Bọn tao hôn nhau hồi lâu, tay tao đưa xuống xoa đùi, mẹ nó, quá thể mịn. Định tiến vào tí thì em giữ lại, tao đành đưa lên bóp bóp ngực 1 hồi, ko thấy em ý kiến tao lại đưa xuống mà chậm rãi đưa tay vào khe. Lần này ko vấp phải kháng cự, day day 1 lúc thì nước tràn bờ đê. Vĩnh Yên rùng mình bảo ko được đâu anh. Tao hỏi phòng em là phòng nào. Nàng cười bảo em ở 1 mình thì phòng nào chẳng là phòng em. Tao đứng dậy, kéo Vĩnh Yên đứng dậy, hôn nhau tiếp, vừa hôn vừa tiến vào phòng gần nhất...
Vào phòng. Vẫn đứng, hôn hít mấy hồi thì Vĩnh Yên bảo em yêu anh, thật sự yêu anh. Em nhấn mạnh từ thực sự yêu anh như đó là câu hỏi anh có yêu em ko.
Tao sững lại 1 chút, biết trả lời thế nào đây, nói yêu thì ko thể nói bừa được. tình cảm thực sự thì nó ở trên mức thích, nó đang ở mức rung động, có nhớ nhung, nếu đơn thuần là chăn rau thì khua môi múa mép mấy câu ngọt ngào để chén. Nhưng đây ko phải như vậy, đặc biệt là đối với Vĩnh Yên. Tao khẽ thì thào nói lại ngay lúc này thì đang rất yêu. Đúng là 1 câu nói nước đôi. Vĩnh Yên mỉm cười nói, em biết anh có tình cảm với em, còn mức độ nào thì ko quan trọng đâu anh. Rồi em chủ động hôn tao, loay hoay 1 chút thì tao đã cởi xong áo, tao úp mặt vào rồi từ từ cảm nhận. Cái qυầи ɭóŧ của em được cởi ra cũng là lúc quần tao bung cúc, hình như em chủ động cởi giúp tao. Nhẹ nhàng, chật trội, trơn trượt, đủ một cơ số sắc thái rồi kết thúc bằng tiếng rên to em yêu anh quá anh ơi...
30p sau mới vùng dậy. Vĩnh Yên vẫn chưa muốn dừng, bảo cho em ôm anh thêm 1 lúc. Lại ôm thêm chục phút thì thôi Mặc quần áo xong, Vĩnh Yên má vẫn hồng hồng bảo anh đưa em đi chợ nhé.
Tao bảo anh ăn em no rồi, nàng cười rạng rỡ. Tao bảo thôi đi ăn quán, anh chưa tin tưởng lắm về tay nghề của em. Nàng bĩu môi bảo đừng coi thường, chẳng qua chung với mấy người mà ko ai thích nấu nên mới ko nấu, giờ em ở 1 mình sẽ tích cực nấu.
Nấu cho anh ăn luôn. Tao nghĩ bụng chắc nấu 3 hôm thì chán ngay chứ gì, nói là nấu có phải chỉ nấu ko đâu, còn đi chợ, còn nhặt rau, lát thịt...Làm được bữa cơm 156 đơn giản cũng mất cả tiếng. Tao bảo ừ thôi để hôm khác nấu nhé, hôm nay ăn quán cho nhanh. Vĩnh Yên vẫn tươi như hoa bảo thôi được, chiều anh.
Đi ăn về 2 đứa lại ngồi xem tivi, được tí xuôi cơm thì tay chân lại ngứa ngáy, lại đưa vào phòng. LẦn này là phòng ngủ của em, lại vật nhau ra mà đưa đẩy. Cơ thể mịn màng, mùi thơm thoang thoảng, thêm 1 lần nữa yêu thương. Phê ko tưởng, tuy ngày thường nhẹ nhàng là thế mà trên giường Vĩnh Yên ko hề đơn giản....Các cụ bảo trường túc bất chi lao, Vĩnh Yên chân dài...
9h thì tao bảo anh về thôi, mai đi làm rồi. Vĩnh Yên tiễn chân tận tầng 1, ôm hôn mấy hồi mới về được. Về phòng, nằm nghĩ ngợi, rồi tặc lưỡi thôi kệ, nước chảy bèo trôi. Hóa Đơn nhắn tin, tao chỉ kể chuyện hôm nay cùng Em Vợ Sếp chuyển nhà giúp Vĩnh Yên thôi, các chi tiết về sau ko dám kể. Hóa bảo nhìn anh với Vĩnh Yên cũng đẹp đôi phết đấy, tao hỏi có đẹp bằng em ko thì cô nàng hiha cười bảo tất nhiên là không...
