(9/6/2017)
T/g đã trở lại và ăn hại hơn xưa. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ fic dù là t/g ngâm có hơi lâu. Và cảm ơn mọi người đã vote đó cũng là động lực cho t/g viết tiếp và t/g cũng cần lắm những lời góp ý của mọi người và một lần nữa xin lỗi mọi người đã chậm trễ. Công việc không còn bề bộn nữa từ hôm nay vào mỗi tối chủ nhật hàng tuần t/g sẽ up truyện nếu được t/g sẽ cố gắng một tuần hai chương nha mọi người. Chúc mọi người ngày lễ hạnh phúc bên gia đình và người yêu và một buổi tối vui vẻ. Cùng đón một tháng mới đầy hi vọng nha.
——————————————————
7:30am,…..
Đại sảnh tiệc đấu giá…..
Một nữ nhân mặc bộ váy dài màu trắng hở vai lộ ra một bờ vai trắng không tỳ vết, cô mang một đôi giày cao gót cùng màu trắng, tóc xoăn màu hạt dẻ uốn lượn xõa trên vai, khuôn mặt của cô được trang điểm nhẹ càng tôn lên ngũ̉ quan tinh sảo. Cô đang bước vào bên trong sảnh, cô chỉ là như vậy một bộ váy bình thường nhưng vẫn thu hút ánh mắt của mọi người trong sảnh.
Bước cùng với cô là một nữ nhân khác thoạt nhìn nhỏ hơn một hai tuổi có lẽ họ là chị em, khác với người chị cô mặc một bộ váy màu hồng nhạt, một đôi giày màu trắng bạc được đính đá, tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt được trang điểm một cách tỉ mỉ, sắc sảo, hai nữ nhân này không ai khác chính là chị em nhà họ Tần, Tần Tú Anh và Tần Nhã Kỳ. Hai người đang cười nói vui vẻ cùng nhau bước vào bên trong thu hút không ít ánh nhìn và lời bàn tán của mọi người trong sảnh.
Một đợt bàn tán qua đi lại một đợt bàn tán mới ập đến, bên ngoài sảnh một nam nhân đang khoác tay một nữ nhân bước vào, nam nhân mặc vest đen mang đôi giày da màu đen cùng với thân hình hoàn mỹ tạo cho anh phong cách đầy vẻ lịch lãm, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đa tình nhưng ẩn sâu trong đôi mắt còn có một loại gì đó tâm trạng mà người khác nhìn không thấy, anh vừa bước vào đã làm cho bao nhiêu nữ nhân trong sảnh ôm mộng, ước gì người đang khoác tay nam nhân ấy là mình. Nữ nhân đi bên cạnh thừa biết được những nữ nhân khác đang nghĩ gì nên hừ nhẹ một tiếng, cô mặc một bộ váy dài màu vàng cúp ngực, chân váy xòe, tóc dài cũng được xõa trên vai, khuôn mặt trang điểm rất đậm tạo cho cô khuôn mặt sắc sảo. Hai người này chính là Lục Gia Kiệt và Lục Lệ Tuyết. Hai người đang đứng nhìn ra bên ngoài như đang chờ một người nào khác.
"Đã gần tới giờ rồi sao cô ta còn chưa tới." Lệ Tuyết bất mãn khi thấy Lệ Băng chưa đến.
"Em đừng như vậy chắc chị ấy có việc bận nên chưa đến." Gia Kiệt tuy đang nói chuyện với Lệ Băng nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.
Lệ Tuyết bĩu môi giọng điệu ai oán nói "Bận gì chứ, cô ta cứ ngồi trong phòng không làm gì cả, không phải như em và anh hằng ngày đều phải ra bên ngoài."
"Chị ấy còn phải xử lý văn kiện và hợp đồng, ba đã phân chia mỗi người một việc em dám cãi lời sao." Gia Kiệt giải thích cho Lệ Tuyết biết, cậu không hiểu sao từ nhỏ Lệ Tuyết và Lệ Băng đã không hợp rồi.
