Trời tối hẳn tao mới chở Luật về. Về đầu ngõ, tao bảo mình vẫn làm bạn bình thường nhé. Luật bảo em ko đồng ý, em ko đồng ý rồi rồ ga phóng vυ't đi. Bước bộ về, thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường, thấy mọi thứ đều là phù du, Luật là người gắn bó lâu nhất, giờ cũng có thể rũ bỏ, còn gì là quan trọng nữa đâu...
Cuộc sống tự do trước mắt, mở toang ra cánh cửa bước vào con đường cᏂị©Ꮒ dạo. 1 giai đoạn chả có gì đáng tự hào.
Nhẹ nhõm, thực sự nhẹ nhõm, biết rằng Luật đéo để yên đâu nhưng tao thấy cảm giác mình đã trút được 1 gánh nặng, được một mớ áp lực. Tao tìm trong hình ảnh của Luật trên facebook, chọn ra 1 ảnh thật đẹp, tao đăng trên tường của tao là 5 năm rồi, cảm ơn em triệu lần vì những điều em đã dành cho anh. Hãy giữ cho nhau những kỷ niệm đẹp em nhé. Đường em đi rộng mở, đường anh thênh thang. Hãy cứ để thời gian gói gém ký ức. Tạm biệt tình yêu. Luật gọi điện, tao ko nghe, Luật nhắn tin bảo anh xóa bài fb đi, em ko đồng ý chia tay đâu, anh muốn gì thì nói ra, em ko dễ để có được anh, em ko thể mất anh như vậy được. Tao ko trả lời. Nằm nhìn trần nhà, tao nghĩ liệu mình có sai ko, liệu mình có đúng không, đúng và sai ở đây làm gì có thước đo để tính toán. Thở dài 1 hơi, chuông điện thoại lại reo, vẫn là Luật. Tao bấm im lặng, Luật nhắn tin tiếp anh nghe máy đi, lại chuông. Tao nghe máy, Luật bên kia nức nở, em xin anh, em xin anh đấy, mình yêu nhau bao lâu rồi, chưa một lần cãi vã, cả vụ anh với bắc ninh em cũng bỏ qua, anh ko nghĩ đến cảm giác của em sao, ừ thì em bận rộn với công việc nhưng đó là công việc, em yêu anh thế nào anh phải hiểu chứ. Tao nghe, chỉ nghe mà thấy cổ họng nghẹn lại, mũi cay, nước mắt chảy. Ko biết nói gì nữa, tao chỉ cảm thấy là không hợp với Luật nữa, đoạn đường 2 đứa đi chung đã gần đến đoạn chia tách, tao ko muốn đứng chịu cảm giác chia li, tao muốn là người chủ động trong mọi việc, nhưng những lời Luật vừa nói có gì là không đúng đâu, tao phải làm gì...
Tao trả lời Luật trong tiếng nghẹn, anh xin lỗi, anh thực sực ko xứng với em, kể cả là điều kiện hay nhân cách, anh nói lời chia tay ko phải vì anh hết yêu, vì anh muốn em được cuộc sống tốt, điều này ít nhất bây giờ anh chưa làm được, chúng ta ko còn là sinh viên nữa. Luật vẫn mếu mão, Luật bảo anh có hiểu em ko, cái em cần là có anh ở bên những lúc bộn bề công việc, một tin nhắn của anh thôi cũng đủ động lực cho em rồi, em chưa bao giờ nghĩ sẽ xa anh...
Đm, thực sự đắng lòng. Tiếng Luật nói đã ko tròn nữa, tao sợ nghe tiếng khóc, tao tắt máy. 9h27.
Tao với cái ví lang thang ra đường, từng ký ức ngày xưa sống lại, từ cái buổi cảm xúc lên cao, ngày Luật đi tình nguyện gặp tao đưa học sinh đi thi, rồi đến đoạn đêm mưa nghe tin Luật có ng yêu, tao dầm mưa 1 mình về xóm trọ cũ, rồi 2 đứa yêu nhau, rồi ở chung nhà, đều là những kỷ niệm đẹp nhớ mãi không quên. Tao biết Luật yêu tao nhiều lắm, có lẽ tình yêu của Luật dành cho tao còn lớn hơn nhiều lần tình yêu tao dành cho Luật. Nhưng như vậy chính là khổ cho Luật, tao nhìn lại mình, ừ với cái vẻ như em thư ký nói là đa tình, nhưng đéo phải, tao quá dễ dãi mới đúng, tao dễ mủi lòng, dễ xiêu lòng, tao chủ động trong cuộc chơi nhưng bị động trong tình yêu, những người con gái đến bên tao đều là họ muốn đến và tao đón chào, chuyện thân xác tao coi đó ko phải thứ quan trọng, tao vẫn tự nhủ tình yêu mới là trên hết, tao tự cho mình việc có thể quan hệ với đứa khác nhưng vẫn giữ vững tình cảm với người yêu là được, nhưng như thế đéo đúng, vì chính cái thằng tao cũng giãy nảy lên khi thấy Luật có người yêu, tại thời điểm mà tao chưa yêu Luật, vậy cái quyền tao tự cho tao như thế lấy đâu ra khi bản thân mình đâu cho người khác như vậy.
