Chương 21: Chỉ là yêu thôi!!!
Thật ra là chưa hết buồn đâu, định chưa tiếp tục nhưng bợn Bin nhớ Ka Tỷ chịu không nổi nữa roày!! 😐😐😭😭😭😓😓😓😔😔😔Thanh Hà từ từ mở mắt, không quen với ánh sáng nên phải mất một lúc lâu định thần.
Một màu trắng xoá, Thanh Hà chắc mình đang ở thiên đàng. Đầu đau, đau khủng khϊếp, tay chân không chút sức, lã đi, hay mình đang thành tiên nên bay lơ lững, thì ra cảm giác chết là như thế này.
Nhưng... Lan Khuê đang ngồi, chẳng lẽ cô ấy chết chung???
Hàng tá câu hỏi đặt ra trong đầu Thanh Hà, muốn gọi Lan Khuê nhưng môi miệng khô khốc, dọc cuống họng đau rát khó phát được âm thanh ra ngoài.
- Thanh Hà, Hà tỉnh rồi sao. - Lan Khuê mừng rỡ gọi cô.
- Tôi... Tôi còn sống sao? - Thanh Hà dù rất khó khăn nhưng vẫn cố sức tàn thều thào vài tiếng.
- Nếu Thanh Hằng phát hiện trễ một chút chắc Hà chết thật rồi. Sao phải làm vậy? - Khuê Khuê chau mày, cô gái này quá ngốc, mà nghĩ kỹ lại nếu đổi là mình chắc cũng sẽ làm thế, bị người ta giam cầm như vậy!
Thanh Hà thở dài mệt nhọc, thật sự đúng là sống không được chết không xong, đến giờ cô mới thấm thía.
- Thanh Hằng đi mua cháu cho Hà rồi. Chị ấy không thể xuất hiện ở nơi công cộng đông người như bệnh viện được đâu.
Thanh Hà im lặng, quay mặt vào tường khi nghe nhắc cái tên Thanh Hằng, lại nữa rồi, chẳng lẽ cả đời này cô chẳng thể thoát được con người đó, cái tên đó? Lan Khuê sao lại nhắc chị ta ngay sau khi cô tỉnh lại, cô đâu có hỏi. Nhìn cô giống như đang quan tâm đến người đó lắm hả? (thật là vậy mà, nếu không nói hẳn là thêm một câu nữa cũng hỏi thôi, hiểu Tỷ quá rồi! giấu giếm gì nữa).
Một lát sau, Thanh Hằng bước vào, ra hiệu cho Lan Khuê rời khỏi, nhẹ nhàng ngồi xuống.
- Em tỉnh rồi sao? - Một giọng trầm ấm, mười phần dịu dàng.
Một sự im lặng đập vào mặt Thanh Hằng.
- Sao vậy? Khoẻ chưa? Ăn chút gì đi! - Nhỏ nhẹ, ấm áp.
Vẫn là im lặng, còn không thèm quay lại nhìn lấy một cái.
- Giận tôi luôn rồi sao? - Biết thế rồi vẫn hỏi, đơn giản là muốn nghe giọng nói để biết người kia đã ổn.
Thật ra là đang rất muốn trả lời, trẻ con sẽ mãi là trẻ con, nhưng phải giằng lòng, nhất định không trả lời, mình đau họng cơ mà!
- Sau này, có giận cũng được! Giận tôi thì đánh tôi, mắng tôi, thậm chí có thể lấy súng mà bắn tôi... Chỉ xin em... Đừng làm như vậy nữa được không? - Giọng hơi xa xăm, một chút van xin, uỷ mị chưa từng thấy.
Một giọt nước trong suốt rơi nhanh xuống chiếc gối trắng tinh, may là nằm xoay vào trong nên người đang ngồi không thấy.
- Có chuyện gì thì nói với tôi, nói ra tôi mới biết.
Vẫn im, trong lòng bắt đầu đắc ý, dường như sự im lặng này là hình phạt hiệu quả với Thanh Hằng.
- Cái người chỉ biết chém gϊếŧ như tôi thật sự không thể tự hiểu được đâu, cho nên đừng im lặng... Tôi chẳng hiểu gì về tâm tình của con gái cả! - Vẫn cái giọng ngang ngang nhưng chân thành, năn nỉ người ta mà giữ giọng điệu chị hai giang hồ như thế!!!
