13.1.
Tiêu Chiến nói xong liền rời đi luôn, để lại Vương Nhất Bác đứng đó sững sờ.
Nhìn bóng lưng người kia cùng chiếc áo khoác vắt hờ trên vai dần bước xa khỏi tầm mắt, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân chẳng hiểu gì về Tiêu Chiến.
Trước kia, anh từng đau dạ dày đến đổ mô hôi lạnh nhưng vẫn nhất quyết tự lái xe đến bệnh viện thay vì làm phiền người khác, khiến đồng nghiệp phải trì hoãn công việc đang làm. Mỗi lúc bị áp lực công việc bủa vây đến mức cả đêm mất ngủ, anh có thể sẽ trốn lên sân thượng châm một điếu thuốc. Khi đó, chỉ cần hắn ôm lấy anh, trao cho anh một nụ hôn, anh lại có thể tiếp tục vui vẻ cười đến híp mắt.
Nhưng giờ thì khác, anh ấy đã nói một cách rất kiên định, cậu, Vương Nhất Bác, cũng thế thôi.
Hắn cùng với bao người ngoài kia chẳng hề khác nhau, thậm chí còn không bằng người con trai ngồi với anh trong quán hồi nãy.
Vương Nhất Bác giật mình tỉnh ra, Tiêu Chiến đã đứng lên và bước về phía trước rồi, chỉ còn hắn ở lại chờ mong anh sẽ nguyện ý vì hắn mà chờ đợi mà thôi.
Hắn đã từng cho rằng mọi thứ đều dễ dàng như việc chỉ cần đứng đó vẫy xe là sẽ có người dừng lại, mọi chuyện trên đời có thể êm đềm như hắn mong. Nhưng cuối cùng, chuyện tồi tệ nhất lại xảy ra, từng chút từng chút một.
Nói về chuyện tình cảm trên đời của phần đông thì có thể ví nó giống như trái cây đã được dán tem nhãn trong siêu thị vậy. Mỗi quả đều được cẩn thận tiêm qua chất bảo quản, cẩn thận nâng niu để có vẻ ngoài bắt mất nhất. Ngày qua tháng lại, nó vẫn sẽ được bày trên kệ, nhưng bên trong đã biến chất thành dạng gì, nếu không mở ra thì vĩnh viễn không biết được.
Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói những lời trần trụi, thẳng thắn đến vậy.
Hắn cũng không biết, liệu đó có phải là lần cuối cùng hay không.
Tiêu Chiến về đến nhà, áo khoác bị vứt một cách tùy tiện. Anh mở một ngọn đèn nhỏ, sau đó thả mình xuống tấm thảm mềm trong phòng khách rồi ngắm nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ.
Anh nhớ lại những điều mình vừa nói với Vương Nhất Bác, kẻ còn lại chính là người đứng đầu, là vương.
Vương? Một từ mới đẹp đẽ làm sao. Nhắc đến nó người ta sẽ nghĩ ngay đến tiền tài, vàng bạc châu báu nhiều không đế xuể, còn có kẻ là vương đứng trên người khác, giữ thái độ cao cao tại thượng đối với bất kì điều gì trên đời.
Thế nhưng, kẻ làm vương vẫn thường là những kẻ cô độc nhất.
Từ tận đáy lòng mình, Tiêu Chiến cũng cảm thấy sợ hãi. Anh sợ Vương Nhất Bác bị những câu từ của anh ngày hôm nay làm cho tổn thương. Sợ hắn thật sự nghĩ anh là kẻ tùy tiện, có thể vui chơi với bất kì một ai. Sợ hắn nghĩ anh là kẻ trăng hoa, hắn rời đi một cái là có thể tìm người mới đùa vui.
Nhưng thực tế, đây mới là lần thứ hai anh đến hộp đêm trong suốt sáu năm qua, hơn nữa, vẫn là vì Vương Nhất Bác nên mới tới.
Chàng trai kia ban đầu tiếp cận anh, cố ý muốn mời anh uống rượu chung. Anh đã muốn từ chối cậu ta ngay lúc ấy rồi nhưng vừa ngẩng đầu lên, chưa kịp nói gì đã thấy Vương Nhất Bác từ bên ngoài tiến vào.
Rồi cả những chuyện xảy ra tiếp theo, anh đều có thể dự đoán trước. Chỉ là anh đã nghĩ Vương Nhất Bác say khi nghe anh nói hết câu, thấy anh rời đi thì sẽ đuổi theo anh. Thậm chí chính anh đã tính đến chuyện khi hắn bắt kịp, anh sẽ nói hắn nghe rằng những lời vừa nãy của anh thốt ra âu cũng chỉ là bởi anh muốn được hắn dỗ dành.
Kết quả, Vương Nhất Bác không hề đuổi theo.
Giờ đây, khi chỉ còn lại một mình, anh chợt muốn cười nhạo bản thân một trận. Vương Nhất Bác kia ngây thơ biết bao, bướng bỉnh biết bao, nếu hắn thực sự làm như vậy, không biết chừng anh vẫn sẽ cứ thế mà đẩy hắn ra xa.