Xóm trọ cũ ngày xưa vẫn còn đấy, dãy trọ 4 phòng từ năm nhất ở vẫn đây. Tao đứng nhìn 1 lượt rồi lại bước đi, gió mát, trăng thanh mà tâm hồn mù mịt, tao phải làm gì, dứt khoát chia tay hay đi tiếp để rồi đến ngày Luật đá đít tao như tao đã nghĩ, rốt cuộc là gì, tao muốn Luật hạnh phúc hơn hay tao sợ cái thằng tao bị tổn thương nên chủ động xa nhau trước. Có lẽ tao sợ, sợ cái ngày Luật buông bỏ tay tao....
Người đi đường thưa dần, bước chân cũng mỏi mệt, cái cảm giác nhẹ nhõm chưa được bao lâu đã chuyển sang tâm lý nặng cᏂị©Ꮒ, tao ngồi xuống ven đường, châm thuốc hút, rối bời ko tìm ra lối thoát. Vò đầu bứt tai, bỗng có tiếng chuông điện thoại, Bắc ninh gọi, ô, lâu lắm rồi ko liên lạc, sao lại gọi bây giờ. Tao nghe máy, Bắc ninh nói như hét vào tai, đồ tồi, anh đang ở đâu...
Thật khó chịu, Bắc ninh nói như xả lũ vào tai, nào thì vô tình vô nghĩa, nào thì thiếu suy nghĩ, nào thì ích kỷ...Tao nghe mà lọt vào ko được bao nhiêu. Bắc ninh bảo cho anh 1 cơ hội, anh qua ngay phòng em, em vẫn ở phòng cũ. Tao bảo qua làm gì, bắc ninh buột miệng kêu chị Luật đang ở đây, à không, em cần nói với anh 1 vài chuyện, anh qua đi, nếu ko em lên fb nói hết mọi thứ, kể cả việc anh làm gì với em... Đây đúng là dọa nạt. Đm, ừ thì qua, mỏi chân quá rồi, đi xe ôm vậy, hà nội chỗ nào cũng có trà đá, chỗ nào cũng có xe ôm. Đến phòng bắc ninh, thấy SH của Luật dựng ở sân rồi, tao bước vào, thấy Luật ngồi ở giường, mắt đỏ hoe, nhìn tao rồi lại quay mặt đi, ra điều giận tao lắm. Bắc ninh đanh đá hơn, ẻm bảo anh ngồi đây, nói hết mọi thứ ra, thích thì yêu ko thích thì chia tay đơn giản thế à, anh coi chị Luật là trò đùa của anh à. Tao ngồi phịch xuống giường rồi ngả lưng ra giường nằm. Luật nói nhỏ anh yêu người khác rồi phải ko, đm, đây là lý do có thể sao, tao bảo ngay vớ vẩn, yêu ai mà yêu, bắc ninh chèn vào thế sao tự dưng nói chia tay. Chị Luật có lỗi gì à, hay giàu cũng là cái lỗi, anh xem lại anh đi, em chưa bao giờ thấy anh thiếu tự tin cả, lý do thực sự là gì. Tao ngồi dậy, nhìn bắc ninh rồi lại nhìn Luật. Tao nói luôn, anh sợ một ngày nào đó Luật sẽ bỏ anh, anh nghĩ ngày đó sẽ không còn xa nữa, anh muốn chia tay trước có lẽ đỡ đau đỡ hận hơn. Luật quay sang tao, Luật bảo anh hâm à, em chưa bao giờ nghĩ xa anh, hay không thì mình cưới đi... Đm, tao có nghe nhầm không. Tao tròn mắt nhìn Luật, Luật nhắc lại hay là cưới đi, thấy bắc ninh e hèm rồi đi ra ngoài, có vẻ nhưng ko thích nghe đoạn này.
