Cô Gái Của Bà Trùm [Hương Khuê][Kiều Lan]

Chương 53

Chương 53: ### 2: ngoại truyện.
Thanh Hà run run cầm khẩu súng, nó rất nặng, nặng đối với cô và cũng lạnh ngắt. Cô chưa từng nghĩ có lúc mình được cầm vật này, dí vào đầu người này. Ngón trỏ của cô bỗng nhiên cứng đơ như hoá đá, liên tục nuốt khan, mồ hôi trên trán liên tục rịn ra.

Chỉ trong một thời gian ngắn, sự căm phẫn đối với Thanh Hằng và sự thất vọng cuộc sống này chuyển hoá thành đau đớn. Không phải cái đau của bàn chân đang đau, mà là cái đau mong lung mơ hồ. Nỗi đau đớn chiếm hết trái tim sau đó lan dần lên não, toả ngập cả người, khắp các giác quan, thấm mọi ngóc ngách tế bào cơ thể. Cả người Thanh Hà run rẩy, ê ẩm...

Mấy phút trôi qua, Thanh Hà vẫn lăm lăm khẩu súng trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào nòng súng để né đi ánh nhìn chờ đợi từ Thanh Hằng. Chị không đau đớn, không sợ hãi, cũng không có ý định né tránh vật tử thần nằm giữa trán mình... Hay tất cả sự sợ hãi đã chuyển sang hết cho Thanh Hà? Mặt cô đẫm nước từ bao giờ? Gương mặt trắng nõn, đôi mắt trong veo giờ nhoè nhoẹt.

- Chị đã cướp tôi ra khỏi gia đình tốt đẹp của tôi, cướp tôi ra khỏi cuộc sống đầy màu hồng tôi đáng được hưởng. - Cô nghẹn ngào nói, giọng nói nho nhỏ như tự nói với chình mình hơn là Thanh Hằng. - Chị cưỡиɠ ɧϊếp tôi, bắt tôi rày đây mai đó theo chị, theo những thứ tệ nạn mà bọn đàn em chị đang vùi đầu vào. Chị bắt tôi sống trong mưa boom bão đạn hàng ngày. Chị đã để em gái chị đánh tôi đi, để đàn em chị khinh bỉ tôi còn hơn gái điếm. Chị giam cầm tôi, thậm chí không cho tôi tiếp xúc với bên ngoài, cuối cùng là dùng súng bắn tôi... - Thanh Hà nén giọng phẫn nộ kể ra bảng cáo trạng dày đặc của chị.

... Thanh Hằng sững người nhìn cô, im lặng nhưng hơi thở của chị trở nên nặng nhọc vô cùng.

- Phạm Thanh Hằng, chị xem tôi là cái gì! Rốt cuộc tôi đã làm gì để chị hành hạ tôi như vậy? Tôi chẳng làm gì chị cả, thậm chí trước đây tôi chưa hề biết chị là ai. Tại sao? Tại sao vậy Thanh Hằng? - Lúc này, Thanh Hà không còn giữ được bình tĩnh, cô hét lên, khẩu súng đang cầm chĩa vào đầu chị càng run rẫy tợn.

Cũng lại là một sự im lặng, chị nhìn cô bằng đôi mắt ngày càng sững sờ, dậy sóng, dĩ nhiên không còn một chút nào băng lãnh thường ngày. Lần này Thanh Hà không né tránh nữa, cô nhất định sẽ bắn chị, sẽ bắn, sẽ bắn chết Thanh Hằng đáng chết này... Nhưng trước khi bắn cô cần chị trả lời, những câu hỏi cô tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần.

Vẫn chưa có câu trả lời, Thanh Hằng bỗng chớp mắt, một giọt nước lăn dài, lăn qua đôi gò má cao ráo, lăn qua khuôn mặt đẹp đẽ trắng sứ không tì vết, lăn qua chiếc má lún giấu rất kỹ càng hiếm hoi xuất hiện... Giọt nước động ở khuôn cằm hơi nhọn, đến khi đầy ắp lặng lẽ rơi xuống. Một giọt rơi được sẽ có thêm giọt nữa, hai giọt ba giọt... Nhanh chóng tuôn ra như đang thách đấu với nước mắt của cô.

Khoảnh khắc đó, tim cô nghẹt thở, chị ấy khóc? Lần đầu tiên cô nhìn thấy! Thanh Hằng đang khóc? À không! Hôm trước có giọt nước rơi trên chân bị thương của cô, chỉ là không chắc, lần này mới chắc.

Thanh Hà mím chặt môi dưới, đôi chân mày thanh tú của cô sắp chạm đầu vào nhau.

- Em không làm gì cả. - Thanh Hằng nói, dù chị đang khóc nhưng lời nói vẫn chắc nịt, không nghẹn ngào. - Tất cả là do tôi, lỗi của tôi, tôi ít kỷ nhỏ nhen, em đáng nhận được những gì tốt đẹp, còn tôi rất đáng chết... - Sau đó chị ngưng một lát, nghiến răng nén hơi thở trì hoãn, giọng rằn cứng lại, kiên quyết. - Bắn đi Thanh Hà, em gϊếŧ chết tôi đi đừng chần chừ.

- Chị đáng chết lắm mà, Phạm Thanh Hằng, chị rất đáng chết!. - Thanh Hà thất vọng hét lớn một lần nữa, lần này cô rất quyết tâm.

Cố gắng gợi lại mọi chuyện đau lòng trong đầu, gợi lại những điều kinh khủng Thanh Hằng đem đến cho mình, moi móc hết trong não ra những hận thù, để làm động lực, can đảm và liều lĩnh cho bản thân bắn chết chị, để dập tan sự hoang mang dày vò tâm can nãy giờ.

Có điều, đầu óc ngu ngốc của cô phút này, chỉ nhớ lại những ngọt ngào từ chị ta, nhớ những đêm chị trở về trong khi cô đang buâng khuâng đợi chờ, chị ôm cô vào lòng, quấn lấy cô ân ái. Nhớ ngày sinh nhật mình, chị bị thương suýt mất mạng cũng tranh thủ trở về với cô. Nhớ lúc chị đưa cô đi chơi đêm núi rừng, gương mặt ẩn hiện đôi má lún với cô. Nhớ những chiếc hôn nồng nàng bất chợt...

Ngón trỏ đặt trên cò súng như hoá đá, không cử động được, nó tê cứng lại, đau nhức kinh hồn. Một lúc sau, hệt có sức mạnh vô hình nào đó ấn cánh tay cầm súng của Thanh Hà xuống nệm, cô hạ dần, lơi bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt, sợ hãi buông khẩu súng, hoảng loạn lùi xa ra. Sức mạnh ấy cũng chính là sức mạnh đang chèn ép trái tim mong manh của cô.

- Ngón tay tôi không bắn được. - Cô nhỏ giọng như tự nói với chính mình, bản thân quá sức vô dụng, vô dụng đến nỗi cái chuyện nhẹ nhàng là cóp cõ cũng không làm được. Cô cật lực nguyền rũa bản thân.

Hoá ra việc gϊếŧ chết Thanh Hằng không dễ dàng giống cô tưởng, chỉ là bóp mạnh cò súng, một tiếng nổ vang lên, rồi chảy máu, rồi chết, là xong. Đúng vậy, nó dễ dàng vì trong tưởng tượng không có cảm xúc, lúc tưởng tượng dĩ nhiên chỉ có sự căm hận, còn hiện thực, nó có ti tỉ cảm xúc khác cao xa hơn. Những cảm xúc đó rất lạ, rất lạ... thao túng toàn bộ tâm trí, đau xé lòng, đau hơn lúc bị Thanh Hằng bắn. Cảm xúc kiềm hãm cô lại, nhất định ngăn không cho cô làm tổn thương người đó.

