Thặng Giả Vi Vương [Bác Chiến]

Chương 12

12.

Chẳng ngờ Vương Nhất Bác nghe xong không còn giận dữ nữa mà trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì?” Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn anh, “anh nói vậy là có ý gì, với cả, anh cùng hắn ta là như thế nào? Hai người không hề phát sinh chuyện gì sao?”

Trần Thiếu Thiên đứng một bên nghe hắn nói, xem ra cuối cùng cũng chịu nghĩ cho logic rồi đây. Tuy vậy, khi trông thấy biểu cảm gương mặt Tiêu Chiến trước sau vẫn không hề tốt, y cũng rất biết điều hơi cúi đầu xuống không có ý kiến gì.

“Bọn anh có chuyện gì với nhau không thì liên quan gì đến em?”

Dường như từ đêm qua đến giờ vẫn chưa có ai dùng thang máy bởi nó vẫn đang dừng ngay tầng nhà Tiêu Chiến. Anh gỡ bàn tay vô lễ của Vương Nhất Bác khỏi cổ áo Trần Thiếu Thiên rồi kéo y cùng vào thang máy.

Vương Nhất Bác thấy vậy cũng chạy theo, chen vào cùng.

Tiêu Chiến tỉnh rụi đứng gần về phía Trần Thiếu Thiên.

Trong thang máy chật hẹp, Vương Nhất Bác đứng bên trái, Trần Thiếu Thiên đứng bên phải, còn anh thì dứng giữa hai người họ.

Một bên là người mang tiếng bạn trai hờ, anh thật sự không biết nên làm gì cho phải. Vì nếu không cẩn thận, hai người xảy ra xô xát thì cũng không chắc ai sẽ giành phần thắng, anh cũng chẳng biết phải bênh ai cho được.

Còn một bên là người trong lòng, và anh cũng không biết phải làm sao mới đúng. Nếu đã hiểu lầm thì tốt nhất cứ hiểu lầm cho triệt để luôn, nếu không anh có lành lặn về nhà được hay không sẽ là một vấn đề khó nói.

Cứ như vậy, ba người không nói với nhau câu nào, lẳng lặng cùng nhau xuống hầm để xe.

Trần Thiếu Thiên là người đầu tiên lao ra ngoài. Y cảm thấy nếu mình còn không nhanh chân, vị Alpha nhỏ tuổi kia sẽ xé xác y ra mất. Cơ mà ngay sau đó chợt nhớ ra y còn vai đang diễn dở, không thể bỏ của chạy lấy người như thế được. Thế là đành đứng lại chờ Tiêu Chiến bước ra.

Tiêu Chiến sau khi trở ra thì rất tự nhiên kéo tay Trần Thiếu Thiên, đi tìm xe của y.

Vương Nhất Bác suốt cả quãng đường đều là lẳng lặng đi theo, mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm chặt trước mắt.

“Chúng ta cứ đi thế này mãi à?” Trần Thiếu Thiên kín đáo cúi người hỏi nhỏ Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bên cạnh cũng cố ý đi sát lại mà rằng, “không thì anh muốn tôi đưa cậu ấy về nhà chắc?”

Trần Thiếu Thiên vội vàng ngẩng đầu lên. Thế nhưng y không biết rằng chuỗi hành động vừa rồi của y đã bị Vương Nhất Bác âm thầm ghim lại từng chút một.

Sau khi đã lên xe, Tiêu Chiến giục y mau mau khóa trái cửa xe lại. Cửa vừa mới khóa, Vương Nhất Bác đã đứng chặn trước đầu xe, hai tay chống xuống, mắt rũ xuống như có hơi nước nhìn chằm chằm người mình yêu.

Tiêu Chiến không chần chừ vươn tay về phía người cầm lái, nhấn còi mấy lần liền.

Nhưng hắn không chút động tĩnh.

Người này khiến anh đau đầu muốn chết rồi đây. Bộ dạng đáng thương này anh cũng đã nhiều lần thấy qua… khi hai người còn bên nhau. Ngày ấy, anh luôn yêu thích Vương Nhất Bác mỗi lúc như vậy, thật sự rất thích.

“Làm sao giờ…” Trần Thiếu Thiên nhìn người đứng chặn đầu xe, lại nhìn sang ánh mắt không nỡ buông xuống của Tiêu Chiến, tay đặt trên vô lăng không dám làm bừa.

“Anh lái xe, cậu ấy sẽ đi.” Tiêu Chiến hơi ghé mắt.

“Ấy đừng đừng, không làm bừa được đâu, nhỡ đυ.ng cậu ấy bị thương… Cậu sẽ đau lòng lắm đấy…”

Càng nói về sau, thanh âm Trần Thiếu Thiên càng nhỉ, cuối cùng chỉ biết nhìn anh một cách ái ngại và nhận về ánh mắt hờ hững như không có gì của Tiêu Chiến.