Thời gian trôi, nắng đã vàng hơn. Nhằng cái thì hết tháng giêng âm lịch cũng là hết tháng 2 dương lịch. Bước vào tháng 3. Tao chính thức làm cho bên cty hàn, ban đầu thì đi cùng lão giám đốc người hàn sáng đi tối về, được 1 tuần thì lão hàn bảo ko đi nữa và bảo tuần lão chỉ xuống 1 buổi hoặc có việc gì mới xuống thôi. Cty cho tao cái thẻ mai linh bảo hỗ trợ 5 triệu tiền đi lại. Thừa thì bỏ tiền túi mà ko hết 5 triệu cũng ko được lấy về. Thế là tao cũng đi đi về về bằng taxi, ngại đéo gì. Hôm nào lão người hàn đi thì tao đi ké, ko thì tự đi. Ở công ty hàn thì mỗi tuần có họp 1 buổi vào thứ 2 ở văn phòng, tất cả quản lý dự án, chỉ huy trưởng đều tham gia. Trong đội người việt thì có mỗi tao là quản lý dự án, có mấy tay chỉ huy trưởng ng việt nữa. Tao cũng được sắp xếp 1 chỗ ngồi ở văn phòng cơ mà ko mấy khi ngồi, vì có thời gian thì tao qua bên cty Sếp ngồi, trao đổi công việc và yêu thương các em kế toán. Công ty cũ hay gọi là công ty phụ cũng ăn được gói phụ trợ, dự án này bé hơn nên gói trị giá có hơn 6 tỷ.
Công ty phụ sau khi sáp nhập thì cũng chuyển văn phòng lên chung cư ở khu mỹ đình. Đúng là có 1 phòng dự án, sơ đồ công bố tao là trưởng phòng, tao cũng chưa quan tâm đến lắm. Vẫn 3 nàng công chúa và thêm Vợ Sếp có chức danh phó phòng dự án. Bọn cty ai cũng ngạc nhiên bảo sao Vợ Sếp lại kiêm 1 chân phó phòng dự án làm gì, trong mắt chúng nó mấy đứa dự án là từ công ty xây dựng con con ghép vào, bọn nó có vẻ coi thường lắm. Tao cũng chả rõ bên mảng kia hoạt động có mạnh ko, doanh thu có lớn ko nhưng thấy các cháu hay xì xào về phòng dự án. Em Vợ Sếp kể là bị chuyển sang bên vận tải nhưng ẻm đéo chuyển, ai làm gì được em, em cứ ở đây cho vui. Vợ Sếp cũng lắc đầu kêu ko bảo được dì út đâu. Thế là 3 mỹ nhân vẫn diễn hằng ngày, cũng bảo chả thèm chơi với bọn kia. Vĩnh Yên cũng bảo bọn kia vớ vẩn. Mấy thằng bên vận tải thấy gái đẹp cũng le ve sang vài lần xong thấy 2 chị Em Vợ Sếp ngồi đấy cũng ko dám vào. Sếp thì lên chức giám đốc công ty, chả biết thêm việc gì mà thấy căng thẳng lắm. Vợ Sếp thì mừng ra mặt, như kiểu quy về 1 mối là ý tưởng của bà ấy thì phải.
Chỉ có tao là đặc biệt, ra vào phòng như chỗ ko người, ban đầu bọn nó còn ko biết tao làm trưởng phòng đấy, mấy thằng ra hút thuốc vỗ vai tao bồm bộp hỏi ông bạn làm ở phòng đấy sướиɠ nhỉ thế nọ thế kia...Công việc mới cũng nhiều việc nên tao cũng ít có mặt, tuần chắc cũng chỉ tranh thủ qua được 1-2 lần, ngồi tiếng vài 157 tiếng lại xuống công trường. Vẫn phải giữ thái độ bình thường với Vĩnh Yên vì sợ có tình báo, mà vẫn chưa điều tra được tình báo là đứa nào. Vợ Sếp cũng hay ngồi đấy thành ra ko trêu đùa sờ mó được đứa nào. Trưởng phòng phải sợ phó phòng thế đấy. Tao cũng biết thừa chức danh trưởng phòng chỉ là chức danh, cũng chả mơ mộng gì ở công ty gia đình kiểu này nên thái độ với mọi người vẫn như cũ. Được cái trên văn phòng mới ở mỹ đình đông người, tia thấy 1 số em cũng ra gì phết...
