Sở Hạo vừa nhìn thấy Lệ Băng bước ra liền nói "Cậu mau gọi lại cho số lúc nãy đi, có vẻ cô ấy đang lo lắng cho cậu."
"Được rồi cảm ơn cậu." Lệ Băng cầm lấy điện thoại nhìn số vừa gọi rồi bấm nút gọi lại.
"Thôi mình về phòng, cậu nói chuyện xong nhớ đi ngủ sớm, còn nữa không được uống bia nữa." Sở Hạo nói xong liền bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Sở Hạo vừa bước ra ngoài Tú Anh cũng vừa bắt máy của cô.
"Alo…." Giọng nói của Tú Anh vang lên tuy vẫn giọng điệu nhẹ nhàng nhưng nghe vào tai lại có chút gì đó là lạ.
"Chị đã ăn tối chưa." Lê Băng hỏi Tú Anh.
"Đã ăn rồi." Tú Anh trả lời Lệ Băng.
"Chị hôm nay thế nào." Lệ Băng tuy nghe được trong giọng nói của Tú Anh có chút là lạ nhưng lại không tiện hỏi.
"Vẫn bình thường." Tú Anh lại trả lời cộc lốc, và khác với sự thật.
Lệ Băng nghe Tú Anh trả lời cộc lốc như vậy,trong lòng liền nghĩ có phải lúc nãy cô để cho Sở Hạo nghe máy nên Tú Anh mới như vậy không, cô nghĩ có lẽ nên nói rõ cho Tú Anh biết sợ Tú Anh nghĩ lung tung " Chị, lúc nãy em đang tắm không tiện nghe máy nên nhờ Sở Hạo nghe giùm, cậu ấy có nói với chị không."
Tú Anh nghe Lệ Băng hỏi trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu không hiểu vì sao, cô không muốn người khác nghe điện thoại của Lệ Băng, cô không muốn một người nào khác ở bên cạnh Lệ Băng, không lẽ cô hiện tại là đang ghen sao. Ý nghĩ vừa dâng lên liền bị cắt đứt.
Lệ Băng thấy Tú Anh không trả lời liền kêu Tú Anh không nghĩ tới là Tú Anh đang suy nghĩ.
"Có, cô ấy nói em đang tắm." Tú Anh sau khi bị cắt đứt dòng suy nghĩ liền trả lời Lệ Băng.
Lệ Băng trong lòng liền oán thầm, trời ơi Tiểu Hạo à cô có cần nói y như tôi nói không hả, nhờ cô nghe máy không giúp được gì ngược lại còn đốt nhà tôi.
"Sở Hạo, cô ấy sao lại ở phòng em." Tú Anh hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Dạ…" Lệ Băng dạ một hơi không biết trả lời thế nào vì cô sợ nói ra sẽ làm Tú Anh lo lắng, nhưng vẫn quyết định nói sự thật "Do em trên đường đi lại bị đau bụng và buồn nôn, Trợ lý Kim lo lắng nên gọi Sở Hạo đến."
Tú Anh nghe xong Lệ Băng nói liền quên đi cảm giác khó chịu của bản thân, hỏi thăm Lệ Băng "Em có sao không hả."
"Dạ không sao đâu, Tiểu Hạo đã kê thuốc cho em rồi, cô ấy nói chỉ cần uống thuốc đúng giờ là không sao." Lệ Băng trả lời Tú Anh nhưng cô không muốn cho cô ấy biết cô bị viêm gan.
"Vậy thì tốt, em đó nhớ ăn uống cho đây đủ, không được uống bia nữa." Tú Anh nhắc nhở Lệ Băng.
"Dạ…." Lệ Băng kéo dài từ dạ.
"Ừm, đã dạ thì nhớ làm đấy." Tú Anh nói Lệ Băng, cô chỉ sợ Lệ Băng bị bệnh.
"Nhất ngôn cửu đỉnh." Lệ Băng nói xong ngừng một lúc, như phát hiện điều gì đó, cười nham hiểm một cái rồi nói tiếp "Chị lúc nãy chính là đang ghen."
Tú Anh nghe Lệ Băng nói như trúng tim đen, khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng, cô mở miệng phản bác "Ai nói."
"Không ai nói cả, chỉ là em cảm nhận được." Lệ Băng nói, khuôn mặt lại hiện lên một nụ cười khác.
"Linh cảm của em sai rồi đấy." Tú Anh lại tiếp tục phản bát.
"Linh cảm của em từ trước đến bây giờ không hề sai nha. Còn nữa nếu không ghen tại sao lúc nãy chị lại lạnh nhạt như vậy."
"Chị lạnh nhạt khi nào." Tú Anh thầm nghĩ tại sao Lệ Băng lại tinh tế như vậy chứ.
"Lúc nãy, nói chuyện cộc lốc với em, lúc nãy em mà không giải thích chắc chị đã giận em rồi." Lệ Băng lại đưa ra bằng chứng chứng minh Tú Anh đang ghen.
