Khi Cảnh Sát Yêu

Chương 9: Trân trọng từng khoảng thời gian

(13/11/2017)

Một chiếc xe hơi không được gọi là siêu xe cũng không được gọi là quá bình thường đang lướt trên đường lớn, xe hơi nhanh chóng chạy về phía siêu thị gần đó, chủ nhân chiếc xe đậu ngay ngắn trong nhà xe, rồi nhanh chóng bước xuống, cô lại nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người, trên người Lệ Băng chỉ là một chiếc áo sơ mi đen, tay áo được xắn lên kiểu cách, một chiếc quần màu trắng, tạo nên một phong cách vô cùng hòa hợp, nhưng điều thu hút mọi người nhất vẫn khuôn mặt lạnh lùng, khí thế cao ngạo, cô nhanh chóng bước vào trong siêu thị.

Lễ tân sau khi đã thấy Lệ Băng liền đứng thanh một hàng dài chào hỏi. Lệ Băng phất tay ý nói không cần phải làm vậy, mọi người nhìn thấy liền người nào việc đó tản ra. Một cô gái khoảng chừng 35 tuổi bước tới chỗ Lệ Băng.

"Đại tiểu thư cô đến đây để kiểm tra công việc sao." Cô gái nghi vấn hỏi Lệ Băng.

"Không tôi tới là mua một ít đồ thôi." Lệ Băng nhìn xung quanh siêu thị rồi trả lời.

"Vậy để tôi đi cùng." Cô gái đề nghị.

"Không cần đâu, cô cứ làm việc của mình đi, nếu có cần gì tôi gọi." Lệ Băng từ chối, cô không muốn người khác đi theo mình.

"Được, vậy có gì Đại tiểu thư cứ gọi tôi." Cô gái lui ra để Lệ Băng tự do mua sắm.

Lệ Băng đi dạo một vòng quanh siêu thị, Nhã Kỳ chỉ đem một ít đồ của Tú Anh thôi, còn đồ dùng cá nhân thì không hề có. Cô nên mua một ít cho Tú Anh, bàn chải đánh răng, khăn tắm, khăn lau mặt, còn gì nữa không ta,… Lệ Băng nghiền ngẫm suy nghĩ do từ trước tới giờ cô chưa mua đồ cho ai cả, vậy là cô cứ đi tới đâu thấy cái gì nghĩ là cần liền lấy cái đó. Đi được một lúc lâu cô nhìn lại thành quả của mình, cả một xe đẩy, và thực phẩm sống. Cô thấy đã đủ, cô đẩy xe tới quầy tính tiền.

Nhân viên tính tiền nhìn thấy Lệ Băng liền có chút sững sờ. "Tiểu thư cô…."

Lệ Băng biết là cô nhân viên muốn nói gì "Cứ tính tiền cho tôi"

"Dạ." Cô nhân viên tuy là không biết cô chủ nhỏ của mình đang nghĩ gì khi đi mua đồ của mình bằng chính tiền của mình nhưng cô vẫn nghe theo mà tính tiền.

Đợi cô nhân viên tính tiền rồi Lệ Băng liền bước ra xe, cô nhìn đồng hồ trên tay, cô ra ngoài từ buổi trưa đến bây giờ đã là 4:00pm rồi. Cô nhanh chóng chạy về nhà cô nghĩ chắc Tú Anh cảm thấy rất chán, lúc đi cô quên nói với Tú Anh rằng nhà cô có một cơ quan bên trong đó có rất nhiều thứ chắc chắn sẽ không khiến Tú Anh chán. Cô cảm thấy mình nên tạo cho Tú Anh một bất ngờ.

Sau 15 phút cô đã về tới nhà, vừa bước vào trong cô liền nhìn thấy một thân hình nằm trên sô-pha, cô bước tới gần nhìn thật kỹ gương mặt của Tú Anh, có lẽ kể từ lúc đầu gặp nhau trái tim cô đã lạc nhịp vì người này, cô không nghĩ 12 năm lại có thể gặp lại Tú Anh. Người con gái này vì sao lại xuất hiện trong cuộc đời cô chứ, xuất hiện thì thôi đi bây giờ còn muốn cướp mất trái tim của cô, thật sự người này muốn cô làm sao đây, nếu cô là một người có thân phận bình thường thì cô nhất định sẽ theo đuổi người này sẽ cho người này hạnh phúc, nhưng sự thật lại không phải vậy cô là sát thủ, đôi tay cô dính đầy máu tươi, còn cô ấy lại là cảnh sát, cô ấy chính người phải truy tìm sát thủ. Cô phải làm sao đây tốt nhất là không nên tiếp cận cô ấy qúa nhiều. Lệ Băng bỏ qua suy nghĩ của mình khi nhìn thấy Tú Anh dần mở mắt ra, Lệ Băng không biết làm sao liền đứng bật dậy.