*Chị là con trai chắc, đồ điên* Nhất định không nói chuyện dù bản tính tiểu thư trỗi dậy, muốn đứng lên hét vào mặt người ta lắm rồi.
Thanh Hà chợt nghe tiếng thở dài rơi giữa không gian yên ắng. Tiếp đó, một vòng tay ấm ôm lấy eo cô từ sau lưng, cánh tay còn lại luồng qua mái tóc gối đầu cho cô.
Ra là Thanh Hằng nằm xuống ngay sau lưng, ôm chặt mình. Chẳng biết chị ta bị ai nhập, đây là bệnh viện mà dám... Thế nhưng, chẳng hiểu làm sao cô vẫn nằm yên trong lòng người ta.
- Chị sẽ không để yên cho tên chủ mưu hại em đâu! - Tự nhiên kiếm đâu ra cách xưng hô lạ lùng đó, "chị em" chứ! Không thể tin được, có cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Thanh Hà, đang rất muốn sờ thử lên trán chị ta xem sốt bao nhiêu độ, nhưng rốt cuộc vẫn nằm yên, tâm bất động.
- Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa... Chị cũng sẽ bảo vệ em! Một khi Phạm Thanh Hằng này còn sống, sẽ không để ai bắt nạt Tăng Thanh Hà thêm một lần nào nữa. Tin chị đi! - Lại còn dùng chất giọng thủ thỉ tâm tình bên tai, lần đầu chị ta điên như thế, điên quá rồi!
Chính Thanh Hằng còn cảm thấy hôm nay mình quá lắm lời, cuộc độc thoại nãy giờ cơ hồ dài bằng tất cả những câu nói của chị trong 1 năm cộng lại.
Rồi còn câu từ, tự bản thân Thanh Hằng nổi da gà khi mình nói ra, nhưng quả thật nói xong nhẹ nhỏm cả một cõi lòng, cái gì giấu trong lòng lâu cũng không tốt!. Mặc dù chắc rằng Thanh Hà nghe xong sẽ nghĩ mình sến sẩm, thần kinh, nhảm nhí...
Chị có biết đâu, đúng là "con gái yêu bằng tai". Tuy người ta quay mặt vào trong nhưng khoé mắt long lanh vì những lời vừa nghe, tâm tình tốt hẳn, bao nhiêu đau đớn, khổ sở nhanh chóng lắng xuống.
Sau câu nói "sến súa" đó, Thanh Hằng im bặt, vòng tay khẽ khàng xiết chiếc eo mỏng nhỏ thêm một chút, nhắm mắt cảm thụ hương tóc của Thanh Hà ngay đầu mũi, một vài động tác nhỏ dụi mặt vào đầu người con gái vẫn đang quay vào trong. Có ai tưởng tượng được, có ai tin được, Đại Ca giang hồ cũng có lúc ngọt ngào, dịu dàng như thế.
Thanh Hằng lạnh lùng như gỗ đá còn phải động tâm như vậy, thì trái tim thiếu nữ mong manh làm sao không tan chảy cho được. Mặc dù không muốn nói nhưng người ta mềm nhũn rồi.
Dẫu vậy, vẫn nhất định giữ thái độ im lặng.
******
- Khuê Khuê à! Hà khoẻ rồi, bao giờ mới xuất viện, nằm đây cả tuần sắp chán chết. - Hôm nay dường như Thanh Hà đã khoẻ nhiều, có thể nói chuyện bình thường. Tỉnh dậy đã không thấy Thanh Hằng ở đó, chỉ có Lan Khuê.
Chẳng biết thật tâm là chán khi ở bệnh viện, hay chán khi không được ở cạnh ai kia thường xuyên. Về nhà hay ở viện cũng chỉ đơn giản là một căn phòng 4 bức vách như nhau.
Cả tuần cô nằm viện, hôm nào Thanh Hằng cũng đến, nhưng chỉ một loáng rồi đi, cô không chịu nói chuyện nên tự độc thoại vài câu, nghe Lan Khuê nói công việc nhiều gì đó, với lại chắc cô im lặng nên chán chẳng muốn ở lâu.