Lệ Tuyết tiếp tục bĩu môi hướng bên ngoài mà nhìn.(*bùm* nhân vật chính đã xuất hiện.) Không quá ba phút tiếng giày cao gót vang lên bước vào là một nữ nhân, thân hình cao gầy, cô diện một bộ váy dài màu tím, chân váy trải dài một đoạn trên thảm, tóc được bới cao lộ ra phần cổ thon dài, khuôn mặt được trang điểm nhẹ, ngũ quan lập thể nay lại được trang điểm càng thêm nổi bật, đôi mắt lạnh lùng cùng với khí thế cao ngạo bứt người kết hợp với nhau thật hoàn hảo khiến cho người khác có thể đông lạnh khi đứng trước mặt người này, nhưng vẫn có những kẻ không sợ chết mà lén nhìn cô, cô bây giờ chẳng khác nào một thiên thần không nhiễm một chút bụi trần, bình tĩnh và tự tin cùng với khí thế bứt người, cô bây giờ chính là áp đảo toàn bộ nữ nhân trong sảnh.
Lệ Băng bước vào trong, tới gần Gia Kiệt và Lệ Tuyết "Đã để hai người đợi lâu."
"Không lâu, em và Tuyết mới đến." Gia Kiệt nhìn Lệ Băng hôm nay trông Lệ Băng như một nữ thần, làm cho mọi người không thể rời mắt.
Lệ Tuyết liếc Gia Kiệt không nói lời nào liền bước vào trong. Lệ Băng cũng nhanh chân bước vào theo sau là Gia Kiệt.
Ba người bước vào đã thu hút tất cả ánh mắt những người trong sảnh, những người làm ăn trên thương trường thấy Lệ Băng, Gia Kiệt và Lệ Tuyết liền bước tới chào hỏi.
"Chào cô, Lục tổng." Một người đàn ông có vẻ hơi lùn, bụng phệ, khuôn mặt tươi cười đưa tay chào hỏi Lệ Băng.
"Chào ngài, Ngụy tổng." Lệ Băng lễ phép đưa tay chào hỏi.
Ông ta nắm lấy tay Lệ Băng không buông, sắc mặt Lệ Băng cũng bắt đầu thay đổi, Gia Kiệt thấy vậy liền bước lên. "Chào ngài Ngụy tổng, tôi là Lục Gia Kiệt." Gia Kiệt đưa tay hướng vào Ngụy tổng.
Ngụy tổng thay đổi vẻ tươi cười thay vào là vẻ mặt nghiêm túc bỏ tay Lệ Băng bắt lấy tay Gia Kiệt anh mắt ông ta nhìn Gia Kiệt từ trên xuống dưới. "Chào cậu Lục thiếu gia."
"Đã có dịp gặp mặt, không biết Ngụy tổng có còn nhớ đến tôi." Gia Kiệt nhìn người đứng trước mặt cậu chỉ muốn cho ông ta một đấm thật mạnh vì dám đụng vào chị của cậu.
Ngụy tổng cười cầm lấy ly rượu hướng Gia Kiệt "Tất nhiên là tôi nhớ rồi một người có tài như cậu sao tôi lại không nhớ được, đã có duyên gặp lại tôi mời cậu một ly"
"Được."Nói xong Gia Kiệt cầm lấy ly rượu hướng Ngụy tổng mà uống cạn.
Lệ Băng cảm thấy không thích cái tên Ngụy tổng này cho lắm nhưng cô vẫn muốn thuận lợi mà làm ăn nên cũng phải chào hỏi ông ta.
"Ngụy tổng, tôi còn có một số người bạn nên qua bên kia chào hỏi, ông và Gia Kiệt cứ từ từ trò chuyện." Lệ Băng nói xong cũng không đợi ông ta trả lời liền quay lưng, nhưng trước khi đi cô nhìn Gia Kiệt ý nói "Cậu giúp tôi chào hỏi ông ta." Rồi không chút do dự bước đi.
Cô bước tới tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, những ngôi sao lấp lánh đang tỏa sáng khắp bầu trời, làm cô nhớ tới mẹ cô.
Đường Phụng Kiều từ đằng sau bước tới liền bế Lệ Băng lên "Tiểu Băng à, con đang nhìn gì đó"
Lệ Băng vui vẻ chỉ tay ra của sổ "Mẹ ơi những ngôi sao đó thật đẹp, chúng thật sáng, Tiểu Băng rất thích."
Đường Phụng Kiều dịu dàng xoa đầu đứa con gái nhỏ của mình "Vậy Tiểu Băng của mẹ có muốn mẹ tặng cho con những ngôi sao đó không."
Lệ Băng chống tay lên cầm nhìn có vẻ là đang suy nghĩ. Đường Phụng Kiều nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Lệ Băng liền nở một nụ cười, tuy là còn nhỏ nhưng Lệ Băng rất hiểu chuyện, khi cô đi làm về Lệ Băng liền dọn cơm ra chờ cô ăn, còn nhà cửa thì được Lệ Băng quét sạch sẽ.
