Mộ Dung Nhu Nhi thật hiển nhiên không có phát hiện lão giả đẩy cửa đi ra, như trước dùng giọng điệu điềm đạm đáng yêu kia chất vấn Mộ Dung Yên: "Yên nhi, bình thường ta đối đãi với ngươi không tệ, vì sao ngươi muốn hãm hại ta? Ta biết, llêqquýđôn nhất định là hai bằng hữu kia của ngươi có ý đồ đối với Mộ Dung thế gia, cho nên mới lợi dụng ngươi! Nhị trưởng lão, người tuyệt đối không nên trách Yên nhi, nàng còn quá nhỏ, bị lợi dụng cũng là tình có thể nguyên (về tình có thể tha thứ)."
Nói xong lời cuối cùng, Mộ Dung Nhu Nhi mang dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó lại sợ Mộ Dung Yên trẻ người non dạ bị Nhị trưởng lão trách cứ, cho nên không khỏi thiện ý biện giải vì nàng.
Nếu không phải Mộ Dung Yên biết bản tính của nữ tử này rồi, tất nhiên sẽ bị gương mặt dối trá của ả lừa gạt!
Nhưng mà, lúc này Mộ Dung Yên đã bị bóng dáng già nua kia hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, cho nên trực tiếp không nhìn Mộ Dung Nhu Nhi, hai mắt của nàng mang theo kích động, còn có vui sướиɠ không thể thành lời kia.
"Gia gia —— "
Giọng nói của nàng mang theo vô tận tưởng niệm, nước mắt thiếu chút chảy ra.
Trời mới biết, mấy ngày gia gia hôn mê này nàng là như thế nào vượt qua!
Cũng may, rốt cục ông đã tỉnh ——
"Yên nhi, ngươi đang nói cái gì?" Mộ Dung Nhu Nhi không có phát hiện mọi người bên người khác thường, chỉ là cười lạnh nói: "Gia gia còn nằm ở trên giường ngươi cũng không phải không biết, nhưng mà ngươi thì sao, ngươi làm cái gì? Bảo ngươi đi ngắt thảo dược vì gia gia, ngươi lại sợ chết trở lại, hơn nữa tùy tiện để cho người xa lạ tiếp xúc với gia gia, tuy rằng ta tin tưởng ngươi sẽ không thương hại gia gia, nhưng mà, ta thật sự không thể tin những người đó, nếu gia gia thật sự xảy ra sai lầm gì, Yên nhi, ngươi sẽ hối hận cả đời."
Đến bây giờ nữ nhân này còn muốn lừa ả, lão gia tử kia không có giải dược của mình, căn bản không cách nào tỉnh lại!
Ngay tại sau khi Mộ Dung Nhu Nhi nói ra lời nói này, một giọng nói đè nén trầm thấp vang lên từ phía sau ả.
Giọng nói kia còn mang theo suy yếu, nhưng cũng có nghiêm túc và lạnh lẽo không cách nào che giấu."Ngươi nói ai sẽ hối hận?" Tiếng nói quen thuộc này, giống như một đạo sấm sét hung hăng dừng ở trong lòng Mộ Dung Nhu Nhi.
Thân thể của ả cứng ngắc, như là không dám tin quay đầu, trong phút chốc, khuôn mặt già nua nghiêm khắc xuất hiện ở trong mắt của ả.
Lão giả mặc trường bào như thanh tùng, hai tay chắp sau lưng mà đứng, thân thể ông còn có gầy yếu sau khi mới khỏi bệnh, nhưng không cách nào che giấu khí thế cường đại kia, đè nén làm người không thể thở dốc.
"Gia chủ?" Nhị trưởng lão chợt ngẩn ra, ngay sau đó, kinh hỉ mãnh liệt chảy vào trong lòng, kích động nói: "Gia chủ, thân thể của người……….."
"Ha ha."
Mộ Dung lão gia tử cười khẽ hai tiếng, cảm kích nhìn nữ tử áo xanh đi ra từ phía sau mình, trên khuôn mặt già nua tràn đầy tươi cười.
"Này đều phải cảm tạ vị bằng hữu này của Yên nhi, là nàng kéo bổn gia chủ lại từ quỷ môn quan."
"Cái gì?"
Nhị trưởng lão sững sờ đứng ở tại chỗ, tầm mắt kinh ngạc dừng ở khuôn mặt thanh lệ của nữ tử, sau đó nghĩ tới hành vi trong khoảng thời gian này của mình, lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Thì ra Nhị tiểu thư không có tiếp tục tìm kiếm dược liệu, là vì nàng mang về một Y sư có y thuật cao minh, xem ra lúc này đây là ta hiểu lầm Nhị tiểu thư, cũng hiểu lầm vị cô nương này."
Nghĩ đến đây, Nhị trưởng lão áy náy nói với Cố Nhược Vân: "Cố cô nương, thật sự rất xin lỗi, lúc trước đối với ngươi quá mức vô lý, nhưng mà ngươi cứu gia chủ, vậy ngươi chính là ân nhân của Mộ Dung thế gia chúng ta."
Lúc trước lão không đồng ý thu lưu Cố Nhược Vân và Dạ Nặc, không chỉ vì lúc trước bọn họ ăn mặc quá mức chật vật, nguyên nhân hủ yếu là, ở loại địa phương cá lớn nuốt cá bé như Hắc Nham Thành này, vạn nhất hai người này là gian tế của thế lực khác, chẳng phải là hại Mộ Dung thế gia?