Nếu thật sự bố trí cho những tộc nhân Cổ Ma này đến Thiên Tiêu Tông, chưa cần nói người ngoài nhìn nhận việc này như thế nào, đệ tử trong Thiên Tiêu Tông có thể sẽ xích mích với tộc Cổ Ma.
Hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Thiên Tiêu Tông.
Có thể người ngoài sẽ cho rằng Thiên Tiêu Tông câu kết với Ma tộc.
Nghe Sở Lăng Tiêu hỏi như vậy, Dương Khai cũng chẳng hề giấu giếm, nghiêm mặt nói: - Trong lòng đệ tử vốn đã có tính toán thu xếp một chỗ cho bọn họ.
- Vậy sao? Nói ra nghe thử.
- Đệ tử muốn đưa họ đến Cửu Thiên Thánh Địa, đó là vùng nằm ngoài rìa lãnh địa của loài người, lại tiếp giáp với Yêu vực, nếu thu xếp đến nơi đó, hẳn không có vấn đề gì.
- Cửu Thiên Thánh Địa? Thương Viêm chau mày. - Ngươi quen biết bên đó? Người ta sao có thể đồng ý cho ngươi đưa người của Ma tộc tới?
- Hơn nữa ta nghe nói Cửu Thiên Thánh Địa đã xảy ra biến cố lớn, hiện giờ đã bị một vị Đại Tôn của Yêu tộc chiếm cứ. Phi Vũ cũng hơi lo lắng nói. - Bây giờ ngươi đến đó, dẫu có quen biết ai cũng tìm không ra, Đại tôn Yêu tộc có tu vi tuyệt đỉnh Nhập Thánh tam tầng cảnh, cũng chẳng phải chuyện dễ nói.
Dương Khai gãi đầu, vừa dò thăm ý tứ trong sắc mặt và lời nói của họ, vừa nhỏ giọng đáp: - Không giấu gì các vị sư thúc, đệ tử là tân Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa
Bốn vị sư thúc trong khoảnh khắc trừng mắt nghẹn họng, tất cả ngây ngốc nhìn Dương Khai.
Thậm chí ngay đến Sở Lăng Tiêu cũng ngẩn ra trong giây lát.
Rất lâu sau Thương Viêm mới do dự nhìn Dương Khai: - Tiểu sư điệt nói đùa... hay nói thật?"
- Mọi người thấy đệ tử giống như đang nói đùa sao? Dương Khai nhún vai.
- Tân Thánh chủ mới? Khóe miệng Lực Hoàn co giật, dường như vẫn chưa phản ứng kịp.
Phi Tiễn đăm chiêu gật đầu nói: - Ừm, quả thực nghe nói Cửu Thiên Thánh Địa có một vị tân Thánh chủ, tuổi tác cũng không lớn... Vừa nói vừa nhìn Dương Khai từ trên xuống, tựa như muốn nhìn ra chút manh mối.
- Tiểu tử thối! Phi Vũ nghiến răng mắng khẽ một tiếng. - Ngươi còn chuyện gì giấu diếm chúng ta, nói ra hết cho ta!
- Hết rồi!
Dương Khai rụt cổ. - Vốn định tìm cơ hội để nói với các vị sư thúc, tiếc là mãi không có thời cơ thích hợp, cho nên mới... hì hì.
- Đại tôn Yêu tộc đó... ngươi xử lý được không? Sở Lăng Tiêu nhìn Dương Khai một cách nể trọng, ẩn chứa chút lo âu.
- Tổ sư yên tâm, đệ tử từng có giao ước với Đại tôn Yêu tộc, chỉ để họ canh giữ Cửu Thiên Thánh Địa giúp một thời gian, lần này đi nhân tiện thu hồi lại nơi đó.
- Ừm, bây giờ trên tay con quả thực đã nắm giữ được một sức mạnh như vậy. Ánh mắt Sở Lăng Tiêu dừng ở bên kia, nơi đám người Lệ Dung đang gắt gao dồn hết chú ý về bên này, thoáng cười: - Tuy lão phu chẳng có cảm tình gì với người của Ma tộc, nhưng nhìn dáng vẻ của họ thật sự là rất quan tâm đến con. Người vừa rồi đại chiến với Ma nữ kia, chính là nữ tử đó đúng không?
