Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 568: Uy hiếp (bốn)

Khuôn mặt nam nhân lo lắng làm cho Mộ Dung Yên rốt cục có động tác, nhưng mà, nàng vẫn luôn không nói gì, khép chặt môi không biết đang nghĩ cái gì.

"Lục đại ca," Mộ Dung Nhu Nhi hơi mím môi mỏng, đáng thương hề hề nói: "Những lời này đều là Mộ Dung Yên chính miệng nói với ta, ta chỉ là thay nàng nói ra mà thôi, nếu Lục đại ca không tin, có thể tự mình hỏi nàng."

Nháy mắt, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên người Mộ Dung Yên, hình như rất muốn biết đáp án từ trong miệng của nàng.

"Nhị tiểu thư, ngươi nói đi, chúng ta muốn biết chân tướng."

Nhị trưởng lão nhíu mày, nói thật, lqd lão không tin lấy tính cách thiện lương của Nhu Nhi sẽ uy hϊếp người kia, nhưng mà, lão cũng không tin, Mộ Dung Yên sẽ mưu hại gia chủ!

Cho nên, lão phải biết một đáp án!

Mộ Dung Nhu Nhi rũ mí mắt xuống, không có bất luận kẻ nào nhìn thấy, ở giờ khắc này, trong mắt của ả chợt lóe lên âm hiểm.

Cho dù các ngươi không tin lại như thế nào? Chỉ cần Mộ Dung Yên thừa nhận, vậy thì tội của nàng lập tức định ra rồi.

"Đáp án?" Trên khuôn mặt trầm mặc kia của Mộ Dung Yên đột nhiên nâng lên một chút tươi cười: "Tốt, ta nói cho các ngươi đáp án, đáp án chính là….... Mộ Dung Nhu Nhi đang hãm hại ta!"

Ầm!

Đám người ở đây lập tức bạo động sau khi nàng dứt lời.

Mộ Dung Nhu Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Yên, trong lúc nhất thời không có phục hồi tinh thần lại từ trong lời nói vừa rồi.

Nàng phủ nhận?

Vì sao?

Chẳng lẽ nữ tử này cũng bắt đầu sợ chết? Ngay cả sinh mệnh của gia gia cũng không để ý?

"Mộ Dung Nhu Nhi, lúc trước không phải ngươi hỏi ta sao?" Mộ Dung Yên cười cười, đi về phía trước mấy bước, trong mắt của nàng cũng chứa đựng ý cười: "Ngươi hỏi ta, giữa tin tưởng nàng và cứu gia gia ta chỉ được chọn một, ta đây có thể nói cho ngươi biết, ta muốn cứu gia gia! Nhưng mà……. Nếu ngươi làm cho ta lựa chọn, tin tưởng nàng hay là tin tưởng ngươi, ta đây lựa chọn sẽ là, tin tưởng nàng!"

Nàng quả thật rất muốn cứu gia gia, nhưng nếu ở giữa Mộ Dung Nhu Nhi và Cố Nhược Vân, nàng thà rằng tin tưởng Cố Nhược Vân.

Tuy rằng thời gian bọn họ nhận thức cũng không phải thật lâu, nhưng vị nữ tử này cho nàng cảm giác chính là, lqđ chỉ cần chuyện nàng hứa hẹn, tất nhiên sẽ làm được! Ngay cả Mộ Dung Yên cũng không rõ ràng, vì sao sẽ tín nhiệm nàng như vậy.

Có lẽ, có một loại người chính là, bất luận nàng nói cái gì, đều sẽ làm cho người bên người không tự chủ được tin tưởng nàng……...

Lục Thiếu Thần nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi hắn thật sợ Mộ Dung Yên sẽ chịu hϊếp bức mà thừa nhận, nhưng thật rõ ràng, mình không có nhìn lầm người.

Sư muội này nhà mình, vĩnh viễn sẽ không bởi vì người khác uy hϊếp, mà làm chuyện bản thân cũng không đồng ý!

Vì vậy bất luận sư muội tùy hứng thế nào, chỉ vì điểm này, hắn đã nguyện ý thủ hộ ở bên cạnh thân thể của nàng!

"Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" Mày của Nhị trưởng lão càng nhăn càng chặt, hỏi.

Sắc mặt Mộ Dung Nhu Nhi trắng nhợt, con ngươi của ả đảo vài vòng, sau đó, ả giống như là hạ một chủ ý đi đến bên người Nhị trưởng lão, nước mắt chảy xuống dưới theo gò má, điềm đạm đáng yêu.

"Nhị trưởng lão, ta cũng không biết, vừa rồi là Yên nhi đến trong phòng ta nói những lời này, ta tưởng thật, nên mang nàng đến nơi này, ta không rõ vì sao sau khi nàng đến nơi đây lại nói khác, ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì."

Ngụ ý, là Mộ Dung Yên muốn hãm hại mình, cố ý để cho mình cho rằng nàng mưu hại gia gia, sau đó lật mặt! Nói xấu mình hãm hại nàng.... ...... ........

Mà ả, chỉ là một người vô tội cái gì cũng không biết, bị người lợi dụng!

Mộ Dung Yên cười lạnh một tiếng, vừa định nói chuyện, đã thấy cửa phòng vừa rồi còn đóng chặt chậm rãi đẩy mở ra, một bóng dáng già nua bỗng nhiên đi ra từ trong phòng.... ......