Mụ phiên dịch đã xuống HN, coi như là đã làm cùng cty với tao, được Sếp 1 chân ngồi văn phòng, thi thoảng thì đi cùng lão giám đốc hàn. Phong cách ko hề thay đổi, thậm chí nhìn mụ bây giờ còn ngon hơn, mịn màng hơn. Giờ là giữa tháng 3 rồi, vậy là đã gặp nhau làm đồng nghiệp được 2 tuần nhưng vẫn chưa quần què với mụ được lần nào, tối rảnh lúc nào thì bị Vĩnh Yên xích lại, trốn được tí thì Em Vợ Sếp bắt chở đi nọ đi kia. Bận rộn ko thể tả...
Bận rộn thành ra mật độ chat chit với Hóa Đơn cũng loãng hơn, trong tâm niệm thì Hóa Đơn vẫn đang là ng yêu của tao. Hóa Đơn cũng bảo dạo này ít chat chit trò chuyện quá đấy anh yêu. Tao bảo công việc mới nên cũng hơi bận. Hóa Đơn rằng bận hay là đi với con nào, em có hỏi thăm dò Vĩnh Yên mấy lần thì Vĩnh Yên bảo anh ngoan lắm. Ngoan thật ko hay là hối lộ Vĩnh Yên đấy. Chết mẹ, 2 đứa nó vẫn chat chit với nhau à. Ngồi nhẩm nhẩm thì tính ta cũng xoạc Vĩnh Yên 7-8 lần ồi, nhưng nói thật là vẫn còn 1 khoảng cách để nói đó là tình yêu, có lẽ khoảng cách đó chính là Hóa Đơn.
Ở công trường dưới tao có 6 ông kỹ sư, đa phần là trẻ, có 1 ông ks điện thì già, chắc khoảng 81 82. Bên công ty phụ thì vẫn mấy đồng chí đấy, thủ kho đấy. Gặp nhau tao vẫn coi như bình thường dù thái độ mấy anh em kia có vẻ kính nể hơn. Nói chung làm công trường cũng ko tránh khỏi áp lực, rồi phải báo cáo báo kèo cho giám đốc, báo cáo cho chủ đầu tư, lại lo các thủ tục pháp lý với cơ quan công quyền, mệt phết. May là có đội mấy em hỗ trợ dự án lo liên hệ với chính quyền nên cũng đỡ phần nào việc đó. Hồi này nếu mà gian da^ʍ thì có lẽ chén hết mấy em đó cũng chẳng khó gì. Phía nhà thầu phụ nhà xưởng chính và thầu phụ cơ điện vẫn là các nhà thầu cũ ở dự án trước. Tao thi thoảng cũng gọi lên dần cho vài trận dằn mặt.
tránh kiểu chúng nó nghĩ rằng quan hệ với người hàn là được. Thằng thầu nhà xưởng chính 2 tuần tao đập cho 2 lần, cũng kiến nghị lên với lão hàn giám đốc dự án. Tao giải thích với lão hàn, xong lão hàn gọi bọn kia lên chửi te tua.
Mẹ, tao là lão hàn giới thiệu, tâm phúc của lão, thi thoảng tao còn gọi lão là father in law, bảo tao sai khác gì bảo lão sai. Đúng là ngu Chủ đầu tư thì ko mấy khi xuống công trường, ko có tư vấn giám sát. Tao tự tung tự tác, giai đoạn đầu suốt ngày đi kiểm tra nhà cung cấp, Cọc, bê tông, kết cấu thép... Rượu bia suốt ngày. Oải luôn, nhưng là công việc, phải trực tiếp đi để đánh tiếng đã. Cũng túc tắc có phong bì, ko đáng bao nhiêu nhưng việc nó phải có là phải có. Tháng đầu tiên trôi đi cơ bản là mệt nhưng cũng đã ổn, quan trọng nhất là phải sắp xếp để tất cả vào guồng.