Tao bảo cưới gì bây giờ, còn trẻ mà, Luật cười nói trẻ gì nữa, học xong đi làm cả rồi. Tao lắc đầu bảo ko được, tương lai còn mù mịt, trải nghiệm còn ít, chuyện hôn nhân ko đơn giản đâu. Luật lau nước mắt, mỉm cười nói ừ ko cưới thì thôi, nhưng sao mà phải chia tay, em làm kinh doanh thì bận bịu hơn nhưng cũng là cho tương lai, anh phải thông cảm chứ. Tao ko nói gì, Luật véo má tao rồi bảo anh đừng nghĩ nhiều, hay là thuê nhà 2 đứa ở cùng. Tao bảo xa nhau thế ở bất tiện.
Bắc ninh đi vào lại e hèm tiếp rồi nói tóm lại ko có lý do gì để chia tay cả, em rất muốn chiếm hữu anh và em cũng mong 2 người chia tay, nhưng ko phải thế này, chuyện tương lai hãy để thời gian trả lời, yêu được đến đâu hay đến đấy, kể ra cưới thì cũng được nhưng đúng là hơi trẻ. Ơ đm, con bé này phán cứ như quan tòa hay bậc cha chú ấy. Tao thở dài, tao bảo anh xin lỗi. Luật khoác tay tao, dựa đầu vào vai. Bắc ninh lên tiếng thôi anh chị đi về, đây ko phải trường quay đâu, Luật đứng dậy kêu về thì về, đi về đi anh, cho bắc ninh nó thèm, hihi. Luật kéo tao đi, tao đi, ra cửa ngoái lại nhìn, bắc ninh rưng rưng nước mắt quay mặt vào trong...
Trên đường về, Luật nói đi nói lại là anh đừng nghĩ ngợi, em vẫn là em, vẫn là ng yêu anh, dù sao đi nữa tình cảm của em dành cho anh vẫn ko thay đổi. Tao buồn, tao bảo anh có lỗi với em nhiều thứ lắm, Luật cười nói em bỏ qua hết, miễn hết, đừng thái độ thế là được...
Tao cho mình 1 đêm suy nghĩ, phân tích lên phân tích xuống, tất nhiên là vẫn theo khía cạnh chủ quan vì tự mình nghĩ về việc của mình mà Tao vẫn quyết chia tay, nhưng đúng là đột ngột thế này thì hơi sốc cho Luật, tao nghĩ sẽ làm gì đó hoặc ko làm gì để tình yêu nhạt dần. Còn nếu mà không nhạt dần được thì tức là tình yêu quá lớn, lúc đó sẽ chẳng cần phải chia tay làm gì.
Sáng hôm sau đi làm, em thư ký bảo sao mắt thâm thế, tao ko nói gì, lại bảo em chở anh đi. Tao ngồi sau, tự do ôm eo thoải mái, lên xe, ngủ 1 giấc ngắn thì đến công ty. Thằng hàn mới đi 1 vòng công trường cùng bọn tao chỉ chỉ trỏ trỏ, chỗ này được, chỗ kia xấu, tao nghĩ bụng thằng l*и, xây dựng đang thi công mà xấu với đẹp cái đéo gì ko biết, nhưng đéo dám bật, kệ cụ nó vậy. Ăn cơm lại ngồi gần mụ 85, mụ hỏi ảnh người yêu up tren fb đấy à, xinh quá nhỉ. Tao bảo ừm, nhưng đùi ko đẹp bằng của bà, trên đùi thì đẹp hơn. Mụ bảo trên đùi là chỗ nào nói cho rõ, mặt thì đồng ý nhưng chỗ khác chưa chắc nhé, tao cười kêu chỗ khác cũng đẹp hơn là cái chắc. Với dạng này phải dùng kế khích tướng, cứ dậm dật thế mới thu hút được nó.
1 tuần trồi qua, tao cố gắng hạn chế nhất có thể việc liên lạc với Luật, Luật có qua 2 lần nhưng cũng chỉ ngồi nói chuyện, ko làm gì, Luật tỏ vẻ khó chịu bảo anh bình thường lại hộ em đi cái, chuyện cũ bỏ qua đi, tao chỉ cười trừ.
