Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1743: Đại kết cục (hai)

Edit: kaylee

Khuôn mặt Cố Nhược Vân trầm xuống, trong mắt thanh lãnh xuất hiện kinh đào hãi lãng, từng từ từng chữ nói: "Thương Minh, giữa chúng ta quả thật có thâm cừu đại hận, nhưng ngươi vạn không nên liên lụy những người khác! Nếu người Đông Phương thế gia ít đi một sợi lông, ta muốn ngươi vì thế trả giá gấp mười lần, thậm chí trả giá càng thê thảm hơn!"

Thương Minh khinh thường cười: "Làm cho ta trả giá lớn? Có thể, ta ngược lại thật ra muốn biết ngươi có cái năng lực gì!"

Dứt lời, toàn thân hắn ta lại trào ra khí thế sắc bén, khí thế này giống như đao kiếm phong sương, quát người làm cả người không ngừng sinh đau.

"Tiểu Dạ," Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt chuyển về phía Thiên Bắc Dạ, ánh mắt là kiên định chưa từng có: "Chàng về Tây Linh đại lục xem đi, ngăn cản những người đó tiếp cận Đông Phương thế gia!"

Đông Phương thế gia là người thân của nàng, bất luận như thế nào, nàng đều sẽ bảo vệ tốt gia tộc này! Mà hiện giờ, có thể làm được tất cả những thứ này chỉ có Thiên Bắc Dạ.

Thiên Bắc Dạ giật mình, mặt mày nhăn chặt, trong mắt đỏ yêu dị mang theo lo lắng: "Vân Nhi, nếu ta liên thủ với Tử Tà, nói không chừng còn có thể ngăn chặn Thương Minh, nếu ta vừa đi, các nàng không phải là đối thủ của hắn ta."

Cố Nhược Vân cười yếu ớt lắc lắc đầu: "Tiểu Dạ, hình như chàng đã quên, ta và Tử Tà vì bản mạng khế ước, có ta và hắn ở chỗ này cùng ngăn cản kẻ địch, ta tin tưởng, chúng ta kiên trì đến lúc chàng trở về không thành vấn đề! Chàng đi nhanh về nhanh, ta cam đoan với chàng, ta sẽ còn sống chờ chàng trở về."

Thiên Bắc Dạ trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu: "Được, vì nàng, ta sẽ không để cho những người đó xúc phạm tới Đông Phương thế gia một chút nào, nàng cũng nhớ kỹ hứa hẹn của nàng với ta, nếu không, chân trời góc biển, thiên đường địa ngục, ta đều sẽ dây dưa nàng chặt chẽ."

Nói xong lời này, Thiên Bắc Dạ không có lại nói thêm cái gì, bóng dáng màu đỏ nhanh chóng hiện lên bầu trời, giống như một tia sáng đỏ, xẹt qua phía chân trời bay về phương xa.

"Còn muốn chạy?"

Thương Minh hừ lạnh một tiếng, muốn ngăn cản hành vi của Thiên Bắc Dạ, đúng lúc này, một luồng sáng tím đột nhiên hiện lên trước mặt, giống như bình chướng làm Thương Minh bắn trở về.

"Đây là cái gì?" Thương Minh sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một ánh sáng lãnh liệt, vẻ lãnh ngạo ở đáy mắt càng sâu, hắn ta quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân và Tử Tà, nói: "Các ngươi động tay chân gì?"

Sắc mặt của Tử Tà có chút suy yếu, trên khuôn mặt tuấn mỹ miễn cưỡng giương lên một chút tươi cười: "Lấy thân làm trận, không chết không ngừng!"

Lấy thân làm trận, nói cách khác, hai phương bị nhốt ở trong trận pháp, chỉ có một phương chết, trận pháp mới có thể giải trừ, nếu không, hai phương đều phải bị nhốt ở trong trận pháp, cả đời.

Thương Minh cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập sát khí: "Các ngươi đây là tự tìm đường chết, một khi đã như vậy, ta sẽ thành toàn các ngươi."

Ầm!

Cả người Thương Minh đều biến thành một thanh lợi kiếm, vọt qua phía Tử Tà.

Giờ phút này Tử Tà đương nhiên không có tôn quý ngạo nghễ lúc ban đầu, khuôn mặt của hắn vô cùng tái nhợt, hiển nhiên dùng thân làm trận này hao phí thật lớn lực lượng của hắn.

"Nha đầu, nếu trên đời này có ai có thể chiến bại Thương Minh, ta cho rằng chỉ có ngươi mới có thể làm được, nhớ được lời ta đã từng nói với ngươi, nếu gặp phải nguy hiểm sinh mệnh, nhớ mở ra một cánh cửa cuối cùng của Thượng Cổ Thần Tháp, hiện tại ngươi đi chiến đấu với hắn ta đi, ta đã không giúp được ngươi cái gì, một trận chiến này, ngươi chỉ có thể dựa vào chính ngươi."

Nói xong lời này, Tử Tà khoanh chân mà ngồi, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.

Lấy thân làm trận, cái giá là cực kì thảm trọng, nói cách khác, hiện tại hắn không cách nào trợ giúp Cố Nhược Vân chiến đấu, tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính nàng.’’