Hoa loa kèn đã bắt đầu xuất hiện trên phố, từng gánh hàng rong chất đầy cánh hoa trắng muốt. Thế là hè đã về. Nắng cường độ ngày một gắt. Thứ 2, họp xong với cty chính, về văn phòng cty phụ, Em Vợ Sếp bảo dạo này anh đen hơn rồi đấy. Vợ 158 Sếp cũng gật gật bảo chị có mấy lọ kem chống nắng tốt lắm, mai chị mang lên cho.
Đéo mẹ, đi công trường lại kem chống nắng, giống phong cách mấy thằng hàn l*и ngày trước tao làm, bọn nó bịt kín hết sạch, chỉ hở đôi mắt, thế mà vẫn bôi vài lượt kem chống nắng. Có thể dân trí nó cao hơn chăng, bọn nó bảo để chống ung thư da... Vkl. Tao bảo các ông thợ xây ở việt nam, da cháy nắng đen bóng, sống toàn 80 tuổi ko bệnh tật gì....
Vĩnh Yên bảo hôm trước em mua cho anh ấy rồi nhưng anh ấy có dùng đâu.
Vĩnh Yên vừa nói xong thì 6 con mắt nhìn vào nàng, câu nói vừa rồi giống như kiểu dành cho ng yêu ấy. Chết mẹ, khéo tình báo lại nắm được mất.
Vậy là xa Hóa Đơn được hơn 3 tháng rồi, đéo biết em lúc nào mới về nữa...Tao báo dưới công trường là hôm nay anh ko xuống, có gì thì gọi anh. Ngồi ở văn phòng cty phụ tí lại vác máy lên trên văn phòng cty chính ngồi, kiểm tra lại báo cáo tiến độ để gửi chủ đầu tư cũng mất thời gian phết, mấy em thư ký văn phòng pha cafe cho bọn hàn chắc cũng tiện tay nên bê cho tao 1 cốc, đéo thấy bê cho bọn việt cộng khác. Mụ phiên dịch lân la ra bảo lên Sếp sướиɠ quá, có ng pha cafe. Mụ kéo ghế lại ngồi cạnh tao, nói cười rinh rích, cứ như ở nhà mụ ko bằng, nhiều lúc phát ngại với bọn xung quanh. Mụ bảo lâu ko qua nhà mụ chơi thế, chờ mãi chả thấy qua. Mẹ nó, đây là mời gọi chứ gì nữa. Tao bảo hay bây giờ về luôn. Mụ cười cậu được tự do đi chứ chị có được tự do đi đâu. Tao lại bảo ông giám đốc cho tao mượn chị phiên dịch tí, đi siêu thị hàn, tao muốn mua ít đồ hàn. Lão cười khà khà gật đầu. Bắt taxi 1 mạch về trung hòa...
Lâu lắm rồi mới vào phòng mụ. Vẫn như xưa, tự dưng nhớ Hóa Đơn da diết.
Ngồi phịch xuống ghế tao bảo mụ em nhớ Hóa Đơn quá, mụ chắc cũng hiểu, động viên mấy câu. 1 lúc thì mụ bảo hồi chị ở đây bị cậu đâm 2 lần trên sân thượng. Hôm nay ở tại phòng và thoải mái đi nhé. Quả là kí©ɧ ŧɧí©ɧ...Đâm ko biết mỏi, mụ này thì cứ ôi Sếp ơi Sếp làm gì em đấy, đm nó. Quả thật thống khoái.
Nói thật là nếu để chọn chỉ để làʍ t̠ìиɦ thì có lẽ chọn mụ này là nhất. Oánh tơi bời xong, nghỉ ngơi chút thì mụ nháy mắt bảo thỉnh thoảng lại thế nhé rồi bảo về cty thôi. Tao bảo mụ cứ về trước đi. Tao lên phòng Hóa Đơn, mở vân tay vẫn ngon lành. Phòng vẫn sạch lắm, hay là bà quét dọn vẫn làm nhỉ. Từ lúc em đi thì tao cũng chưa qua lại đây lần nào. Ngồi ghế sofa, bao nhiêu hình ảnh lại ùa về, ngẩn ngơ hồi lâu, lôi điện thoại chụp tự sướиɠ rồi gửi cho Hóa Đơn bảo anh qua trông nhà em này. Hóa Đơn giờ có khi vẫn đang ngủ, tầm này bên ấy chắc đúng nửa đêm. mân mê từng ký ức rồi khóa cửa ra về. Vừa ra cửa thì Hóa Đơn reply bảo anh yêu đi đâu qua đấy, em đang ngủ thì tỉnh giấc. Tao bảo qua nhà bà phiên dịch có việc. Hóa Đơn cười hihi bảo thế là anh tái ngộ chị phiên dịch gợi cảm rồi nhé, Hóa Đơn vẫn ko biết gì chuyện tao với phiên dịch, có lẽ cũng chẳng ai biết. Mụ phiên dịch cũng chẳng có nhu cầu khoe khoang mối quan hệ với tao làm gì, tao với mụ đơn thuần là bạn bè, cᏂị©Ꮒ thỏa mãn nhau lúc đó, xong là thôi. Hóa Đơn bảo xem ảnh mà nhớ nhà quá, nhớ anh quá... Tao cảm giác cay cay mũi. Nhắn tin thêm tí thì bảo em ngủ đi...