Anh ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Mẹ anh từng nói mỗi ngọn đèn sáng mà anh nhìn thấy khi tối trời là đó là một gia đình nhỏ. Tiêu Chiến quay đầu nhìn ngọn đèn phía sau mình, quả nhiên, trong cái nhà này chỉ nên xuất hiện một người là anh thôi.
Sau đó, Tiêu Chiến mở điện thoại kiểm tra tin nhắn chưa đọc.
Là Uông Trác Thành gửi tới.
Y gửi anh mấy cái ảnh chụp màn hình rồi giải thích công ti sắp có kế hoạch điều động, cải tổ nhân sự. Trong ba quý liên tiếp vừa rồi, báo cáo doanh số chỉ ra không ít vấn đề cần quan tâm, tệ ở chỗ 40% trong số đó thuộc về mảng Tiêu Chiến phụ trách. Y còn nghe nói cấp trên lần này thể hiện thái độ không mấy hài lòng.
Tiêu Chiến đọc hết tin, tâm trạng đi xuống hẳn.
Ngoài ra còn có hai tin mới từ Trần Thiếu Thiên, “Đi uống à?” rồi một tin nữa gửi sau đó nửa tiếng “Cần tôi đến đón không?”
Đọc xong, Tiêu Chiến bật cười. Trần Thiếu Thiên này quả nhiên cẩn thận, trong ba tháng khảo nghiệm yêu đương luôn hết lòng quan tâm đến anh.
Tiêu Chiến đứng dậy bật thêm đèn phong rồi chụp tấm hình gửi lại cho Alpha, thông báo mình đã về nhà an toàn, chỉ một lát sau nhận về một cái icon ok đơn giản.
Tiêu Chiến khóa màn hình điện thoại rồi lại để ý ngày giờ hiện trên đó.
Kì hạn yêu đương thử nghiệm của anh và Trần Thiếu Thiên còn chưa tới một tuần.
Về phần mình, anh thật sự không cảm thấy có gì đặc biệt. Chỉ là sẽ hơi nhức đầu khi nghĩ đến chuyện phải đi giải thích này nọ với người xung quanh, chưa nói đến gia đình hai bên, Vương Nhất Bác sống sờ sờ kia cũng là một nan đề khó giải quyết.
Cuối cùng, ngày đi làm kiểm tra đánh giá cũng tới. Tâm trạng của Trần Thiếu Thiên và Tiêu Chiến khá tốt, hai người không hề cố ý né tránh bất kì chuyện gì, cứ có gì trả lời nấy một cách thật thà. Vì vậy, kết quả không đạt, khảo nghiệm yêu đương lần thứ hai thất bại.
Sau khi kiểm tra xong, hai người thoải mái bước ra cùng lúc với nhau, còn hẹn đi ăn bữa lẩu.
“Tôi có nên nói câu chúc cậu may mắn không nhỉ?” Bát ăn của Trần Thiếu Thiên vô cùng sạch sẽ, không có một cọng rau mùi nào.
“Có thể may đến mức nào nữa đây?” Tiêu Chiến thả khoai tây vào nồi lẩu. “Tôi còn tưởng anh sẽ nói rằng "Chúc cậu may mắn bởi mọi may mắn của cậu đã tiêu phí gần hết khi gặp được tôi rồi" cơ.”
“Ha ha ha ha cũng không hẳn là không thể! Cơ mà tôi hỏi thật, cậu với Vương Nhất Bác định thế nào?”
Biểu cảm gương mặt của anh không thay đổi, bình tĩnh trả lời người đối diện, “thế nào là thế nào chứ? Cứ để vậy đi. Dù sau cậu ấy còn nhiều thời giờ để lãng phí, tôi cũng chả vội. Xét về kinh nghiệm, trẻ con mà nhắm đòi chơi lại tôi sao? Tôi đây là kẻ kiên nhẫn có thừa, nếu không, chắc cũng chẳng chờ được đến bây giờ.”
“Cá nhân tôi lại cảm thấy, hai người không nhất thiết phải lãng phí thời gian của nhau như thế.” Trần Thiếu Thiên vô cùng nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến. “Vấn đề lớn nhất của hai người có lẽ là do đôi bên còn nhiều chuyện còn chưa rõ ràng với nhau, và cậu thì nên nói rõ ràng…”
“Nếu thế thì giữa chúng tôi không còn vấn đề nữa đâu.” Tiêu Chiến đặt đũa xuống, nhấp một ngụm nước, “nếu như vấn đề giữa chúng tôi là như vậy thì tôi đã nói rõ ràng với cậu ấy rồi. Sau đó thế nào, không phải cái tôi lo được nữa.”
Nói rồi anh quay đầu ngắm nhìn cảnh phố xá bên ngoài. Hôm nay nắng đẹp đấy chứ.
– TBC –