- Ừ, chắc Hà cũng sắp được xuất viện đó.
- Ừm... tốt.
- Thanh Hằng dạo này bận lắm. - Lan Khuê chẳng hiểu sao cứ tự kể về Thanh Hằng trước mặt Thanh Hà, lúc nào cũng nhắc, Thanh Hằng thế này, Thanh Hằng thế kia.
- Thì sao? - Cô hỏi bằng giọng không quan tâm.
- Hôm trước chị ấy rất oai phong, hai tay mang hai khẩu NPK, dẫn một đám đàn em mang theo lựu đạn và súng máy đến tìm tên Johnny, đúng chất một soái ca thực thụ, khí phách ngời ngời. - Lan Khuê kể lại bằng giọng ngưỡng mộ.
- Là ai? Mà Khuê kể với Hà làm gì? - Thanh Hà nheo mày, hơi khó chịu khi Khuê Khuê nhắc đến Thanh Hằng với thái độ này, theo sự nhạy cảm của một cô gái, Thanh Hà có cảm giác Lan Khuê đối với Thanh Hằng không đơn giản chỉ là đàn em với đại ca. Còn vì sao mình khó chịu thì chính Thanh Hà cũng không biết.
- Thì là tên chủ mưu đưa Hà cho tên trọc đem vào rừng định gϊếŧ đó.
Cô chợt đăm chiêu, không nói. Vậy ra hôm trước Thanh Hằng bảo không để yên cho tên chủ mưu là vậy sao? Chị ấy đi trả thù?.
- Nghe nói ba hắn cũng là trùm Mafia ở Mêhicô, bạn làm ăn lâu năm của ba Thanh Hằng. Nên hắn, Thanh Hằng, và cả Phạm Hương chơi thân với nhau từ nhỏ.
- Vậy thì sao hắn muốn gϊếŧ Hà? Có liên quan gì hắn đâu? - Thanh Hà thắc mắc.
- Hắn yêu Thanh Hằng lâu, nhưng luôn bị Thanh Hằng từ chối, và hắn thề sẽ gϊếŧ chết tất cả ai ở cạnh Thanh Hằng, bất kể trai hay gái.
- Xem bộ chị ta đào hoa đấy! - Tự nhiên có nỗi ghen tức nghẹn cổ cô.
- Chứ sao! Thanh Hằng vừa xinh đẹp lại tài giỏi, chưa kể là quyền lực và giàu có...
- Rồi bây giờ thế nào? - Thanh Hà cắt ngang, không muốn nghe Lan Khuê tiếp tục khen Thanh Hằng kiểu đó.
- Thì Thanh Hằng gϊếŧ chết tên đó rồi, Diễm My nói rằng Thanh Hằng đã nã thẳng tay hết hai băng đạn, người hắn như một cái rổ, không còn chỗ nào lành lặng. - Lan Khuê thấp giọng lại, nghĩ thôi đã rùng mình, là một đặc nhiệm nhưng vẫn chưa bao giờ thấy qua một cảnh như thế.
Thanh Hà không trả lời, tự nhiên cô cảm nhận mình có giá trị, chỉ vì cô mà tên đó phải trả giá thảm đến vậy, mà dù sao thì cô cũng có bị gì đâu, Thanh Hằng ra tay có hơi nặng. Quan trọng nhất là Thanh Hằng rất quý cô? Cả bạn thân chơi từ bé còn không tha.
- Ba của tên đó cũng không phải dạng vừa, thế lực không kém Thanh Hằng là mấy, chị ấy dường như đang gặp rắc rối, từ bấy đến giờ vẫn đang cố thu dọn tàn cuộc, nghe đâu hắn là con trai duy nhất nên ba hắn vô cùng quyết liệt.
Thanh Hà chau chặt đôi mày. Con người này thật là điên hết biết, cô có kêu trả thù đâu, tự dưng đi gây chuyện lớn vầy, lỡ có gì thì phải làm sao? Cô thấy xót ruột, lo lắng, mặt xanh lại.
- Ừm mà... Thanh Hà này... Thanh Hà! - Lan Khuê đang hứng bỗng trầm tư bất chợt.