“Tôi vẫn không hiểu lắm, vì sao cậu lại giận cậu ta?” Trần Thiếu Thiên chống tay lên vô lăng, quay hẳn sang nhìn Tiêu Chiến. “Khi bạn nhỏ lớn lên, sẽ biết cách dỗ dành cậu thôi mà.”

“Thế nên tôi phải chờ cậu ấy lớn? Tôi còn nhiều thời gian đến vậy sao? Nhưng ngay từ đầu, chính là cậu ấy đem tôi vứt cho… anh.”

“Dù vậy cậu cũng không thể không hiểu, người ta nhỏ hơn cậu sáu tuổi, cậu nghĩ mà xem, ở cái tuổi ấy, cậu có phải đang bán mạng vì công việc không!”

“Nhưng lúc ấy tôi đã gặp ai, còn Vương Nhất Bác thì sao? Người cậu ấy gặp gỡ là tôi!”

Trần Thiếu Thiên đột nhiên nói tới khiến Tiêu Chiến chợt nhớ về mình của những ngày hai mươi tuổi. Vừa tốt nghiệp ra trường rồi vào tập đoàn lớn làm việc, khi ấy anh chỉ là một nhân viên kinh doanh nho nhỏ dưới trướng giám đốc Vương. Chỉ là đến cả giám đốc cũng không ngờ được nhân viên nhỏ bé nọ có thể liều mạng vì công việc đến vậy. Anh dành nhiều thời gian cùng tâm huyết lo cho sự nghiệp âu cũng vì lo cho tương lai sau này, lo lắng một ngày anh không thể trang trải cuộc sống. Thế là tình yêu không còn được đặt lên hàng đầu, điểm này anh hiểu, anh biết Vương Nhất Bác nhất định nên làm như thế, chỉ là…

Khi ấy anh không phải đang hẹn hò với một Alpha từng có vết thương lòng bởi chuyện tình không thành, Alpha ấy cũng không phải đối mặt với việc bị cưỡng chế ghép cặp với một Omega xa lạ.

Nhiều lúc anh cũng nghĩ không biết anh như vậy có quá đáng lắm không, anh như thế chẳng khác nào bắt một đứa trẻ chưa lớn hẳn phải nghĩ giống người trưởng thành già dặn như anh cả.

Khoảng cách sáu tuổi kia, rõ ràng chẳng có cách nào lấp đầy nếu không sớm chiều ở chung.

Nghĩ đến đây, anh bất giác ngẩng đầu lên, Vương Nhất Bác đã không còn đứng đó nữa.

“Đi rồi.” Trần Thiếu Thiên thấy Tiêu Chiến lơ đãng mất tập trung thì giải thích đơn giản một chút. “Dù sao cũng không thể để bị xe đυ.ng. Với cả không buông được thì cứ nói ra, cần gì phải dồn nén như thế? Một người bướng bỉnh mãi chẳng chịu cúi đầu, một bên thì sống chết kìm nén không mở miệng. Hai người quả là tuyệt phối, quá đẹp đôi luôn.”

Nói rồi Trần Thiếu Thiên nhấn ga lái xe ra ngoài.

Vương Nhất Bác trở về căn hộ của mình, hắn tự mình hiểu rõ, giờ đây hắn có lẽo đẽo đi theo Tiêu Chiến như thế nào thì trong lòng anh hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ hãy còn non nớt.

Anh ấy giờ đây đã có một Alpha tài giỏi bên cạnh, người ấy đủ khả năng chắn gió che mưa cho anh rồi… Nhưng mà rõ ràng ánh mắt anh nhìn người đó không hề có chút gì giống như nhìn người thương cả.

Vương Nhất Bác vĩnh viễn không quên được ánh mắt anh mỗi khi nhìn hắn, nơi ấy luôn đong đầy nhiệt tình, cùng mong đợi.

Và khi anh nhìn Trần Thiếu Thiên, hắn không hề thấy điều đó. Hắn có thể tự tin khẳng định anh nhìn Trần Thiếu Thiên cũng giống như nhìn Uông Trác Thành hay bất kì đồng nghiệp nào khác. Hai người như vậy, làm sao có thể tiến tới được với nhau.

Nhưng mà, anh dù không yêu Trần Thiếu Thiên, cũng không đồng nghĩa với việc sẽ trao trái tim mình cho hắn.

Rõ ràng chỉ mới sáu tháng, mới qua một trăm tám mươi ngày thôi mà Vương Nhất Bác đã cảm thấy cuộc đời còn lại của mình bỏ lỡ Tiêu Chiến mất rồi.