- Vâng! Tuyết Lỵ gϊếŧ Bối Quan Nhân đã gây ra mối thù không thể hóa giải với họ.
- Như vậy cũng tốt, đám người Ma tộc này... Con tự lo liệu đi. Nếu người đứng trước mặt ta không phải là con, lão phu tuyệt đối không thể nhắm mắt làm ngơ đâu.
- Đa tạ tổ sư. Dương Khai đầy cảm kích.
Sự dung túng bao che của Sở Lăng Tiêu và các vị sư thúc dành cho hắn, Dương Khai cảm nhận một cách rất sâu sắc.
Đúng như những gì Sở Lăng Tiêu đã nói, nếu như người đứng trước mặt tổ sư chẳng phải mình, nhất định lão sẽ không chịu để yên.
- Tổ sư, đám người Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện phải làm thế nào đây? Thương Viêm thoáng nhíu mày, trong mắt ánh lên một tia sáng dữ dằn. - Nếu như thả cho chúng đi, những chuyện của tiểu sư điệt ở đây nhất định sẽ bị loan truyền ra ngoài rất nhanh chóng.
Chân mày của Sở Lăng Tiêu chau lại, một lúc sau mới thong thả nói: - Hôm nay lão phu dẫn bốn người các ngươi đến đây, chỉ chặn đường Ma tướng Tuyết Lỵ một lát. Còn về những thứ khác... không trông thấy gì hết.
Nghe vậy, bốn vị sư thúc của Thiên Tiêu Tông đều ngạc nhiên. Đợi sau khi phản ứng lại, tất cả đều nhìn Dương Khai đầy ẩn ý, cười khẽ khà khà, tiếng cười mang ý vị sâu xa.
Thương Viêm vỗ vai Dương Khai: - Tiểu sư điệt bảo trọng. Ngày sau nếu không vừa ý điều gì, có thể quay về tông môn bất cứ lúc nào, Thiên Tiêu Tông mãi mãi là nhà của ngươi.
- Cái hang ở Khởi Tú phong ta giữ lại giúp ngươi, nhớ phải thường xuyên trở về thăm ta đấy. Phi Vũ cười tủm tỉm.
- Nói không chừng chúng ta cũng sẽ đi Cửu Thiên Thánh Địa, mục sở thị thử uy phong của Thánh chủ nhà ngươi! Nghe đâu bên đó có đến mấy vị Thánh nữ... Người nào người nấy đều thanh tú thoát tục, không giống phàm nhân.
Lực Hoàn cười một cách ti tiện.
Phi Tiễn trầm mặc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với Dương Khai.
- Các vị sư thúc... Dương Khai mấp máy môi, cũng chẳng biết nên nói gì, chỉ cảm thấy ấm lòng.
- Đi thôi, xem có thể đuổi theo tung tích Ma nữ đó không. Trúng một nhát của Tỏa Ma Liên, chắc hẳn ả cũng bị thương không nhẹ. Ánh mắt Sở Lăng Tiêu chợt trở nên sâu hoắm, nhìn vào khoảng không xa xăm. Chân nguyên bao bọc lấy bốn người, người khẽ lao đi, hóa thành một dải hồng quang, biến mất trong chớp mắt.
- Sở huynh, Sở huynh...
Thấy thế, Trương Ngạo cực kỳ sợ hãi, vội khàn giọng hét lên.
Lão không ngờ được Sở Lăng Tiêu lại có thể dứt áo bỏ đi như thế, căn bản không hề có ý muốn giải cứu bọn chúng.
- Trương huynh, xem ra chúng ta bị vứt bỏ rồi. Sở Lăng Tiêu với tên tiểu tử này rõ ràng là cùng một giuộc với nhau! Sắc mặt Tào Quản u ám cực điểm.
Ý thức được điều này, tên nào tên nấy cũng lòng đầy bất an.