Sau một hồi suy nghĩ Lệ Băng liền hướng ánh mắt đến mẹ mình. "Tiểu Băng cũng muốn, nhưng nó rất cao làm sao mà lấy xuống."
"Bây giờ Tiểu Băng ngoan ngoãn vào trong ngủ, ngày mai khi thức dậy nhất định Tiểu Băng sẽ thấy chịu không." Đường Phụng Kiều để Lệ Băng xuống dưới liền giơ tay đóng cửa sổ lại.
"Dạ, Tiểu Băng sẽ đi ngủ." Lệ Băng chạy vào phòng, nhưng chưa chạy tới cửa phòng liền nhớ ra gì đó quay đầu lại "Mẹ, mẹ cũng đi ngủ với Tiểu Băng nha."
Đường Phụng Kiều nhìn Lệ Băng ánh mắt chìu mến "Tiểu Băng đi ngủ trước đi, một lát mẹ vào sau." Đường Phụng Kiều bước lại gần Lệ Băng, đặt lên cái má phún phín của Lệ Băng một nụ hôn. "Tiểu Băng ngủ ngon."
"Mẹ ngủ sớm nha." Lệ Băng cũng hôn lên má của mẹ mình.
"Được rồi, Tiểu Băng mau đi ngủ đi." Đường Phụng Kiều nói xong liền bước ra của. Lệ Băng cũng lủi thủi bước vào phòng.
Sáng hôm sau……..
Đôi mắt nhỏ bé của Lệ Băng dần dần mở ra, mơ màng ngó quanh phòng tìm mẹ, Lệ Băng ngước mặt lên trần nhà, bên trên hoàn toàn khác buổi tối, thay vì một trần nhà trống không thì bây giờ lại có những ngôi sao đầy màu sắc lơ lửng trên cao, Lệ Băng mở to mắt mà nhìn, nhìn hồi lâu Lệ Băng liền hướng ra nhà bếp chạy tới. Như thường ngày mẹ cô đang làm đồ ăn sáng, cô chạy lại ôm lấy mẹ, với chiều cao của một cô bé 10 tuổi thì chỉ tới hông của mẹ cô.
"Con cảm ơn mẹ." Lệ Băng nở một nụ cười thật tươi nhìn mẹ cô.
Đường Phụng Kiều bế Lệ Băng lên bước ra chiếc bàn ăn, vừa đi Đường Phụng Kiều vừa hỏi Lệ Băng "Tiểu Băng cảm ơn mẹ vì điều gì."
"Dạ vì những ngôi sao trên trần nhà ạ." Lệ Băng tin nghịch chỉ vào phòng.
Đường Phụng Kiều bỏ Lệ Băng lên ghế cô nửa ngồi nữa quỳ nhìn Lệ Băng. "Tiểu Băng không cần cảm ơn mẹ, chỉ cần Tiểu Băng của mẹ vui vẻ là được." Ngừng một lúc Đường Phụng Kiều lại nhìn vào khuôn mặt đang ngơ ngác của Lệ Băng "Tiểu Băng mẹ chính là người phải xin lỗi con, mẹ đã không cho con một gia đình hạnh phúc, đã không cho con được những thứ nên thuộc về con, mẹ xin lỗi con."
Lệ Băng ngây thơ nói với Đường Phụng Kiều "Mẹ Tiểu Băng chỉ cần có mẹ là hạnh phúc nhất rồi, Tiểu Băng yêu mẹ rất nhiều, mẹ không được nói vậy."
Đường Phụng Kiều sững sờ nhìn Lệ Băng, Đường Phụng Kiều không nghĩ một lời nói vừa rồi là phát ra từ miệng con gái mình. "Tiểu Băng mẹ cũng yêu con rất nhiều." Đường Phụng Kiều ôm chặt lấy Lệ Băng vào lòng.
Đang thẳn thờ thì Lệ Băng cảm nhận có người đang bước tới chỗ cô, làm cho hồi ức của cô ngừng lại, với sự nhanh nhẹn và cảnh giác cao của một sát thủ thì việc cảm nhận được tiếng bước chân cũng là một chuyện bình thường.
"Lục tổng chào cô." Tiếng nói từ phía sau truyền tới.
Lệ Băng không quay mặt lại vẫn nhìn về phía trước, cô muốn xem cô bạn của mình muốn làm gì. "Chào Tần nhị tiểu thư."