Thứ hai có cuộc họp báo cáo tổng kết thành tích yêu cầu các nhân viên cấp cao phải có mặt. Tiêu Chiến vẫn như trước kia, cùng Uông Trác Thành ngồi một chỗ, không phải ở nơi góc khuất cũng chẳng phải chỗ nổi bật gây chú ý.

Khi nói đến phần liên quan đến chi nhánh nước ngoài, Vương Nhất Bác vô thức nhìn vè phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn giữ biểu cảm bình thường, đầu hơi cúi xuống, không ghi chép như bình thường, cũng không xem di động, chỉ đơn giản là cúi đầu, không nhìn Vương Nhất Bác.

Trước nay Tiêu Chiến luôn là người khích lệ động viên hắn, khen hắn làm tốt, khen hắn nói rất hay, nhưng mà giờ đây, dù khoảng cách thật gần nhưng Tiêu Chiến đến cái liếc mắt cũng không muốn cho hắn nữa. Điều đó khiến Vương Nhất Bác gần như bị rút đi mọi khí lực, càng nói càng mất sức. Cũng may là thân thể có rèn luyện, Vương Nhất Bác vẫn giữ được bình tĩnh, nói năng trôi chảy đến tận cùng, phản ứng của mọi người cũng không tệ rồi sau đó cũng chuyển qua được hạng mục quảng bá thương hiệu.

Vương Nhất Bác cơ hồ chính là ngồi đối diện Tiêu Chiến trong phòng họp, chỉ là anh luôn cùng Uông Trác Thành nói gì đó, không hề nhìn tới Vương Nhất bác.

Xem kìa Vương Nhất Bác ơi là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến của ngươi luôn là kẻ yêu hận rõ ràng đến vậy đấy. Anh ấy vốn là đồng nghiệp của ngươi, một người mà ngươi phải giữ khoảng cách đủ tám mươi centimet, thế nhưng chính người đã kéo ngắn con số đó lại xuống còn không đến tám để rồi cũng là ngươi đẩy anh ra xa đến tám ngàn cây số.

Biết phải làm sao mới có thể trở lại như trước kia?

Sau khi kết thúc cuộc họp, Tiêu Chiến trở lại chi nhánh tiếp tục công việc của mình, cũng như đưa ra một số phương án kinh doanh cho chi nhánh nước ngoài của tập đoàn.

Tan làm, Tiêu Chiến đến một nơi.

Lần gần nhất tới Daydream đã là sáu năm trước. Khi ấy anh mới chia tay, một nhân viên kinh doanh nhỏ bé vẫn mặc nguyên bộ đồ công sở thẫn thờ đi lang thang trong đêm. Anh không chịu đựng được cảm giác cô đơn cùng trống rỗng, nên muốn học người đời mua say quên buồn. Thế là tìm thấy Daydream, bước vào trong và đêm đó anh được như ý, cảm thấy mọi thứ quanh mình cứ như cái tên quán vậy, nằm mơ giữa ban ngày.

Năm đó uống say đến không biết gì, may mắn gặp được ông chủ tốt bụng cho ngủ lại một đêm, sáng hôm sau tỉnh lại, mọi buồn phiền đều để lại nơi này, hồn cũng như bị rút mất sáu bảy phần.

Hôm nay anh trở lại, gọi rượu cho mình, nhìn người người qua lại, không khó để đoán mục đích họ tới đây.

Nếu có thể say được thì tốt, thật sự muốn được một lần hiểu cái cảm giác say đến mất tự chủ là thế nào.

Mấy năm gần đây, Tiêu Chiến đã sớm luyện cho mình bản lĩnh ngàn chén không say, nhiệm vụ tiếp khách uống rượu thậm chí còn được xem như nhân vật chủ chốt.

Anh biết rất rõ mình những năm gần đây sống thế nào, cho nên vô cùng quý trọng cuộc sống có trật tự phép tắc rõ ràng của bản thân.

Nâng li rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Nhận được điện thoại của bạn rủ đi uống, Vương Nhất Bác chưa từng nghĩ tới hắn sẽ gặp anh ở nơi này.

Hắn cùng một người bạn khác vốn là được gọi tới sau. Nhân viên phục vụ đưa hắn cùng bạn tới bàn đã hẹn trước, thế nhưng trước khi tới được chỗ bạn mình, hắn đã thấy anh ngồi ở gần đó.

Nói cho chính xác thì là anh cùng một người nữa bên cạnh.

Người kia nhìn kiểu gì cũng chỉ là một thiếu niên không quá hai mươi tuổi. Cậu ta hết sức khéo léo ngồi bên cạnh anh mà cũng rất thoải mái quăng mồi thả thính này nọ. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh thân mật ôm vai người kia, thoải mái cùng nhau uống chung li rượu. Anh lúc này không còn là Tiêu Chiến có thể rầy Uông Trác Thành “uống li của cậu đi” nữa.