"Thôi…Thôi chị thua em rồi." Tú Anh đành bó tay với Lệ Băng, nhưng có lẽ nhờ Lệ Băng mà cô biết được cảm xúc lúc nãy của cô chính là đang ghen.
"Cuối cùng thì chị cũng đã thừa nhận mình đang ghen rồi à." Lệ Băng cười khoái chí.
"Ừm, thì chị ghen đấy không được sao." Tú Anh bá đạo hỏi Lệ Băng.
"À, thì không sao cả." Lệ Băng trả lời Tú Anh.
"Nếu không muốn chị ghen thì tốt nhất không được để người khác nghe điện thoại khi chị gọi em nữa, còn nữa không được trêu hoa ghẹo nguyệt." Tú Anh nói với Lệ Băng như một điều cấm kỵ.
"A… Oan quá em khi nào mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt đây." Lệ Băng nói, thật sự là oan mà, từ nhỏ tới bây giờ cô chỉ yêu có duy nhất một người không hề có người thứ hai, cũng không hề trêu ghẹo ai.
"Ừm, chỉ là cảnh cáo." Tú Anh trả lời cô phải đề phòng trước chứ. "À em khi nào thì trở về."
"Dạ có lẽ là ba ngày nữa." Lệ Băng trả lời Tú Anh.
Đợi cả nửa ngày thì Tú Anh mới lên tiếng "Ừm….."
Nghe được giọng nói yểu xìu của Tú Anh cô trả lời "Em sẽ cô gắng về sớm nhất, tới lúc đó sẽ mua thật nhiều quà cho chị."
"Thôi em về là được rồi, không cần quà." Tú Anh trả lời Lệ Băng tuy nói vậy nhưng cô vẫn mong chờ quà của Lệ Băng.
"Dạ….. Chị ở nhà có cảm thấy chán không." Lệ Băng hỏi Tú Anh sợ Tú Anh cảm thấy chán, dù gì ở nhà một mình cũng cảm thấy buồn chán.
"Cũng có, chị định ngày mai sẽ đi làm." Tú Anh quả thật là cảm thấy buồn chán, ở nhà cả ngày chỉ ngồi xem qua một số báo cáo về công ty của ba cô.
"Chân chị chưa lành hẳn, tốt nhất là ở nhà vài hôm nữa." Lệ Băng khuyên Tú Anh.
"Không sao dù gì cũng không có công việc nhàn rỗi một chút." Tú Anh trả lời, khi sáng cô có gọi điện hỏi thăm công việc và mọi người, vụ án về Kiss cũng đã giải quyết xong.
"Như vậy cũng được, chị nhớ phải cẩn thận." Lệ Băng nói với Tú Anh chỉ sợ Tú Anh vì làm nhiệm vụ lại bị thương lần nữa.
"Chị sẽ cẩn thận, thôi đã khuya em mau ngủ đi ngày mai còn làm việc." Tú Anh nhìn chiếc đồng hồ trên tay rồi nhắc nhở Lệ Băng.
"Dạ được, chị cũng ngủ đi." Lệ Băng ngừng một lúc rồi nói tiếp nhưng giọng nói rất nhỏ "Ngủ ngon vợ yêu." (haha)
Tú Anh tuy là vẫn nghe Lệ Băng nói nhưng vẫn muốn cô ấy nói lại "Em nói gì đấy, nói nhỏ quá chị không nghe nói lại đi."
Lệ Băng nghe Tú Anh nói khuôn mặt liền đỏ lên lúng túng, cô đã lấy hết can đảm để nói câu đó mà Tú Anh còn muốn chọc ghẹo cô "Em nói rồi, không nói lại."
"Keo kiệt." Tú Anh cố tình nói với Lệ Băng keo kiệt, cô ngừng một chút rồi lặp lại câu nói của Lệ Băng "Ngủ ngon vợ yêu."
Lệ Băng nheo mắt cười nhìn chiếc điện thoại vô chi vô giác trước mặt rồi liên tưởng đến khuôn mặt của Tú Anh, cô hôn một cái phát ra tiếng để Tú Anh nghe thấy.
Tú Anh nghe thấy âm thanh phát ra từ điện thoại khuôn mặt lại được dịp ửng hồng để che đi sự ngại ngùng của bản thân hiện tại cô nói "Thôi chị đi ngủ đây." Nói xong chưa đợi Lệ Băng trả lời liền ngắt máy.
Lệ Băng nghe được tiếng tút phát ra từ điện thoại miệng không khỏi cong lên một nụ cười thật tươi rồi thầm nghĩ "Chị ấy ghen thật đáng yêu, chị đợi em nhé nhất định em sẽ cho chị một bất ngờ."
(T/g: Trời ơi cái màn tình tứ của hai chế sẽ kéo dài bao lâu đây, ngọt chết ta mất thật là, ta sắp bị tiểu đường rồi. Mà thôi hai chế ráng mặn nồng vào tới lúc sóng gió rồi lại vô tình đến đáng sợ nhé, mọi người à ráng mà chiêm ngưỡng những phút giây mặn nồng của họ nhé, để mai này tới sóng gió ngồi đó nhớ lại những đọn này cho vui.)