"Lệ Băng về rồi sao." Tú Anh mơ hồ hỏi Lệ Băng.

"Dạ em mới về, chị mệt thì vào phòng ngủ đừng ngủ bên ngoài." Lệ Băng nhắc nhở Tú Anh, cô chính là sợ Tú Anh bị cảm vì thời tiết có hơi lạnh.

"Chị biết rồi, do lúc nãy chị đang xem tivi nhưng không hiểu sao lại ngủ quên." Tú Anh nói xong liền nhìn ra cửa nhà, cô nhìn thấy cả một đống túi xách.

Lệ Băng nhìn thấy Tú Anh nhìn chầm chầm ngoài cửa liền biết cô ấy sắp nói gì "Lúc nãy em đi ra ngoài nhưng chợt nhớ là Nhã Kỳ chỉ đem một ít đồ cho chị nên em ghé qua siêu thị gần đó mua cho chị một chút đồ." (Trời ơi nhìn Lệ Băng giống như là đang kể tội với vợ vậy.)

"À, thì ra là vậy." Tú Anh đứng dậy đi đến gần đống túi xách nhặt từng chiếc để lên bàn.

Lệ Băng chạy lại lấy lại mấy túi đồ, rồi tìm mấy cái túi đồ cô mua cho Tú Anh rồi đưa cho cô ấy "Để em làm, chị mau xem em mua có đủ đồ cho chị chưa."

Tú Anh nhận lấy mấy cái túi do Lệ Băng đưa "Không sao đâu chân chị sẽ không bị thương khi nhặt giùm em mấy túi xách này lên đâu." Tú Anh vẫn cứng đầu nhặt phụ Lệ Băng mấy túi xách.

"Không được, chị hãy xem thử đồ em mua cho chị kìa." Lệ Băng trở nên cáu gắt khi thấy Tú Anh không nghe cô.

Cảm nhận được Lệ Băng khó chịu Tú Anh cũng ngoan ngoãn nghe lời cầm lấy túi xách để lên bàn rồi lấy từng thứ xem. Cô không ngờ Lệ Băng lại chu đáo như vậy, mua đủ tất cả những thứ cô thiếu. Mà hình như cô ấy thích màu xanh dương thì phải nhìn vào hầu như là xanh dương, không xanh dương thì màu đen.

Lúc Tú Anh đang suy nghĩ thì Lệ Băng đã dọn xong mấy cái túi xách, Lệ Băng bước vào nhà bếp bỏ thịt và rau vào tủ lạnh và chừa lại một phần đủ cho cô làm một nồi giò heo hầm đu đủ nha. Còn Tú Anh thì cầm mấy cái túi xách, chống lấy cây nạng mà lên lầu, cô đang rất vui vì Lệ Băng mua đồ cho cô, không tại sao khi biết được Lệ Băng mua đồ cho cô, cô lại cảm thấy có gì đó rất vui ở trong lòng, trái tim của cô đang reo hò vì điều này, cô không thể khống chế được nó nữa rồi, nó cố tình đập nhanh trước mặt Lệ Băng, nó cố tình khiến cô phải để ý đến hành động của Lệ Băng dành cho cô, không lẽ nó đã yêu Lệ Băng thật rồi mà nói cách khác thì chính cô đã yêu Lệ Băng ngay từ lần đầu gặp mặt.

Thời gian dần trôi qua, vậy là nồi giò heo hầm đu đủ của Lệ Băng đã được ra lò, cô bắt đầu dọn mọi thứ ra bàn, chiều nay cô chỉ làm độc nhất một món là giò heo thôi, nên nhìn bàn cơm không được nhiều màu sắc. Cô nhìn lại bàn cơm tất cả đã chuẩn bị xong chỉ cần ăn thôi nhưng cô vẫn chưa thấy Tú Anh xuống cô đi lên phòng mình gõ cửa.

Tú Anh nghe thấy tiếng gõ cửa liền biết Lệ Băng gọi cô ăn cơm, cô nhanh chóng dọn dẹp tất cả đồ mà Lệ Băng mua bỏ mọi thứ ngăn nắp rồi cô mở cửa.

Lệ Băng cười nhìn Tú Anh "Chị xuống ăn cơm thôi."

"Được." Tú Anh nói xong liền bước đi nhưng cô không hề có ý nghĩ rằng chân cô đang bị thương, do bước đi quá nhanh chân bị thương không theo kịp khiến cô vấp ngã.