- Hả? Hả? Ừm Sao? - Thanh Hà nãy giờ đang nghĩ về chuyện Thanh Hằng và tên Johnny, Lan Khuê gọi mới giật mình.
- Khuê sẽ dẫn Hà trốn thoát khỏi chỗ này, ra ngoài là có người đón Hà, đưa trở về Sài Gòn gặp gia đình. - Lan Khuê nhỏ tiếng. Thật ra đơn vị đã vạch được kế hoạch cứu Thanh Hà. Lần trước thất bại, còn làm bốn đồng nghiệp hi sinh trong chiếc xe đâm vào núi bốc cháy, lần này phải chuẩn bị thật kỹ càng. Lẽ ra là chưa đúng thời cơ, nhưng cô gái vô tội này nếu để ở đây lâu e rằng đe dọa đến tính mạng, vã lại Lan Khuê báo về đơn vị việc Thanh Hà tự vẫn, cấp trên đưa ra quyết định giải cứu càng sớm càng tốt.
- Hả? Sao? Sao Khuê giúp Hà? Chẳng phải... - Thanh Hà ngạc nhiên hơn là mừng rỡ.
- Hà biết không, hôm Hà cắt tay gục trong nhà tắm, chính Thanh Hằng tông cửa vào, cấp tốc bế Hà chạy đến bệnh viện, chị ấy đã rất lo lắng. Là một bà trùm xã hội đen dĩ nhiên phải hạn chế sự xuất hiện, nhưng Thanh Hằng bất chấp mọi nguy hiểm để cứu Hà. - Lan Khuê đứng lên, khoanh tay quay mặt ra cửa sổ, kể bằng giọng đều đều
- Thì sao? - Thanh Hà chột dạ, nhịp tim nhanh dữ dội.
- Hà được cấp cứu, Thanh Hằng đã lo lắng đến rơi nước mắt, Diễm My nói đã đi theo Thanh Hằng từ nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên thấy chị ấy khóc. Hẳn là Thanh Hằng ...
- Sao? - Thanh Hà nôn nóng khi Khuê Khuê bỏ lửng câu chuyện, lòng cô bây giờ nhớ Thanh Hằng da diết, nghe kể thấy tội chị ấy quá, vậy mà cả tuần nay cô không thèm nói chuyện tới, chắc chị ấy rất buồn.
- Hẳn là Thanh Hằng đã.. Đã... Có lẽ đã.. Yêu Hà.
- Hửm. - Thanh Hà chưng hửng. Yêu sao? Chị ấy yêu cô, nghe có vẻ mơ hồ nhưng không phải hoàn toàn không đúng, cô cũng có cảm giác đó. Không ngờ, thật không ngờ! Mà nếu chị ấy làm nhiều chuyện vì cô như vậy thì chắc có.
- Vậy thì liên quan gì việc Khuê giúp Hà? - Thanh Hà chợt nhớ đây mới là vấn đề chính.
- Thì... thì... Ờ thì Khuê giúp Hà vì... - Lan Khuê chẳng biết sao tự nhiên nãy giờ mình kể chuyện xàm xàm bên lề. Chẳng biết phải đưa ra lý do nào cho hợp lý đây, không thể để Thanh Hà biết mình là gián điệp.
- Tại... Tại... Ừm thì tại... Ừ! Vì Khuê cũng yêu Thanh Hằng! - Hay thật, trong phút chốc mà Khuê Khuê này tìm ra một lý do vô cùng xác đáng, đặc nhiệm tài ba có khác.
Thanh Hà bất chợt mở to mắt nhìn Lan Khuê trân trân như thể sinh vật lạ, không chớp mắt, không chút thiện cảm khi nghe xong câu trả lời nhẹ hẫng.
Rầmmmmmm... một tiếng động lớn, cánh cửa phòng bệnh bị đạp đổ sập xuống.
Người đang đứng là Phạm Hương. Đôi mắt đỏ sọng, nghiến răng ken két, dường như có một cơn cuồng nộ khủng khϊếp, mây đen kéo đến một màu xám xịt như chưa từng.
- Cô nói cái gì? Yêu ai???
Phạm Hương rằn từng tiếng nặng nề, từ từ tiến đến trước mặt Lan Khuê.