"Có thể cho chúng tôi mời Đại tổng tài một ly rượu không." Nhã Kỳ nhìn Lệ Băng cười, cô đang muốn đùa với Lệ Băng.
"Xin lỗi Tần tiểu thư, tôi không thích uống rượu." Lệ Băng nhếch môi cô quá quen với những trò đùa dai của Nhã Kỳ.
"Lục tổng chính là đang khinh thường không muốn uống cùng chúng tôi một ly rượu sao." Nhã Kỳ tiếp tục trò đùa của mình mà không để ý người đằng sau mình đang ngơ ngác không hiểu gì.
"Tần tiểu thư thật xin lỗi ……." Lệ Băng quay người lại nhìn Nhã Kỳ, cô cười một nụ cười nữa miệng.
"Cậu…." Nhã Kỳ cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu với trò đùa của cô khi mà Lệ Băng lại không hứng thú như vậy.
Lệ Băng cười một nụ cười thật sự bước đến chạm tay lên vai Nhã Kỳ "Nhưng tôi có thể mời cậu đó Nhã Kỳ."
Nhã Kỳ nâng ly rượu lên chạm vào ly rượu mà Lệ Băng đang cầm trên tay. "Cạn ly nào Lệ Băng."
Lệ Băng nhấp một ngụm rượu rồi nhìn sang người nãy giờ vẫn im lặng không nói lời nào.
"Chào chị, chúng ta lại có dịp gặp mặt." Lệ Băng mỉm cười nhìn Tú Anh không khỏi khen ngợi, hôm nay Tú Anh quả thật rất đẹp.
"Ừm, chào em." Tú Anh lại được dịp nhìn Lệ Băng cười, nụ cười của Lệ Băng tuy là rất đẹp lúc Lệ Băng cười còn lộ ra hai má lún đồng tiền trông rất dễ thương nhưng đó chưa phải là nụ cười thật sự.
"Có thể cho em mời chị một ly rượu không." Lệ Băng hướng ly rượu vào Tú Anh.
"Chị……" Tú Anh do dự cô không thể uống rượu.
"Nếu chị không thể uống thì không sao." Lệ Băng thấy Tú Anh do dự cũng không ép nhưng nói thì nói như vậy thôi nhưng trông mắt của Lệ Băng lại hiện lên vẻ thất vọng.
Nhìn thấy được vẻ thất vọng trong mắt Lệ Băng Tú Anh cảm thấy có một loại cảm giác khó chịu, cô đưa ly rượu hướng vào ly của Lệ Băng "Được."
Ánh mắt của Lệ Băng không còn vẻ thất vọng nữa, cô uống một hơi hết cả ly rượu, rồi tiếp tục mỉm cười nhìn Tú Anh.
Uống xong ly rượu mặt Tú Anh hơi đỏ nhìn người trước mặt thấy được nụ cười của Lệ Băng cái cảm giác khó chịu lúc nãy không còn mà thay vào đó là vui vẻ.
Nhã Kỳ nhìn thấy một màn như vậy liền bực tức trong lòng rõ ràng mình còn đứng ở đây mà hai người đó chẳng để vào mắt.
Từ đằng xa có hai người đang bước tới, hai người đó không ai khác chính là Gia Kiệt và Lệ Tuyết. Nhã Kỳ nhanh chóng bị thu hút bởi Lệ Tuyết, ánh mắt nhanh chóng đánh giá Lệ Tuyết, cô gái này có vẻ rất kiêu ngạo, khuôn mặt không hề giống Lệ Băng, chỉ có đôi nét giống Gia Kiệt, khuôn mặt không được hoàn hảo như Lệ Băng nhưng rất ưu là sắc sảo, thân hình cao gầy nhưng vẫn có da có thịt hơn Lệ Băng, người con gái này rất thu hút ánh nhìn từ người khác.
Gia Kiệt bước tới liền hướng ánh mắt về phía Nhã Kỳ và Tú Anh."Chị hai người này là….."
Nghe thấy câu hỏi của Gia Kiệt Lệ Băng cũng nhanh chống giới thiệu cho cậu, cô hướng Tú Anh giới thiệu. "Đây là Tần Tú Anh, đại tiểu thư Tần gia." Rồi hướng về Nhã Kỳ "Còn đây là Tần Nhã Kỳ nhị tiểu thư Tần gia là bạn và là thư ký riêng của chị."
"Chào, tôi là Lục Gia Kiệt và người đứng bên cạnh là Lục Lệ Tuyết em gái của tôi và chị Lệ Băng." Gia Kiệt lịch sự bất lấy tay Tú Anh và Nhã Kỳ hôn lên như một lời chào.