Rồi cũng đến ngày lương, hôm sau đúng cuối tuần, tao đi quất con nouvo Lx, tao nhờ cửa hàng đăng ký luôn cho, cửa hàng ok hẹn thứ 3 ra lấy xe. Về nhà nằm hát nghêu ngao, có chuông điện thoại, là phấn. Phấn gọi hỏi han bảo sao chia tay Luật, tao trả lời lăng nhăng cho xong, phấn kêu vì chia tay Luật mới sang ngủ với em phải ko, tao ừ bừa cho qua chuyện, phấn cười, phấn bảo em là người đóng thế à, thôi thế cũng được, cho em đóng thế nhé. Đm ý nghĩ đấy ở đâu ra thế, tao bảo linh tinh. Tắt máy được chục phút thì Luật gọi, Luật bảo ở nhà ko em qua bàn chuyện thuê nhà ở chung, tao chối, tao bảo chuẩn bị về quê, Luật kêu lấy xe của em mà đi, tao bảo thôi đi xe khách cho tiện. Đệt mợ, Luật càng quan tâm như thế làm tao càng khó xử, phải dằn lòng để cố tỏ ra thờ ơ.
Em thư ký về quê, em du lịch thì thấy có bạn trai đến ấp nhau từ sáng. Tao nằm mình trên tầng ba lẻ loi, nghĩ ngợi miên man. Tao quyết định chắc đi du lịch 1 chuyến. Bật máy tính tìm các địa điểm quanh hà nội, thấy cũng có vài chỗ phượt hay hay, nhưng đi phượt 1 mình thì hơi dở, google tìm vào vài diễn đàn phượt nhưng lúc ấy cũng ít phong trào phịch thủ như giờ. Bật yahoo online với stt muốn đi đâu đó mà không ai đi cùng. Yahoo giờ it đứa chơi thật, facebook tiện lợi hơn nhiều, tao là đứa vẫn chung thủy với yahoo nên vẫn hay online đều đặn, nhiều khi chỉ là treo nick hoặc chat láo với mấy đứa bạn đại học.
Ấy vậy mà vẫn có em pm yahoo. Là Say, Say hỏi anh đị đi phượt à, tao bảo ừ, nhưng chưa biết đi đâu và đi thế nào, say kêu anh vào mấy diễn đàn abc này, hay có nhóm tụ tập đi phượt lắm. Tao mò vào luôn, ở đúng là có cả box cho bọn phượt thật, cơ mà toàn thấy nhóm đông người, tao ko ưng lắm, lại đéo quen biết gì nhau nữa. Tao hỏi say là em có hay đi phượt ko, say kêu em có đi 4-5 lần, tao mạnh mồm rủ bừa em đi phượt với anh ko, anh ko muốn đi đông mà anh lại chưa phượt bao giờ. Say kêu anh định đi hôm nào, tao bảo thứ 7 chủ nhật tuần sau đi, nghĩ trong đầu lúc ấy có xe máy rồi, để test xe luôn. Say kêu để em tính nhé, em cũng thích đi, đợt này thời tiết đang đẹp. Tao hiểu, tao với say dù gì cũng là người lạ, ko dễ gì tự nhiên ẻm đi với tao, tao thì cũng chỉ hỏi thế thôi chứ cũng ko mong đợi, tao chỉ muốn đi đâu đó nhưng ngại đi một mình thôi. 1 lúc sau say bảo ok anh ơi, hôm đấy em rảnh, nhưng mà mỗi anh với em đi thôi á, tao bảo ừ, có vấn đề gì ko. Say bảo ko ạ, sợ ng yêu anh hiểu nhầm thì chết, tao bảo anh đang độc thân, em chọn cung đường giúp anh nhé, anh ko thạo món này. Say ok bảo để em nghiên cứu ạ, cứ fix lịch thứ 7 chủ nhật tuần sau, mưa thì nghỉ còn nắng là lên đường...