Lệ Băng nhìn Tú Anh sắp vấp ngã, cô nhanh tay lẹ chân đỡ lấy Tú Anh, tay cô choàng lấy eo Tú Anh khiến cho Tú Anh nằm gọn trong tay của cô. Còn Tú Anh thì cứ tưởng môi cô sẽ chạm gạch nhưng không ngờ rằng có một vị cứu tinh đã cứu cô thót khỏi phần hôn môi nồng nhiệt sắp diễn ra giữa cô và nền gạch.

"Chân chị đang bị thương không thể cử động mạnh hoặc là quá nhanh." Lệ Băng thật là hết cả hồn, do từ nhỏ cô đã học võ nên có thể đỡ được Tú Anh nếu không chắc chắn cô ấy sẽ phải đối mặt với nền gạch á.

"Do chị có phần không quen thôi." Tú Anh đỏ mặt tìm lý do để biện minh.

"Được rồi lần sau nhớ để ý, bây giờ thì để em dìu xuống được chứ." Lệ Băng giống như ra lệnh nói với Tú Anh.

Tú Anh không nói gì thêm ngoan ngoãn để Lệ Băng dìu xuống dưới, cả hai ngồi vào bàn cơm, mùi thơm của Giò heo hầm đánh thức vị giác của Tú Anh.

Tú Anh ngửi một hơi liền khen ngợi Lệ Băng "Em nấu thật là thơm."

Lệ Băng cười không trả lời Tú Anh, cô cầm lấy chén Tú Anh mút cho cô một miếng giò thật lớn vào chén và kèm theo vài miếng đu đủ. Tú Anh tròn mắt nhìn Lệ Băng, miếng giò thật to cái bao tử nhỏ bé của cô sao có khả năng chứa hết đây, nhưng mà miếng giò này là do Lệ Băng mút cho cô á không lẽ không ăn, cô đành cầm lấy chén gậm miếng giò heo. Lệ Băng vui vẻ khi thấy Tú Anh ngoan ngoãn gậm miếng giò, cô cũng bắt đầu nhấm nháp những miếng đu đủ.

Tú Anh mới đó đã ăn hết nữa miếng giò "Thật sự rất ngon á Lệ Băng."

"Nếu ngon thì ăn nhiều vào." Lệ Băng lại mút thêm một miếng giò nhưng không phải to như miếng ban đầu mà là một miếng nhỏ cho Tú Anh.

Vậy là buổi cơm chiều đã kết thúc mĩ mãn, cả hai điều no nê, Lệ Băng cũng tiếp tục công cuộc rửa bát của cô, cô vẫn không cho Tú Anh rửa bát, nhưng Tú Anh vẫn là lỳ lợm rồi kế bên nhìn Lệ Băng. Nếu có thể Tú Anh muốn thời gian ngừng lại tại thời điểm này để cô có thể hưởng thụ sự chăm sóc của Lệ Băng và được ngắm nhìn Lệ Băng như thế này mãi mãi dù là cả hai chưa là gì của nhau, ngay cả Lệ Băng cũng nghĩ vậy, cô rất muốn thời gian ngừng lại, cô muốn Tú Anh giành rửa bát với cô, muốn Tú Anh khen cô nấu ăn ngon, muốn dìu Tú Anh từ trên lầu xuống, thật sự là rất muốn, nhưng thời gian sẽ không ngừng lại nên hiện tại cô muốn trân trọng từng ánh nhìn của Tú Anh vì khi vết thương của Tú Anh lành lại thì dù là có muốn cô cũng không thể nhìn Tú Anh.

(T/g: Hơi đã xong một phần nữa, vậy là truyện coi như cũng tiến thêm một bước, truyện còn dài lắm mong mọi người tiếp tục ủng hộ t/g nha iu mọi người nhiều. Từ nay t/g sẽ tranh thủ viết truyện thật nhanh sẽ không để mọi người hóng quá lâu nữa, thành thật xin lỗi mọi người. Còn bây giờ tới phần đấu đá của t/g và Lệ Băng.

Lệ Băng: t/g à ai nói vs cậu hành động lúc nãy của tôi là kể tội với vợ vậy.

T/g: Á, có không vậy chị, chắc em nhầm ai rồi.

Lệ Băng: Bằng chứng còn đó mà dám chối hả.

T/g: Đâu có chắc lúc nãy em đánh nhầm rồi.

Lệ Băng: *khuôn mặt nghi ngờ nhìn t/g* Nếu đã nhầm z mai sửa lại.

T/g: Được, được *ôm dép chạy*

Chạy được một lúc t/g bỏ dép xuống.

T/g: Đừng hòng ta sửa kali

Một chiếc dép từ xa bay lại, t/g nhanh chân né, a di đà phật ko nhanh chân là ăn dép rồi.)

T/g do muốn đẩy nhanh tốc độ nên có gì sai sót xin mọi người bỏ qua

Chúc mọi người một buổi tối vui vẻ.