Lệ Tuyết nãy giờ vẫn không nói chuyện hay chào hỏi gì cả, Nhã Kỳ nhìn người con gái trước mặt cảm thấy không hài lòng.
"Chào cô…" Nhã Kỳ đưa tay ra chào Lệ Tuyết nhưng không hề thấy người đó có bất cứ hành động đáp trả nào.
Tay Nhã Kỳ đưa được một lúc lâu vẫn không thấy dấu hiệu từ người trước mặt liền ngại ngùng rút tay về.
Gia Kiệt nhìn thấy biểu tình của Nhã Kỳ liền hướng Lệ Tuyết nói "Em không thấy cô ấy đang chào em sao."
Lệ Tuyết anh mắt ngu ngơ vô số tội nhìn Gia Kiệt "Có sao."
"Em…. thật quá đáng mà." Gia Kiệt giận đỏ mặt nhìn cô em gái của mình.
Lệ Băng thấy hiện tại không khí có chút không tốt muốn nói gì đó cho xua đi bầu không khí hiện tại "Được rồi Gia Kiệt, Lệ Tuyết em mau chào Nhã Kỳ và chị Tú Anh đi."
Chỉ cần một câu nói của Lệ Băng, Lệ Tuyết liền ngoan ngoãn đưa tay hướng Nhã Kỳ và Tú Anh chào hỏi, tuy là trong lòng không muốn nhưng không hiểu sao tay Lê Tuyết lại đưa ra.
Nhã Kỳ nhìn thấy sự ngoan ngoãn nhưng không hề cam lòng của Lệ Tuyết liền đắc ý cười thầm. Cô kề sát mặt vào tai của Lệ Băng nói nhỏ "Thật là Đại tiểu thư có khác dù là không cam lòng nhưng vẫn phải làm."
"Cậu đang nói nhảm gì đó." Lệ Băng nhìn Nhã Kỳ đắc ý liền biết Nhã Kỳ chính là cố ý thử Lệ Tuyết.
Tú Anh nãy giờ vẫn luôn im lặng cô nhìn ra ngoài của sổ ngắm nhìn sao lâu lâu lại quay sang ngắm nhìn khuôn mặt của Lệ Băng cô đang có một thắc mắc là không biết cuộc sống của Lệ Băng ra sao mà tạo ra một con người trầm tĩnh, lạnh lùng, còn có cả một khí thế bứt người như vậy. Ánh mắt của Lệ Băng không biết từ bao giờ đã đặt trên người Tú Anh và đúng lúc ánh mắt của Tú Anh cũng vô tình bắt gặp, Lệ Băng vẫn như vậy mà nhìn Tú Anh còn Tú Anh thì ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.
Không biết Lệ Băng nhìn Tú Anh bao lâu mà khi nhìn lại đã không thấy Nhã Kỳ, Gia Kiệt và Lệ Tuyết đâu nữa. Nhận thấy mọi người đã rời đi Lệ Băng bước gần lại phía Tú Anh ánh mắt cũng nhìn ra cửa sổ
"Tại sao lại im lặng như vậy." Câu hỏi này không biết là Lệ Băng đang hỏi Tú Anh hay là hỏi bản thân mình.
"Em cũng vậy." Tú Anh quay đầu hỏi nhưng không phải là hỏi mà là một câu khẳng định ngược lại Lệ Băng.
Lệ Băng không biết trả lời sao đành im lặng, cả hai lại trở lại bầu không khí im lặng. Lệ Băng đang nghĩ cô và Tú Anh thật sự có duyên, lúc cô tuyệt vọng nhất đã gặp người này, 12 năm sau trong một thế giới rộng lớn hơn 7 tỷ người này lại gặp lại người này có thể nói là rất có duyên. Lệ Băng đang liên miên suy nghĩ thì cô cảm thấy có thứ gì đó vừa chạm vào cánh tay cô, cô quay lại thì thấy Tú Anh đang loay hoay sắp ngã, cô nhanh tay đỡ lấy Tú Anh.
Lệ Băng vẻ mặt không kém phần lo lắng "Chị không sao chứ."
Tú Anh thấy Lệ Băng lo lắng cho cô không hiểu tại sao từ trong lòng lại có một loại cảm giác hạnh phúc "Không sao đâu chỉ là hơi choáng, em giúp chị nói phục vụ làm giùm một ly chanh nóng là được."
