Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 414: Võ Hoàng, khiếp sợ bốn phương (sáu)

Edit: kaylee

"Đều đi qua lâu như vaỵa rồi, thế nào Ca nhi còn chưa có xuống? Nha đầu kia đáng tin sao? Không được, ta phải nhanh chân đến xem."

"Phụ thân."

Mắt thấy lão gia tử đã gấp đến độ mất đi lý trí rồi, Đông Phương Thiếu Trạch vội vàng đưa tay bắt được ông, bất đắc dĩ nói: "Phụ thân, nếu người đi, nói không chừng nương sẽ thay đổi chú ý, chúng ta vẫn là chờ ở chỗ này đi, lấy hiểu biết đối với Vân Nhi của con, trừ phi nàng có vạn phần nắm chắc, nếu không sẽ không hứa hẹn cái gì đâu."

"Nói cũng đúng."

Nghĩ đến đây, lão gia tử thu bước chân lại, chỉ là đôi mắt kia vẫn thường thường liếc về phía ngoài cửa, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

"Đúng rồi."

Đột nhiên, ông nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt sốt ruột khẩn trương nhìn nhi tử nhà mình: "Con cảm thấy hôm nay phụ thân ăn mặc như thế nào? Suất (đẹp trai) hay không suất? Nương của con sẽ thích chứ?"

"..."

Đông Phương Thiếu Trạch hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Đây vẫn là phụ thân uy nghiêm lãnh khốc kia của mình sao? Chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến mẫu thân, ông sẽ lập tức mất đi lý trí.

Đột nhiên, toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh lại, giống như cảm nhận được hơi thở quen thuộc mà đã lâu kia, thân mình lão gia tử cứng lại, cứng ngắc quay đầu, mắt già như chớp như không nhìn chằm chằm nữ tử mặc váy lam xinh đẹp như tiên nữ dưới ánh trăng kia.

Hốc mắt ông hiện ra nước mắt kích động, khẩn trương xoa nắn nắm tay, trong lúc nhất thời đều không biết nên nói cái gì đó.

Ánh trăng chiếu nghiêng xuống, chiếu vào phía trên dung nhan nhu hòa tuyệt diễm của nữ tử, làm cho tất cả mọi người kinh diễm không cách nào hô hấp.

Chỉ thấy mặt mày nữ tử này như trăng lưỡi liềm câu tâm hồn người, khóe miệng nâng lên, có tao nhã mị hoặc nói không nên lời, có lẽ là vì có thuật trú nhan (mãi giữ nhan sắc), rõ ràng là người đã năm sáu mươi tuổi, hiện giờ thoạt nhìn giống như nữ tử hơn hai mươi tuổi.

Đứng ở bên cạnh nữ tử là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, một bộ váy xanh lạnh nhạt mà đứng, mặt mày thanh lãnh nhạt nhẽo, con ngươi đen sâu thẳm giống như sao đêm sâu không thấy đáy, cho dù là đứng bên cạnh ở tuyệt thế mỹ nhân như Lam Vũ Ca, cũng không kém hơn chút nào, có chút phương diện càng sâu hơn một bậc.

Thiếu nữ kia là ai? Vì sao sẽ cùng xuất hiện với Lam Vũ Ca?

Mọi người châu đầu ghé tai, đều là dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Cố Nhược Vân.

Dù sao, một thiếu nữ xa lạ xuất hiện tại ở đây rất làm người chú ý, làm cho bọn họ không muốn nghĩ tới phương diện kia cũng không có khả năng.

"Muội muội, nữ nhân này chính là nữ nhân Đông Phương Thiếu Trạch mang về."

Một bên, Lâm thiếu giải thích một lần với thiếu nữ mĩ mạo bên cạnh, chỉ là nhìn thấy nàng đi ở bên cạnh Lam Vũ Ca, mày không tự chủ được nhíu chặt.

Vì sao nữ nhân này có thể ở cùng một chỗ với Lam Vũ Ca đi? Chẳng lẽ quan hệ của nàng và Đông Phương Thiếu Trạch được Đông Phương thế gia tiếp nhận rồi? Đường đường Đông Phương thế gia lại có thể nhận một nữ nhân lai lịch không rõ? Trong đó nhất định có chỗ nào đó sai lầm.

"Ca nhi."

Trong lòng lão gia tử vui vẻ, vội vội vàng vàng đi tới, ông khẩn trương không ngừng xoa xoa tay, thậm chí ngay cả tay cũng không biết để ở chỗ nào.

"Ca nhi, rốt cục nàng cũng đã trở lại."

Trời biết, những năm gần đây ông nhớ mong bà như thế nào, xem ra vẫn là ngoại tôn nữ tiện nghi của mình có bản lĩnh, dễ dàng dỗ nàng xuống núi.

Nghĩ đến đây, trong lòng lão gia tử quả thực vui đến mức nở hoa, chỉ là thấy những ánh mắt cổ quái nhìn mình, nhịn không được xấu hổ ho khan hai tiếng, hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân một cái: "Nể tình nha đầu ngươi giúp ta, ta sẽ không so đo sai lầm trước kia của ngươi."

Vừa nghe lời này, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ.