- Kỳ thật tông chủ không cần quá để ý, uy năng Đế Bảo dù không thể lường, nhưng bọn họ bị cảnh giới hạn chế, cũng chỉ dùng được một lần, sau đó không còn sức nữa, ngài tự mình trải qua, phải hiểu hơn ai hết. Thấy Dương Khai kiêng kỵ, Diệp Tích Quân trấn an.
- Vậy cũng phải. Dương Khai gật đầu, trong lòng bớt e sợ, thoải mái hơn nhiều.
Uy năng bí bảo thế nào, trước giờ đều nối liền với thực lực của người sử dụng, cho nên dù là cấp bậc bí bảo cao cỡ nào, uy năng mạnh đến mấy, võ giả sử dụng nó không có đủ thực lực, vậy không thể phá huy ra uy lực kinh thiên.
Long Cốt Kiếm Tích Thúy là thế, hiện tại Dương Khai dù dễ dàng sai khiến nó, không có chút khó khăn, nhưng luôn cảm thấy nó còn tiềm lực rất lớn để đào bới.
Tiềm lực này là không phải của bản thân Long Cốt Kiếm, mà là đối với mình.
Thực lực của mình, hạn chế Long Cốt Kiếm phát huy.
- Nếu lần này tông chủ có hành động, không ngại dẫn theo bổn cung, nếu như Tinh Đế Sơn đã làm trái lý niệm ban đầu, vậy bổn cung tự nhiên không thể ngồi yên mà nhìn. Hơn nữa... ta cũng muốn gặp người quen, tính lại nợ cũ.
- Ồ? Dương Khai nhướng mày, bắt đầu tò mò nhiều chuyện.
Hắn thật muốn biết năm đó vì sao Diệp Tích Quân rời khỏi Tinh Đế Sơn, dù sao khi đó nàng là người nắm giữ tổ chức to lớn, thân phận địa vị tôn sùng, nếu không phải có chuyện bất đắc dĩ gì, nhất quyết không thể rời khỏi đó, ẩn cư tránh đời, trăm năm không ra.
Nhưng chuyện này thật không tiện hỏi, nếu như Diệp Tích Quân chịu nói thì hắn sẽ lắng nghe, không nói thì miễn cưỡng không có ý nghĩa.
Có thể khẳng định là, Diệp Tích Quân tuyệt đối có ân oán với bên Tinh Đế Sơn.
Trầm ngâm một hồi, Dương Khai cũng không hỏi ra thắc mắc của mình, mà nghiêm mặt nói: - Ta có tính toán này, đại trưởng lão nghe thử, nếu có gì không ổn, xin đại trưởng lão chỉ điểm...
Sau đó, Dương Khai nói ra kế hoạch của mình.
Hồi lâu sau, Dương Khai rời Bách Hoa Cư, quay về Thiên Nhất Cung.
Trong cung vô cùng yên tĩnh, Dương Khai ngồi xuống, lấy ra Vũ Linh Tiễn, truyền thánh nguyên vào để bổ sung năng lượng.
Lần này đi Lạc Đế Sơn lấy được bí bảo này, uy lực quả thật không tầm thường, dù có hạn chế số lần dùng, nhưng không thể loại trừ công hiệu của nó. Võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh, căn bản không chịu nổi một chiêu, Phản Hư tam tầng cảnh như Khúc Tranh cũng chỉ có tránh né, không dám đón đỡ.
Ở trong Lạc Đế Sơn, Vũ Linh Tiễn tiêu hao hết năng lượng, Dương Khai tự nhiên phải bổ sung.
Không quá nửa canh giờ, đã hoàn thành.
Dương Khai cẩn thận thu hồi, đang định chuẩn bị cho hành động lần này, sắc mặt bỗng khẽ đổi, mỉm cười nhìn xuống đất, lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau, dưới mặt đất quỷ dị trồi ra một cái đầu nhỏ, nhiều góc cạnh, thân thể khỏe mạnh, như là cục đá, nhưng trên đầu có hai con mắt rất sáng, rất có thần.
Thạch Khổi.
Lần này Dương Khai ra ngoài không dẫn nó theo, để lại trong tông môn.
Đầu tiên, Dương Khai không ngờ chuyến đi này có nhiều trắc trở như thế, phải đối phó rất nhiều chiến đấu, không thì dẫn theo Thạch Khổi sẽ là hỗ trợ mạnh.
Hai là, Thạch Khổi có nhiệm vụ khác.