1 tuần đó trôi qua, tao cố tình tránh mặt Luật bằng cách nhận ở lại làm thêm, hôm đéo nào cũng 9h mới từ cty về. Luật có hôm ko tin, gọi facetime, tao cho xem văn phòng ngay. Tao chỉ bảo công việc mà. Luật im lặng. Đã bàn bạc với Say rồi, thống nhất đi ba vì. Sáng thứ 7, trời đẹp vl, thật may, tao đón em Say ở ngã tư sở, thấy ẻm ăn mặc phượt chuyên nghiệp vl, giày cao cổ, quần jean, balo căng đét, tao hỏi đi đâu mà ghê thế, tao cũng tham khảo trên mạng cũng ăn mặc tươm tất nhưng nhìn phong cách của ẻm Say thì pro hơn hẳn. Ẻm kêu cứ đi đi , đổi cung đường, đi thung nai hòa bình anh nhé, tao hỏi xa hơn hay gần hơn, say kêu xa hơn gần gấp đôi, thôi đi thôi. Vậy là phượt, Em say đeo ba lô to sau lưng, tao cũng có cái ba lô bé để phía trước, bên trong có vài bộ quần áo với kem chống muỗi, kem đánh răng, chai nước lọc, tao lúc ấy vẫn ngu, nghĩ là cứ đi thiếu cái gì thì mua ven đường cũng được. Em say ôm eo tao tự tin, chắc phượt phải thế, xe mới phóng vù vù, chả mấy thì đi ra khỏi hà nội, cảm giác yên tĩnh hẳn, tao đi chậm lại, em say hỏi anh biết thung nai ko, tao bảo thung nai là thung lũng nhiều nai à, em say cười bảo đúng đấy, xưa kia dó là thung lũng rất nhiều nai sinh sống, tư khi xây dựng thủy điện thì lại biến thành hồ, giờ ko còn nai nữa nhưng hồ đẹp lắm, có núi có sông, phong cảnh hữu tình. Tao bảo em đi lần nào chưa, say kêu em đi 1 lần rồi, lần đó đi cùng nhóm lớp đại học về nhà 1 đứa chơi xong nó dẫn ra, chưa khám phá được nhiều. Vừa đi vừa nói chuyện, cảnh đồng ruộng, làng quê dần dần xuất hiện, say ngồi sau vẫn ôm chặt, chuyện trò vô tư lắm, tao hỏi ở đó có nhà nghỉ ko, say bảo có, nhưng ít và ko tiện nghi như hà nội, tao cười bảo em hay vào nhà nghỉ ở hà nội chắc, say biết nói hớ bèn bảo em ít khi vào, có 1 lần vào nhà nghỉ cùng anh đấy. Gớm, chuyện từ thuở nào rồi mà còn nhắc. Tao hỏi ơ em có ng yêu chưa, say bảo em có rồi, tao hỏi tiếp thế đi với anh ko sợ ng yêu ghen à, say nói anh cũng có sợ ng yêu ghen đâu mà em phải sợ, hihi. Đệt. con này láu cá phết. Say kêu hôm trước em cũng rủ cả mỹ nhân đi nhưng nó ko đi, nó bảo đi với anh nguy hiểm lắm, em thì lại thích mạo hiểm nên em thử xem anh nguy hiểm cỡ nào. Thật vl, tao nghĩ trong đầu bảo để tối nay tao cho mày biết thật, ko cần phải thử đâu.
Đi được 60-70km gì đó thì dừng lại nghỉ chân uống nước, chụp ảnh, các kiểu, em say cũng dùng iphone 4. Tao hỏi em sinh viên mà có tiền mua iphone 4 à, ẻm cười bảo quà tặng sinh nhật. Tao cũng chả để ý thêm, nó chơi cùng mỹ nhân, hội đấy chắc nhà cũng đều khá giả. Say bảo anh, ra chụp chung nào, tao chả ngại gì khoác vai luôn, say chu môi chu mỏ chụp choẹt tự sướиɠ, xong kêu em up facebook nhé, tao ừ. Nghĩ bụng con bé này có ng yêu hay chưa ko biết, nghỉ lúc rồi lại đi tiếp, đang đi thì có điện thoại, Luật gọi, Luật bảo anh đi đâu với ai đấy, tao bảo đi phượt với nhóm bạn công ty, Luật hỏi han thêm vài câu rồi thôi, tao cảm giác 1 chút áy náy.
gần 11h mới đến nới, nôm na là có cái hồ rộng to vl, xa xa có mấy mỏm đá, cả đảo điếc gì, nhìn khá bắt mắt. Việc đầu tiên là phải đi kiếm cái bỏ vào bụng, say kêu phải đi vòng ra ngoài kia mới có nhà hàng, ừ thì vòng, thế là lại quay ngược lại, kiếm mỏi mắt cũng có quán lợn mán, 2 đứa vào gọi vài món, uống mấy chai beer. Ăn xong tao bảo say đi tìm nhà nghỉ trước chứ. Say bảo vâng, lòng vòng 1 hồi thì hỏi thăm được cái nhà nghỉ đéo gì nằm trên đảo, phải đi thuyền vào, tao chơi luôn, như thế mới lãng mạn. Lúc sau cũng thấy thuyền ra đón, nhìn nhà nghỉ to phết, không gian thoáng đãng, thấy cũng đông đúc người. Lễ tân hỏi anh chị thuê 1 phòng ạ, tao bảo 2 phòng nhé, lễ tân mỉm cười tưởng tao nói đùa, đưa 1 chìa, tao bảo ơ 2 phòng mà, em say lại bảo thôi anh, hâm mà 2 phòng, ẻm đẩy tao đi, lễ tân nhìn theo ngơ ngác.