Bốn phía có đến hàng nghìn tộc nhân Cổ Ma đang nhìn chúng chằm chằm như hổ đói rình mồi. Trên mặt, trên thân năm vị cường nhân Nhập Thánh Cảnh bám đầy những Ma vân kỳ dị hoang dã, khí tức toàn thân lên xuống bất định.
Đám người Trương Ngạo và Tào Quản không thể không lùi lại vài bước, ngấm ngầm tập trung sức lực, nuốt nước miếng, dè dặt kinh sợ nhìn về phía đám người Lệ Dung.
- Chúa Thượng, phải xử lý những người này thế nào? Lệ Dung khẽ hỏi.
Dương Khai nhếch miệng, cười không thành tiếng.
Dường như đã nhận ra sát cơ của hắn, Trương Ngạo kêu lên hoảng hốt: - Dương Thánh chủ, đâu cần phải đuổi tận gϊếŧ cùng chứ? Chuyện lần này do bọn ta sai, nhưng vạn sự lưu lại một đường, sau này còn dễ nhìn mặt nhau! Trương mỗ bảo đảm tất cả những gì thấy được hôm nay đều không truyền ra ngoài là được.
- Vạn sự lưu lại một đường? Dương Khai mỉm cười. - Không nhất thiết phải như thế nhỉ? Ta nghĩ sau này chúng ta sẽ không phải gặp nhau nữa!
Trong lúc nói, thần sắc hắn lạnh tanh, miệng thốt lên một chữ: - Gϊếŧ!
Kể từ khi Cửu Thiên Thánh Địa lâm nguy, đám người này liền đối địch với hắn mọi lúc mọi nơi. Vừa rồi lại mưu toan đổi trắng thay đen, đảo lộn thị phi. Giữ lại một kẻ như vậy tất sẽ trở thành tai họa về sau.
Dương Khai chẳng phải loại người rộng lượng gì, ngược lại có những thời điểm hắn vô cùng thù vặt.
Với tính cách của hắn, sao có thể tha cho Trương Ngạo và Tào Quản sống tiếp?
Dương Khai vừa phát hiệu lệnh, hàng ngàn tộc nhân Cổ Ma hưng phấn kêu gào, cầm các loại bí bảo cổ xưa hình thù kỳ quái, xông về phía người của Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện như cắt tiết gà.
Tộc Cổ Ma đã bị giam cầm quá lâu rồi.
Bọn họ vốn là những tinh anh của Ma tộc, khát máu, tàn bạo, tà ác...
Sự hung bạo tiềm tàng trong xương tủy bọn họ đã bị áp chế mấy ngàn năm không cách nào phóng thích, hiện nay rốt cuộc đã có cơ hội giải tỏa.
Trong chớp mắt, mỗi người đều vận dụng sức mạnh lớn nhất của bản thân, quét sạch lực lượng của Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện trong nháy mắt như trận sóng thần, đưa bọn chúng vào cảnh tan đàn xẻ nghé.
Bốn vị Nhập Thánh Cảnh của hai thế lực này cũng bị đám người Hàn Phi nhắm mục tiêu.
Hàn Phi và Hoa Mặc thăng cấp đến Nhập Thánh nhị tầng cảnh, vừa may cần gấp một trận huyết chiến để tăng thêm sự hiểu biết đối với cảnh giới này, đương nhiên ra tay không chút lưu tình.
Tuy Trương Ngạo có tu vi Nhập Thánh nhị tầng cảnh, nhưng trước mặt những cường nhân Ma tộc đang thi triển Ma Thần Biến, lão vẫn chẳng hề có sức đánh trả.
Máu bắn ra tung tóe, từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng giữa đất trời, ngọn núi trắng như tuyết đã bị nhuộm thành màu đỏ như máu, cực kỳ chói mắt.
Từng thi thể ngã xuống, ai nấy trước khi chết cứ như đều đã trông thấy một màn cảnh khủng khϊếp, tròng mắt trợn trừng.
Sự hung tàn của tộc Cổ Ma chẳng những khiến cho kẻ địch kinh hồn bạt vía, ngay cả Vu Kiếp đứng một bên quan sát cũng phải trố mắt ếch lên nhìn.