Hoá ra, cảm xúc là kẻ phản bội nhưng vô cùng chân thật, tố cáo tình cảm của cô dành cho con người lạnh lùng này.

Thanh Hà cụp mắt nhìn khẩu súng màu bạc trên nệm, đã nhiều lần nhìn thấy nó, và hôm nay lần đầu tiên cô cầm nó. Nó không đẹp cũng chẳng có gì hay ho, vậy mà Thanh Hằng vẫn thường lấy ra lau chùi ngắm nghía, trước khi đi sẽ lấy từ hộc tủ ra vắt vào thắt lưng. Có lẽ, cô là người đầu tiên và duy nhất được vinh hạnh cầm nó.

Thanh Hà không ngước lên, nhưng vẫn cảm nhận được sự di chuyển rất nhẹ, rồi một bàn tay ấm áp đặt lên tay cô xiết chặt, một bàn tay khác dịu dàng nâng cằm cô lên. Thanh Hằng nhìn thẳng vào mắt cô, đôi môi căng mọng của chị khẽ mấp mái:

- Còn trái tim tôi không muốn em đi.

Giây phút đó, chợt Thanh Hà hẫng mấy nhịp tim, tất cả căm hận lẫn đau đớn bị hoà tan bởi lời nói ôn nhu ngọt ngào, bởi sự uỷ mị giữa giá băng, bị hoà tan bởi giọt nước lấp loáng trong khoé mi buông rũ từ con người tưởng chừng máu lạnh này.



Ngữ điệu dành cho cô da diết làm sao, lại bị người ta thao túng, bị đôi mắt sâu thẳm ấy thôi miên, tay chân mềm nhũn xuôi theo ý Thanh Hằng.

Chị dần kề sát mặt vào cô, hai hơi thở nửa quen nửa lạ từ từ hoà lẫn vào nhau, làm không gian ngập tràn cảm xúc gần gũi thắm thiết. Mỗi lúc một gấp gáp, môi chị nhanh chống yên vị trên môi cô, nụ hôn sâu sắc không thiếu dịu hiền, Thanh Hằng từ tốn và chậm rãi, ru hồn cô thoát khỏi những nặng nhọc nãy giờ... ngọt liệm, cô chết giấc trong ngất ngây, mơ hồ.

Thỉnh thoảng nụ hôn nồng nàng bị ngắt quãng vì tiếng nấc của Thanh Hà, nhưng chẳng sao cả, hơn nữa, còn bị nêm bằng vị mặn đắng. Chỉ là, cô chẳng cần, chẳng quan tâm... Nếu, mọi thứ được kéo dài ra vô tận, để lý trí cô mãi phiêu diêu chẳng trở về, thì cuộc đời này lãng mạn hơn biết mấy???

Thì ra, việc cô gϊếŧ chết Thanh Hằng, cũng khó khăn như việc chị ấy để cô ra đi.

...

Chẳng biết bao lâu, dứt nụ hôn, Thanh Hằng không hề có chút du͙© vọиɠ, đỡ cô nằm xuống, nâng niu chân bị thương của cô, lót nó lên một cái gối cho êm dịu.

Chị cúi xuống hôn lên trán cô, Thanh Hà bỗng trở nên ngoan ngoãn...

Đêm đó chị ở lại, không đòi hỏi gì, chỉ nằm cạnh cô ngủ, chốc chốc trở mình, chắc hơi khó ngủ vì sợ  đυ.ng trúng vết thuong của Thanh Hà.

Khẩu súng tử thần được yên vị trong hộc tủ như thường khi, nó không hoàn thành được nhiệm vụ Thanh Hằng giao, nhưng đã làm chủ nhân của nó trong khoảnh khắc nào đó... cảm thấy hạnh phúc!





...