Lên phòng, tao nằm phệt luôn ra giường, đi xe máy đường dài mỏi lưng bỏ mẹ, em say kêu mỏi ko anh, thuê 2 phòng làm gì cho tốn kém, em tin anh mà. Tao cười nhạt, tao bảo anh bây giờ ko phải anh của ngày xưa đâu, em say cũng cười nói vâng, thì em cũng đâu phải em của ngày xưa nữa...Ơ đm, đối đáp hay lại đầy ẩn ý, tao căng óc nghĩ xem ý nó là gì, nhất thời chưa thể nghĩ ra.
Tao bảo anh nằm nghỉ tí rồi chiều dậy đi tham quan nhé, em say bảo vầng, đi xa chắc mỏi, cứ nghỉ tí đã, ẻm cũng cởϊ áσ gió các thứ, bên trong là áo 3 lỗ kiểu thể thao, ngực căng phồng ko biết có đệm tí nào ko mà to thế. Ẻm nằm cạnh tao luôn, choàng tay qua người tao ôm bảo ngủ anh...Tao hỏi em quê ở đây ấy nhỉ, ẻm kêu nói mấy lần rồi mà, Hải phòng ạ...
Thực sự là mỏi, nằm lim dim rồi ngủ lúc nào ko hay. Giấc mơ như thật, tao mơ thấy đang cᏂị©Ꮒ nhau với Say thì Luật ở đâu bước vào, Luật khóc lóc rồi quay lưng đi luôn bảo vĩnh biệt, tao chạy theo thì Luật chạy tít lên núi rồi nhảy ùm phát xuống hồ, mất dạng. Giật mình tỉnh giấc, đm, có lẽ nghĩ nhiều về Luật quá nên mơ sảng rồi. Ko thấy em Say đâu, tao vùng dậy đi ra ngoài, không khí thoáng đãng dễ chịu, nhìn hồ rộng mênh mông, nước xanh thẳm, lòng cũng thấy thảnh thơi hơn. Ngồi xuống bụi cỏ, thấy trai gái lượn lờ đông gớm, chắc cũng toàn đội phịch thủ như mình, lấy điện thoại chụp choẹt vài cảnh đẹp, vô tình lọt vào trong khung ảnh 2 bóng hồng, cũng đáng chú ý, tao cứ đưa điện thoại lên bấm xoẹt xoẹt, 2 bóng hồng dường như đã nhận ra, còn cười cười tạo dáng. Tao đứng dậy tiến lại bảo anh ko có ý gì, đang vô tình chụp ảnh cảnh vật thì bọn em đi đến. Cận cảnh mới rõ, 1 em mi cong, mắt sâu, và 1 em người cao cao mảnh mảnh. 2 em cười hihi bảo ko có gì ạ, em mi cong thì kêu em có thể xem ảnh anh chụp bọn em được ko, tao bảo được, đm, ngu quá, nãy có chụp zoom mấy cái vào đùi. Tao đưa điệnthoại ra, em mi cong kêu đt đẹp thế, ẻm cầm xem xem ảnh, tao đưa tay vuốt vuốt ảnh cho các em xem, mi cong kêu anh gửi cho em mấy kiểu này nhé, tao bảo gửi thế nào, mi cong nói anh gửi qua facbook đi ạ, thế là có fb. Làm quen vài câu, 2 ẻm đang là sinh viên ngoại ngữ năm cuối, cũng đi phượt nhưng đi cùng đoàn, 2 ẻm tách riêng ra đi dạo. Thấy cũng cầm máy ảnh du lịch. Tao cũng kể qua là đi phượt cùng bạn, ko theo đoàn, đang lạc mất bạn. Nói chuyện thêm tí thì em Say gọi hỏi đang ở đâu, tao chào tạm biệt 2 ẻm rồi về nhà nghỉ. Say đang ở phòng kêu anh trốn đi đâu thế, tao bảo em mới trốn đi đâu, anh ngủ dậy ko thấy em, say hiha bảo anh ngủ say quá e ko muốn gọi nên ra ngoài lượn lờ tí. Say rủ đi thuyền dạo hồ, tao ok. Thuê được cái thuyền có người chèo đi lòng vòng, cũng khoan khoái lắm, khác biệt lớn với cuộc sống thủ đô, tao nằm ngửa mặt nhìn trời nhìn mây nghe tiếng mái chèo khua ì oạp, say thì mải mê tự sướиɠ với thiên nhiên hữu tình. Lênh đênh trên sóng bông nghe tiếng gọi, say đang bảo bà chèo thuyền lại gần cái thuyền cách đấy hai chục met. Tao ngước ra nhìn, ô, là 2 em khi nãy, sao say lại quen nhỉ, thấy léo nhéo tiếng ủa bà cũng đi à, 2 ẻm kia thì xì xèo nói trốn đi ăn mảnh à mụ kia. Tao ngồi dậy, 2 ẻm cũng ớ ớ là anh à. Đéo mẹ, 1 lần gặp gỡ là tình cờ, 2 lần chạm mặt ắt có duyên...