Bọn họ chiến đấu quả thực không có chút nhân tính, mặc dù đã gϊếŧ chết đối thủ của mình, còn phải khiến chúng tan xương nát thịt. Những kẻ bị gϊếŧ, chẳng có lấy một cái xác nguyên vẹn, tất cả đều tan nát.
Trong lúc kịch chiến, một vài tộc nhân Cổ Ma vô thức liếʍ mép, vẻ mặt hung ác, tàn nhẫn nhìn kẻ thù của mình, tựa như rất hưởng thụ sự gϊếŧ chóc như vậy.
Ngay cả Hoàn Nhi ngày thường trông tinh quái là thế, vậy mà lúc chiến đấu lại như biến thành một người khác, trong thân thể mềm mại tản ra tà khí ngất trời, nét mặt dữ tợn kết hợp với Ma vân che phủ bên ngoài thân thể, theo sát kẻ thù mọi nơi, khiến cho đối phương mất đi ý chí chiến đấu.
- Gϊếŧ không chừa một mạng nào hết!
Lệ Dung hờ hững hạ lệnh, bà phất tay lên, mấy vệt huyết quang vọt thẳng lên trời. Huyết quang đó giống như xấp lụa tập kích vào giữa đám người, khiến cho mùi máu tanh ngập trời. Từng tên võ giả Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện bị huyết quang bao phủ, vùng vẫy trôi nổi trong huyết quang, căn bản không cách nào thoát khỏi, phát ra tiếng kêu thảm như ác quỷ, chớp mắt một cái đã chết cả một bầy.
Cơ thể khẽ lay động, tấn công Trương Ngạo.
Vu Kiếp miệng khô khốc, toàn thân run rẩy dõi theo cảnh tượng như địa ngục Tu La trước mắt, vô cùng hoảng sợ.
Từng người trong tộc Cổ Ma như sói như hổ, điên cuồng cười một cách tàn bạo, qua lại không ngớt giữa biển máu của đám người kia, gϊếŧ chết từng người trong số chúng, lộ rõ vẻ hưng phấn cùng cực.
Tựa như bọn họ rất thích thú với trò gϊếŧ chóc này, không hề nhân từ, không hề nương tay, chỉ có mặc sức hưởng thụ trò sát sinh.
Vu Kiếp cuối cùng cũng hiểu ra được sự khủng khϊếp của đám người này, một sự ớn lạnh dâng lên trong lòng.
So với người trong Ma tộc, thì đám người trước mắt này mới đích thị là ma!
Sự bạo lực điên cuồng trước mắt, thậm chí đã ảnh hưởng gián tiếp đến tâm thần của lão, khiến cho máu huyết lão dâng trào. Dần dần, hai tròng mắt biến thành đỏ thẫm, tay chân hết run rẩy, khát vọng rửa tội bằng máu tươi trỗi dậy từ sâu thẳm nội tâm lão, hận không thể đích thân xông vào chém gϊếŧ một phen.
Hưởng thụ sự rúng động trong đáy lòng.
- Vu Kiếp! Bất chợt bên tai vang lên tiếng Dương Khai quát khẽ.
Thanh âm đó truyền vào trong tai, khiến Vu Kiếp chợt rùng mình, hai tròng mắt đỏ thẫm đột ngột hồi phục lại sự tỉnh táo, cơn khát máu sâu trong nội tâm cũng bỗng chốc lạnh đi.
Tinh thần hồi phục lại, Vu Kiếp kinh sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân, vội vã khắc chế tinh thần, bảo vệ sự tĩnh lặng trong tâm linh, chỉ sợ mình lại bị tộc Cổ Ma gây ảnh hưởng.
- Đa tạ Thánh chủ đại nhân! Vu Kiếp trầm giọng đáp tạ, trong lòng càng thêm bội phục Dương Khai.
Tu vi của tên thanh niên này thấp hơn so với lão một tầng, vậy mà lại có thể bình an như không ở nơi này, không bị ảnh hưởng chút nào, rõ ràng tu vi tâm trí phải mạnh hơn lão một bậc.
Ý thức được điều này, trong lòng Vu Kiếp run sợ.