Vương Nhất Bác không kiềm chế được mà thẳng tay kéo người về phía mình khiến cả hai đều giật mình.

“Anh đang làm gì ở đây?” Đáy mắt Vương Nhất Bác viết đầy hai chữ "khϊếp sợ".

“Uống rượu.” Tiêu Chiến lắc lư li rượu trước mặt hắn. “Em cũng đến uống à?” Tiêu Chiến mỉm cười, đôi mắt yêu kiều nhìn thẳng Vương Nhất Bác, vừa nói vừa vươn tay kéo nam sinh kia.

Có khí tức của Alpha, trẻ tuổi, tính công kích rất mạnh.

Trước khi ra khỏi nhà, Tiêu Chiến đã dùng thuốc ức chế, thế nhưng tin tức tố với nồng độ như thế này nhất định sẽ khiến anh thấy khó chịu.

“Anh đi với em.” Nói rồi hắn kéo anh đi theo.

“Dựa vào cái gì nhỉ?” Tiêu Chiến hơi dùng sức giãy ra, “em là gì của anh cơ? Em trai? Trợ lí? Dù có là thân phận nào cũng không có tư cách can thiệp cuộc sống riêng của anh đâu.”

“Anh đừng bất cẩn như vậy, đây là chỗ thế nào chứ!” Hắn hơi cau mày, một lần nữa vươn tay ra nắm lấy tay Tiêu Chiến.

“Anh bất cẩn? Anh biết mình đang làm gì!” Tiêu Chiến nói xong lại muốn quay lại ngồi cùng với Alpha kia.

“Tiêu Chiến!” Vương Nhất Bác hoàn toàn tức giân. “Không phải anh có bạn trai rồi sao! Anh không sợ em nói với Trần Thiếu Thiên à!”

Mọi động tác chợt ngưng lại, anh quay đầu nhìn hắn.

“Em còn biết anh có bạn trai cơ à?” Tiêu Chiến cười chậm rãi, “anh còn tưởng em không biết cơ, còn tưởng là…”

Tiêu Chiến chợt ngừng, để lại tiền trên bàn rồi cầm áo khoác lên.

“… Anh còn tưởng em thích anh.”

Vương Nhất Bác vội vàng đuổi theo.

“Anh đi với em đi.” Vương Nhất Bác từ phía sau nắm chặt cổ tay Tiêu Chiến.

Còn anh thì vẫn quyết tâm dứt ra. “Anh đi với em làm gì? Để anh lại hiểu lầm em có ý với anh? Để anh tiếp tục tự mình đa tình? Anh ngu đến thế cơ à?”

“Tiêu Chiến…” Vương Nhất Bác vẫn kiên trì đuổi theo, “anh đừng như vậy nữa…”

“Anh đã sớm như vậy rồi.” Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác. “Em cho rằng em rất hiểu anh?”

“Anh đừng như vậy nữa, thật sự…” Hắn đưa tay muốn kéo người lại.

“Anh khuyên em, chớ có trêu đùa anh. Em cho rằng vừa nãy anh cùng cậu trai kia thân mật rất là quá đáng đúng không? Ồ, lúc không có em anh cũng như thế nhiều lắm. Vương Nhất Bác, em cho rằng em ở trong lòng anh có vị trí rất đặc biệt? Nhưng em chỉ là một em trai nhỏ tuổi mà thôi. Anh chơi chán rồi sẽ còn cả hàng dài người chờ anh, đủ các thể loại luôn nhé, đẹp trai, có tiền, biết quan tâm, loại nào cũng có hết đấy. Em cho rằng anh sẽ trở thành một Omega cam chịu, nhẫn nại, trở thành kẻ bị coi thường sao? Thật sự đấy, em nghĩ là có một số chuyện có thể đem tuổi tác ra để nói một cách đơn giản á? Anh, hai mươi tám tuổi, muốn nhà có nhà, muốn xe có xe, tiền lương mỗi tháng còn cao hơn nhiều Alpha ngoài kia, bọn họ tối ngày nguyện mong được anh để ý đến kia kìa… Thế này nhé, để tôi nói cho mà nghe, trẻ tuổi như cậu không phải là một loại tiền vốn khủng khϊếp gì đâu, là do cậu ngây thơ nghĩ vậy thôi. Ở cái thời đại này, cái kẻ cô độc bị coi là người thừa như tôi đây chính là những vương giả thực sự, là người ưu tú đứng trên kẻ khác, cậu hiểu không? Không có ai đủ khả năng điều khiển được tôi hết! Và cậu, Vương Nhất Bác. Cũng thế!”

– TBC –