Du thuyền xong lên bờ, hỏi hỏi han han 1 lượt thì tao mới biết hóa ra say cũng quen 2 em kia cũng trên diễn đàn phượt, còn ở trọ cũng gần nhau loanh quanh khương đình hạ đình gì đó, 1 điều thật vl nữa là 2 em này cũng ở bắc ninh. Em mi cong bảo tối nhóm phượt nó có đốt lửa trại, rủ tao với say tham gia, say xem có vẻ hào hứng lắm, như vậy tất nhiên là vui hơn rồi nhưng say vẫn liêc nhìn tao hỏi ý tao thế nào, tao bảo để tối xem đã.
Về phòng tắm giặt, tắm xong say mặc mỗi cái áo 3 lỗ với quần sooc, tao bảo mặc thế kia đi đốt lửa nó cháy cho trụi, say hỏi trụi gì, tao bảo trụi lông chân lông tay, say cười vào anh sờ thử hộ em phát xem em có tí lông chân lông tay nào ko, tao cũng tiến lại đưa vuốt vuốt tay ẻm, ờ, mịn, ko lông. Tao mặt dày hỏi ko cháy lông này thì cháy lông chỗ khác, say ranh ma nói ý anh là muốn xem chỗ khác của em có lông ko hả, thưa với anh cũng là không có nhé. Đm, hồi hộp vl, hồi ấy chỉ xem sεメ bọn tây mới biết về những cái bím nhẵn thín, nghe em say nói thì... VL, nghĩ đến thôi thằng bé đã tỉnh dậy, tao bảo anh có thể xem tận mắt được ko, trăm nghe không bằng 1 thấy.
Say hihi bảo có chắc là chỉ xem thật ko, mỹ nhân bảo anh nguy hiểm. Tao gãi gãi đầu cười nói ơ thế anh tưởng em ưa mạo hiểm mà... Tiến lại gần hơn nữa, choàng tay qua eo say, thơm nhẹ vào má, rồi hôn vào cổ, đưa tay lên khu đồi núi, cao thật, to thật, to nhất từ trước đến giờ, đậm tay quá, nghe tiếng say thở gấp gáp, tao nắn thêm mấy cái rồi đưa tay từ đồi xuống vực, đm, mới đến rốn thì chuông điện thoại, chuông to vl, tao quay ra nhìn điện thoại của tao, ko có gì, là điện thoại của say, chuông iphone giống nhau, mẹ thằng iphone cũng thật đần khi muốn cài nhạc chuông phải làm đống thủ tục, vậy là dừng tay, say mặt đỏ ửng với điện thoại kêu là mi cong nó gọi, chắc rủ đi đốt rừng, anh có đi ko anh, tao trả lời em thích thì đi, say kêu đi đi anh, vui đấy, say nháy mắt bảo tối về lại mạo hiểm sau...