Nhiệm vụ của Thạch Khổi là trong côi các thạch phôi Thạch Khổi khác. Lần trước ra khỏi Đế Uyển, Dương Khai đem Huyết Tinh Thạch dung hợp thạch phôi, để xem có thể sinh ra Thạch Khổi thứ hai, cho nên giao nhiệm vụ trông giữ cho Tiểu Tiểu.
Hiện giờ mình về đến tông môn, nó cảm ứng được, lập tức đến Thiên Nhất Cung.
Không biết con Thạch Khổi thứ hai só sinh ra thuận lợi chưa, Dương Khai tràn đầy mong chờ.
Nhưng hắn nhìn Thạch Khổi Tiểu Tiểu, không khỏi nhướng mày, vội hỏi: - Thế nào rồi?
Con mắt sáng ngời của nó lại toát ra hoảng loạn, trồi ra khỏi mặt đất liền lăn lộn bò tới chỗ Dương Khai, con lưng kéo ống quần hắn, miệng phát ra ngôn ngữ cổ quái, muốn vội vàng kéo Dương Khai ra ngoài.
- Đã xảy ra chuyện gì? Dương Khai thân là chủ nhân của Thạch Khổi, tự nhiên cảm nhận được nó rối loạn không yên. Nhưng mà Thạch Khổi là một loại sinh linh, linh trí không cao, Dương Khai chỉ cho nó hấp thu một giọt Kim huyết khi nó sinh ra, cho nên không thể cảm nhận rõ ràng ý nghĩ của nó.
- Bảo ta đi theo ngươi? Dương Khai hỏi lại, Thạch Khổi thế mới gật đầu thật mạnh.
- Dẫn đường! Dương Khai gật đầu, để cho Thạch Khổi kéo mình, đi ra ngoài.
Một người một Thạch Khổi nhanh chóng rời tổng đà Lăng Tiêu Tông, đi sâu vào dãy núi liên miên.
Tổng đà Lăng Tiêu Tông hiện tại nằm trên di chỉ tông môn thượng cổ Thái Huyền Tông, di chỉ này cực kỳ rộng lớn, Lăng Tiêu Tông nhỏ bé chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Thạch Khổi dẫn Dương Khai đi mới là tổng đà Thái Huyền Tông, chỉ là ở trên một đỉnh núi.
Trên đỉnh núi cao vυ't, tận trong mây, đá lởm chởm, phong cảnh kỳ lạ.
Hồi lâu sau, Thạch Khổi dẫn Dương Khai lêи đỉиɦ núi, trên đó có một mặt phẳng rộng như quảng trường, có một tòa cung điện hoa lệ.
Có thể là cung điện Thái Huyền Tông xây dựng trước kia, chỉ là giờ không còn bóng người.
Còn ở trước cung điện có một viên đát đỏ tươi, to như chậu rửa mặt, đặt trên mặt đất, mơ hồ nhìn thấy linh khí nồng đậm xung quanh bị dẫn dắt chui vào trong viên đá này.
Thậm chí còn nghe được tiếng đùng đùng như nhịp tim truyền ra từ trong viên đá, mạnh mẽ nhịp nhàng.
Thạch phôi con Thạch Khổi thứ hai!
Ánh mắt Dương Khai sáng ngời.
Thạch phôi được Tiểu Tiểu chăm sóc tốt, dung hợp Huyết Tinh Thạch, nó coi như đã có được sinh mệnh, nhưng kỳ quái là sinh linh bên trong lại không phá xác ra ngoài. Theo lý mà nói, thời gian đã qua rất lâu, nó phải sinh ra rồi chứ.
Dương Khai cau mày.
Với ánh mắt của hắn, tự nhiên cũng nhỉn ra thạch phôi không ổn, khó trách Tiểu Tiểu biểu hiện nóng vội như thế.
Đến chỗ này, Tiểu Tiểu tới trước thạch phôi, lo lắng chạy vòng quanh, gãi đầu gãi tai, giống như con khỉ bị nướng, làm kiểu gì cũng không hài lòng.
- Để ta xem, ngươi đừng nóng. Dương Khai trấn an, quả nhiên Thạch Khổi nghe lời, cuối cùng ngồi một bên, ánh mắt ngóng trông.
Bên trong thạch phôi thai nghén đồng loại của nó, mặc dù linh trí Tiểu Tiểu không cao, cũng có lòng trân trọng đồng loại.
Dương Khai đi tới trước thạch phôi, thả ra thần niệm tra xét, sắc mặt hơi đổi.
Bên trong thạch phôi ngưng tụ năng lượng khó tưởng, còn không ngừng tăng mạnh, không biết là vì linh khí thiên địa chỗ này quá nồng đậm hay gì khác, thạch phôi đang không ngừng hấp thu linh khí thiên địa.
