Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1742: Đại kết cục (một)

Edit: kaylee

Cố Nhược Vân nhìn Thương Minh, nhàn nhạt hỏi: "Ta chỉ là tò mò, lấy lực lượng của ngươi, sợ rằng ta không có đường sống phản kháng nào, vậy vì sao ngươi phải cho ta tiến vào bên trong ảo cảnh này, dụng ý của ngươi là gì?"

Lần này, còn không chờ Thương Minh trả lời vấn đề của nàng, một bên đã truyền đến âm thanh của Tử Tà: "Hắn ta biết, nếu ngươi biết được Thiên Bắc Dạ ngã xuống, tất nhiên sẽ không để ý tìm hắn ta liều mạng, mà lấy tính cách của ngươi, là tuyệt không đồng ý liên lụy đồng bạn, cho nên, ngươi khẳng định sẽ giải trừ khế ước với ta, nếu chúng ta giải trừ khế ước, Thượng Cổ Thần Tháp sẽ lại trở thành vật vô chủ."

Nói tới đây, Tử Tà hơi dừng một chút, tiếp tục nói: "Nha đầu, mục đích cuối cùng của hắn ta không chỉ là đột phá đến cảnh giới Đại Viên Mãn, còn có Thượng Cổ Thần Tháp!"

Ngụ ý, mục đích Thương Minh thiết trí ảo cảnh này, chính là làm cho Cố Nhược Vân và Tử Tà giải trừ khế ước. Nếu không, cho dù Cố Nhược Vân chết, Thượng Cổ Thần Tháp vẫn không cách nào rơi vào trong tay hắn ta, mà là sẽ đời đời kiếp kiếp chờ đợi Cố Nhược Vân.

Nghe được Tử Tà giải thích, Cố Nhược Vân mới hiểu được mục đích chân chính của đối phương, ánh mắt càng thanh lãnh.

"Thương Minh, người kiếp trước gϊếŧ ta, cũng là ngươi?"

"Không sai."

Khóe môi Thương Minh giương lên một nụ cười trào phúng: "Nhưng mà, Tử Tà này quá mức ngu xuẩn, vậy mà vẫn luôn cho rằng là Thiên Bắc Dạ gϊếŧ ngươi, ha ha ha! Thiên Bắc Dạ vì ngươi ngay cả một thân thực lực đều có thể không cần, hắn thế nào bỏ được gϊếŧ ngươi? Chỉ là hiện tại các ngươi biết chân tướng cũng quá muộn, ta sẽ không cho các ngươi sống sót."

Ầm!

Đột nhiên, một lực lượng cường hãn từ trên người Thương Minh phát ra, hiển nhiên hắn ta không nghĩ lại nói thêm lời vô nghĩa nào với đám ngươi Cố Nhược Vân, trực tiếp triển khai công kích về phía người đối diện.

Bầu trời ban đầu vốn là màu lam giờ lại biến thành màu đỏ hoa mỹ, giống như ánh lửa dầy đặc thiêu đốt ở toàn bộ phía chân trời, giống như cảnh tượng Cố Nhược Vân thấy ở trong ảo cảnh, cho nên, sau khi nhìn thấy bầu trời đỏ như lửa này, lòng của nàng lộp bộp một chút.

"Cố Nhược Vân, kỳ thực, tất cả những gì ngươi thấy ở trong ảo cảnh đều là sự thật! Bởi vì nó sẽ phát sinh ở không lâu sau, ha ha ha."

Dưới hư không yên tĩnh, âm thanh cuồng vọng của Thương Minh vang lên, làm cho trái tim của Cố Nhược Vân chợt căng thẳng.

Nàng biết, nếu trận chiến này mình thật sự thất bại, thì tất cả mọi chuyện đều sẽ biến thành sự thật, bất kể là bốn thú Thanh Long, hay là đám người cha, mẫu thân, còn có huynh trưởng, Tiểu Tầm Nhi, đều không cách nào đào thoát vận mệnh phải chết...

Phanh!

Thiên Bắc Dạ hơi hơi nâng tay lên, ngăn cản công kích của Thương Minh, mắt đỏ yêu dị tập trung vào nam nhân trước mặt, khóe môi giương lên một độ cong.

"Thương Minh, ta sẽ không cho ngươi đạt được."

"Ha ha, chỉ sợ này không phải do các ngươi! Nếu ta không có đoán sai, Cố Nhược Vân ngươi ở Tây Linh đại lục còn có người thân, người thân kia của ngươi có vẻ là tên là Đông Phương gì đó, nhưng đúng?"

Khóe môi Thương Minh mỉm cười nhìn Cố Nhược Vân, một tia sáng từ đáy mắt hắn ta chợt lóe lên.

Nhất thời, trái tim Cố Nhược Vân trầm xuống, con ngươi màu đen tập trung vào khuôn mặt lãnh ngạo của Thương Minh: "Ngươi làm cái gì với Đông Phương thế gia?"

"Ha ha ha!" Thương Minh cười lớn hai tiếng: "Ngươi nghĩ bộ hạ của ta cũng chỉ có từng ấy người hay sao? Ta còn có một phần người đã chạy tới Tây Linh đại lục, phỏng chừng hiện tại đã tiến vào đến bên trong Tây Linh đại lục, ngươi cho rằng bằng vào những người Tây Linh đại lục đó có thể ngăn cản được bộ hạ của ta? Phỏng chừng không bao lâu nữa, tất cả mọi người Đông Phương thế gia đều bị gϊếŧ hại."