Bọn đốt rừng đã nhóm lửa, nhìn thoáng qua cỡ hơn chục người cả nam cả nữ. Mi cong đón bọn tao rồi cùng ra, bọn này chắc toàn sinh viên thì phải, tao người lớn hơn chút, nghĩ lại thời sinh viên học cái trường l*и toàn đực, chả được hưởng phong trào gì hết, nếu ko ở cùng xóm trọ với các chị em thì có lẽ đời sinh viên cũng xác định chỉ đến lô đề điện tử là hết. Nhìn bọn trẻ nắm tay chạy quanh đống lửa, cảm giác mình được sống lại thời sinh viên với một sự tươi mới. Chạy lăng xăng 1 lúc thì bọn nó dừng lại mở ba lô ra đủ thứ đồ ăn nước uống, ko biết mua hay chuẩn bị sẵn, tao thấy hơi ngượng, mình vác mồm đến tay không rồi. Tao hỏi mi cong rằng phải đóng góp thế nào cho anh đóng góp, mi cong kêu ko sao đâu anh, nãy em báo với mọi người rồi, đáng gì đâu. Tao bảo ko được, phải sòng phẳng mới bền được, mi cong cười nói em đóng giúp 2 người rồi, tao hỏi hết bao nhiêu anh gửi, anh đi làm rồi, em còn sinh viên, sao đóng giúp anh được. Mi cong nhìn quanh dường như tim ai, miệng nói vâng được rồi, để sau đi anh, giờ ngồi ăn đã. Lúc ngồi ăn thì bọn kia mới chú ý đến tao và Say, Say dường như cũng quen một số người trong nhóm này, tao là lạ hoắc. 1 thằng tiến lại bóc lon beer mời tao bảo chào mừng ông bạn, nhìn mặt thằng này trẻ ranh mà cũng gọi tao ông bạn, nhưng chấp nhặt làm gì, tao cầm lon beer bảo cảm ơn, tôi vô tình gặp mọi người cũng là cái duyên, xin tự giới thiệu...Tao giới thiệu tên tuổi, đang làm ở đâu, bọn kia mới ồ à hóa ra ông anh đi làm rồi hả, bọn em ở đây toàn sinh viên. Tất cả hô zô rồi uống, làm hết nửa lon beer tao đưa mắt nhìn quanh, ngoài say và 2 em kia đã biết thì còn có 4 đứa con gái nữa, chắc thời nay gọi là ôm đi theo xế. 4 đứa này nhan sắc đều tầm trung bình khá, ko có gì đáng chú ý. Cười nói rôm rả mấy hồi thì có thằng ranh cầm đàn guitar ra, em mi cong lớn tiếng kêu mọi người trật tự nghe hát, thằng ranh đàn hát, tao nghe lọt tai phết, giọng bố cháu trầm, đàn cũng pro, cả hội im phăng phắc lắng nghe, nó hát bài quen thuộc hòn đá cô đơn, rồi hát thêm bài chapi chapi gì đấy. tiếng đàn, tiếng hát với tiếng lép bép cháy của củi khô làm không gian bình dị khó tả.
Kết thúc bài hát bằng tiếng vỗ tay rào rào, hay thật. Lại làm thêm vài tuần beer nữa thì thằng ranh bảo mi cong hát đi tôi đàn cho, mi cong tự tin đứng dậy đi về phía thằng ranh, quỳ gối xuống, thằng ranh bật tưng tưng dạo đầu rồi mi cong hát Góc phố nơi anh hẹn, cành ngọc lan xòe bóng mát...Hay, giọng trong, ngân nga luyến láy rất hay. Tao tự cầm lon beer lên làm hớp, ko ngờ vô tình gặp mấy đứa này cũng vui ra phết. Em say ngồi cạnh tao, cũng chăm chú lắng nghe, say hỏi anh biết hát ko, em thấy các anh xây dựng cũng năng khiếu lắm, tao bảo anh hát thì lại nhiều đồ nướng ngon, Say hỏi thế là sao, tao bảo anh hát như bò rống, các động vật sẽ lại đây nghe, mình nướng luôn ăn. Say cười khúc khích, tiếng cười nhỏ như có vẻ hơi vô duyên khi cả nhà đang yên lặng thưởng nhạc. Mi cog nhìn về hướng bọn tao, miệng vẫn hát, tao đưa tay cấu đùi Say cái, say biết ý im lặng. Mi cong hát xong, chờ mọi người vỗ tay rồi mi cong nói bây giờ mọi người nghe Say hát đi, cả đám cười ồ, như kiểu say hát tệ lắm thì phải, có mấy thằng còn hô hào say hát đi để tôi làm nhạc cho, nó phồng mồm bảo cắc bụp, cắc bụp. Say có vẻ hơi ngại nhưng cũng nhanh trí, say nói lại đúng như tao vừa nói là tôi hát mọi người lại ăn no thịt nướng....
Thằng anh cầm đàn bảo ông anh hát bài gì đi, em đàn cho, tao bảo ơ thế mọi người vẫn muốn ăn thịt thú rừng nướng nữa à, mấy đứa ồ ồ bảo ko sao, cùng lắm nghe 1 lần rồi thôi. Tao gật đầu bảo cho anh mượn, anh hát đập vỡ cây đàn, mấy đứa tưởng tao đùa cười ồ, tao bảo lại cứ đưa anh, vỡ anh đền. Thằng ranh đưa tao, tao rải từng từng, thằng này để hơi thấp, tao bảo có kẹp ko cho anh mượn, thằng ranh nghe thế thì biết tao cũng chơi được, nó lục tìm và đưa cho tao.