Cuộc sống cứ diễn ra như vậy, vẫn ở 1 mối quan hệ chưa rõ ràng với Hóa Đơn và 1 mối quan hệ rất rõ ràng với bà phiên dịch. Cũng chẳng có nhu cầu tán thêm gái nữa, phần là bị Vĩnh Yên trông coi, phần là bận rộn bộn bề.
159 Nắng gắt, nắng chói chang, công trường đã lắp dựng kết cấu. Tháng 6, mùa hè đổ lửa rồi thi thoảng lại xen mấy cơn mưa nặng hạt. Bụi công trường chưa kịp bay thì lại thành đất nhão. Có hôm đi làm về mà mụ kính cận hỏi mày đi cày ở đâu về thế hả em. Mà mụ bảo chồng mụ sắp về rồi, tao bảo chúc mừng chị nhé nhưng trong lòng có hẫng hẫng 1 chút. Chỉ 1 chút thôi vì từ lúc có bà phiên dịch lên thì đời sống tìиɧ ɖu͙© thực sự no đủ. Chỉ đôi lúc là xuất hiện với ý nghĩ da^ʍ tà với Em Vợ Sếp thôi, vì nó ngon quá, đùi trắng quá.
Công ty phụ có biến động, vợ chồng Sếp xuất hiện tranh cãi, Sếp muốn đẩy mạnh phòng kinh doanh để kiếm thêm dự án, kiếm thêm việc cho phòng dự án nhưng Vợ Sếp thì lại thích mảng cho thuê máy công trình. Tao cũng ko nắm rõ, là do mấy đứa kể lại. Vợ Sếp ko ngồi ở phòng dự án nữa mà sang ngồi vị trí phó giám đốc. Bố Vợ Sếp vẫn đứng phía sau tất cả, mảng dự án có vẻ ông ko can thiệp nên tao ít gặp.
Giữa tháng 6, Sếp gọi tao bảo tối về anh em nhậu tí, đợt này căng thẳng quá.
Tao ok. Tối về tao về văn phòng phụ luôn, hơn 6h vẫn thấy vợ chồng Sếp ở lại, đang tranh luận gì đó. Tao bảo em ra ngoài chờ nhé rồi lượn. Tí sau 2 vợ chồng Sếp đi ra, bảo tao đi uống bia luôn chứ, Vợ Sếp bảo để gọi dì út đi cùng cho vui. Tao leo lên xe, Sếp đánh ra quán đéo gì chỗ lê đức thọ. Hỏi chuyện linh tinh, nhâm nhi hết mỗi người vài cốc thì Em Vợ Sếp đi taxi ra bảo sao ko rủ em sớm. Mùa hè rồi, em mặc quần sooc, áo 2 dây, đúng là ngon khó cưỡng.
Một lúc sau thì Vợ Sếp ý kiến rằng hết dự án thì anh chị dự dịnh gộp mảng cho thuê máy công trình vào phòng dự án, bảo tao vẫn là trường phòng như nhờ tao có phương án phát triển mảng đó. Tao cười bảo em biết gì đâu mà làm, Vợ Sếp cũng chỉ cười. rồi bảo di út sẽ hỗ trợ. Rồi bảo hi vọng 2 đứa sẽ thành 1 đôi đẹp/ Tao quay sang nhìn Sếp, Sếp lảng tránh ánh mắt, ko nói gì. Em Vợ Sếp thì bảo nếu làm cùng với tao thì em ý tin là sẽ làm được. Mẹ nó, 2 chị em nhà này có ý gì ko biết...