"Đều là tại em, nếu lúc nãy không mời chị thì chị sẽ không bị choáng" Lệ Băng vừa dìu Tú Anh vào wc vừa trách bản thân mình.
"Không phải đâu, chỉ là tửu lượng của chị hơi kém thôi." Tú Anh đang cảm thấy tức cười, một người lạnh lùng, ít nói như Lệ Băng lại có thể ở trước mặt cô mà tự trách như vậy.
Lệ Băng sau khi dìu Tú Anh vào wc rửa mặt rồi nói Tú Anh chờ, cô ấy nhanh chóng sẽ trở lại. Khoảng 5 phút sau Lệ Băng quay lại trên tay còn cầm theo một ly nước.
"Chị nước chanh đây, mau uống đi." Lệ Băng đưa ly nước tới trước mặt của Tú Anh nhưng Tú Anh hoàn toàn không thể chạm được vào ly nước, Tú Anh nở một nụ cười vô cùng yếu ớt nhìn Lệ Băng. Lệ Băng liên hiểu ý đưa ly nước vào sát miệng của Tú Anh.
Tú Anh uống xong trong lòng không ngừng khinh bỉ bản thân, là một đội trưởng đội cảnh sát mà kể cả một ly nước cũng không thể tự uống đúng thật là không có tiền đồ á, cô nhìn Lệ Băng với ánh mắt đầy sự cảm kích "Thật ngại quá, cảm ơn em."
Lệ Băng cười nhìn Tú Anh "Thôi chúng ta vào trong đi, sắp tới giờ rồi."
Lệ Băng lại cười một nụ cười thật sự làm cho hai má lún đồng tiền càng lộ ra làm cho người khác muốn đưa tay chạm vào.
Đở Tú Anh vào trong thì tất cả mọi người đã có mặt và được sắp xếp chỗ rồi, Lệ Băng bước tới hàng ghế trước có mặt Nhã Kỳ và Gia Kiệt, Lệ Tuyết sau đó để Tú Anh ngồi vào.
"Chúng ta có thể ngồi đây sao" Tú Anh nghi hoặc cô chỉ là khách mời, hiển nhiên sẽ không được ngồi ở đây.
"Chị tất nhiên là được." Đây là giọng nói của Nhã Kỳ, vẫn còn nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tú Anh, Nhã Kỳ lại tiếp tục giải thích "Do cha quên không nói với chị, buổi tiệc đấu giá lần này chính là Tần gia chúng ta cùng với Lục gia còn có Lâm gia hợp tác."
Tú Anh bây giờ đã hiểu được lý do, cô gật đầu ý nói đã hiểu với Nhã Kỳ.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tú Anh có chút mệt nên cô hỏi "Chị không khỏe sao."
"Chỉ là hơi choáng một chút." Tú Anh miễn cười nhìn Nhã Kỳ.
Nhã Kỳ vẻ mặt lộ ra một chút gì đó kỳ quái nhìn Lệ Băng "Cậu đã làm gì mà khiến chị mình bị choáng."
Lệ Băng đưa tay gõ đầu Nhã Kỳ "Mình có thể làm gì cho chị Tú Anh bị choáng hả."
"Ui da đau, cậu làm gì vậy, mình chỉ hỏi thôi mà có cần gõ đầu mình không." Nhã Kỳ nhăn mặt ôm đầu. (T/g: hihi biểu tình này của tỷ rất ưu là dễ thương (^»^)/)
Lệ Băng thấy biểu tình y như tiểu hài tử của Nhã Kỳ liền cảm thấy vui vẻ." Cậu…." Lệ Băng chưa nói xong thì có tiếng nói từ trên sân khấu phát ra.
"Kính chào mọi người đã đến dự buổi đấu giá từ thiện này. Tôi là Lâm Khuyết chủ trì buổi đấu giá này, buổi đấu giá lần này có sự hợp tác của Lục gia, Tần gia và Lâm gia. Mời người đại diện của Lục gia Lục Lệ Băng, người đại diện của Tần gia Tần Tú Anh, xin mọi người cho chúng tôi một tràng pháo tay."
Tiếng pháo tay lần lượt vang lên
Lệ Băng và Tú Anh đứng lên chào mọi người sau đó ngồi xuống. Lâm Khuyết lại nói "Cảm ơn mọi người, được rồi buổi đấu giá xin được bắt đầu."
Tiếng nói của Lâm Khuyết vừa kết thúc thì tất cả ánh đèn điều bị tắt…………. Còn có cả tiếng súng vang lên……… Làm cho mọi người một trận hoang mang.