Nhịp tim càng thêm rõ ràng, càng thêm mạnh mẽ, nhưng Dương Khai tra xét thế nào, sinh linh thai nghén bên trong không có dấu hiệu phá xác đi ra, ngay cả một tia dao động thần hồn cũng không có.
Không có dao động thần hồn, vậy có nghĩa sinh mệnh này không đầy đủ, không sinh ra linh trí.
Dương Khai cả đầu óc mơ hồ.
Hắn cũng không biết phải xử lý thế nào.
Sinh linh đặc biệt như Thạch Khổi, là Dương Viêm nói cho hắn biết, không thì hắn cũng chẳng hiểu, ở trong đại thế giới này còn tồn tại sinh mệnh kỳ lạ như thế. Về phần làm sao Thạch Khổi sinh ra bình yên, lúc này phải làm sao, hắn hoàn toàn không biết.
Nếu Dương Viêm ở đây, có lẽ nàng còn giải thích được.
Nhưng từ khi Dương Viêm trở về từ Đế Uyển, đã dung hợp với bản thể Đại Đế, chìm trong ngủ say, dù cho Dương Khai tìm nàng, cũng không được giúp gì.
Cân nhắc kỹ càng, Dương Khai đưa tay sờ thạch phôi.
Mặc kệ thế nào, hiện tại trong thạch phôi tích lũy năng lượng quá khổng lồ, nhất định không ổn. Thạch phôi không thể thuận lợi sinh ra, không thể sinh ra linh trí, rất có thể liên quan tới năng lượng khổng lồ này.
Thường nói hư nhược không chịu nổi tẩm bổ, chính là như vậy.
Dương Khai muốn dẫn đường năng lượng bên trong chạy ra, miễn cho tạo thành tổn thương tới thạch phôi yếu đuối.
Nhưng tay hắn vừa chạm vào thạch phôi, hoa văn phức tạp hiện lên trên thạch phôi, xoay tròn, hóa thành năng lượng khủng bố bắn thẳng về phía Dương Khai.
Sắc mặt Dương Khai đại biến, vội vàng nghiêng người tránh né.
Vù một cái, cỗ năng lượng này bay sát qua người hắn, bắn thẳng về phía chân trời.
Sau mấy nhịp thở, trên bầu trời xa xuất hiện một cái lỗ thủng, như đã bắn thủng cả trời.
Dương Khai hoảng sợ, không dám làm bừa.
Tiểu Tiểu nhìn hắn, miệng phun ra ngôn ngữ không hiểu, như đang cầu khẩn gì, hai mắt tràn đầy đau thương.
Dương Khai lắc đầu.
Chuyện đến giờ, chỉ sợ hắn cũng không giúp được gì, mọi chuyện cứ thuận theo nó phát triển.
Như hiểu được ý Dương Khai, Tiểu Tiểu cũng trở nên suy sụp, cụp đầu xuống, ngây ngốc ngồi đó, nhìn vào thạch phôi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trong thạch phôi chứa đựng năng lượng ngày càng khổng lồ, nhịp tim như càng thêm dồn dập, mạnh đến mức làm nhịp tim Dương Khai cũng rung động.
Đây là nhịp điệu cực kỳ không bình thường, liên miên không ngớt như nhịp trống, âm thanh vang lên, hào quang trên thạch phôi cũng sáng tối không ngừng.
Tình huống thế này kéo dài 5 ngày, thẳng đến ngày thứ 5, mới có biến đổi.
Ánh sáng đỏ trên thạch phôi bùng nổ, chói mắt, đồng thời dao động năng lượng khủng bố bùng nổ từ trong thạch phôi.
Dương Khai mở to mắt, nhìn chằm chằm không chớp về phía trước.
Dần dần, ánh sáng tối lại, tiếng đập dồn dập cũng đồng thời tiêu biến, dao động năng lượng khủng bố trong thạch phôi cũng tiêu tán.
Trong lòng Dương Khai trầm xuống, thả ra thần niệm cảm giác, sắc mặt ảm đạm.
Thạch phôi này, ngay cả dao động sinh mệnh vốn có cũng biến mất, giốngnhư chỉ là cục đá bình thường.
Tiểu Tiểu cũng cảm giác được, chạy tới trước thạch phôi, hai tay vỗ nhẹ, miệng xì xào không biết nói gì, lại ôm lấy nó, đưa cho Dương Khai, nhét vào lòng hắn, muốn bảo hắn nghĩ cách.
Dương Khai há miệng, cuối cùng không nói được gì, thở ra thật dài.