Được cái miệng l-n thỏa mãn côn ŧᏂịŧ, còn được kẹp giữa một bộ ngực đẹp, Diệp Mặc cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Văn Đông bú ɭϊếʍ cả con c-c to dài và chăm sóc hai hòn tinh hoàn, cảm giác kỹ thuật của cô ta ngày càng điêu luyện.
- Con c-c anh to quá, miệng tôi không cách nào bú hết được.
Văn Đông vừa nhả con c-c hắn ra, nước dãi miếng đọng lại rơi trên mặt đất. Nàng cũng cảm thấy khá đau miệng, sau đó mới kêu hắn chuyển chiến trường qua bên giường.
Văn Đông lấy từ trong túi xách một cái bao, nhìn vào hắn cũng biết đó là cái gì. Cảm nhận ánh nhìn của hắn, cô mỉm cười.
- Hôm qua là ngày an toàn nên cho anh bắn hết vào trong l-n tôi, hôm nay thì không được rồi. Dùng bao nhá.
- Tùy cô.
Diệp Mặc có thể tự luyện hóa hết dương khí để tránh cho đối phương có thai cho nến đối với hắn có bao hay không cũng chả quan trọng, chỉ là sẽ ít đi chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Đeo bao cho con c-c hắn, Văn Đông sau đó cũng đưa con c-c hắn vào trong l-n nàng, mông cũng tự nhún đưa con c-c khủng bố hắn vào trong l-n.
Cảm giác như sắp bị xé nát, nhưng cảm giác này hôm trước cô đã sớm quen, ngay sau đó cô liền tự nhấp hông dữ dội, cưỡi trên con c-c của Diệp Mặc.
- Diệp Mặc, của anh lớn quá… Như muốn xé l-n tôi ra làm hai vậy.
Văn Đông vừa cưỡi vừa tự xoa bóp hai đầṳ ѵú, cái lưỡi điêu luyện tự liếʍ ngoài miệng, hai mắt nhắm nghiền, trông thỏa mãn không khác gì một con đĩ.
Cưỡi một lúc khiến Văn Đông cảm nhận từng được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sau đó xuất tinh lần đầu, cô mệt mõi nằm sấp xuống, mông vẫn chổng cao, mặt quay qua hắn dâʍ đãиɠ kêu gọi.
- Diệp Mặc, anh mau mau tới… Đâm nát cái l-n đĩ thỏa của tôi đi.
Chiều theo ý nàng, Diệp Mặc ở phía sau cô kê con c-c ngay cái l-n đâm đãng rỉ nước, dùng hết sức đâm vào như muốn phá hư cô vậy. Văn Đông rùng mình kêu lên, mười ngón tay bấu chặt ga giường.
Chát…
Diệp Mặc đánh mạnh lên bờ mông Văn Đông, để lại dấu bàn tay đỏ chót, chỉ nghe nàng rên lên, cơ l-n bóp lại khiến hắn càng thêm nứиɠ.
- Anh thật biếи ŧɦái… Bất quá tôi thích…
Bị hắn liên tục đánh trên mong, tuy rằng có chút nhục nhã nhưng mà lại khiến Văn Đông mang lại càng nhiều kɧoáı ©ảʍ, hai bờ mông lắc lặc kɧıêυ ҡɧí©ɧ từ màu trắng chuyển sang đỏ ửng.
Biết được nữ nhân này thích hành da^ʍ, Diệp Mặc nào còn kìm nén, hắn vòng tay nhào nặn hai quả cầu ngực, cứ như in hai quả bóng thịt, mềm mại, đàn hồi lại nóng ấm, bóp thật thích.
Bị bàn tay hắn nhào nặn, cặρ √υ' nàng bị biến đổi thành đủ hình dáng, cũng hằn lên từng dấu vết đỏ hồng.
Văn Đông sau đó cao trào, Diệp Mặc cũng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đổ đầy cả bαo ©αo sυ.
Nhìn cái bαo ©αo sυ còn ở trong l-n mình, Văn Đông liền lấy nó ra, trước ánh nhìn của Diệp Mặc cô liền há miệng đổ hết vào miệng, ừng ực nuốt hết, dù có vẻ không ngon lành nhưng cô vẫn không ngại.
Tiếp đó nàng cúi đầu xuống con c-c hắn, miệng giúp hắn lau sạch con c-c.
Cả hai sau đó vào trong phòng tắm, dưới vòi hoa sen đang bật tưới lên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cả hai, Diệp Mặc đỡ một bên chân Văn Đông, để cô dựa vào thành nhà tắm, còn con c-c đâm phành phạch trong l-n nàng.
- Ư… ư… Sướиɠ quá…
Cả hai trong phòng tắm cả tiếng, sau khi Diệp Mặc sắp ra, cô liền cúi xuống ngậm đầu c-c để tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn hết trong cổ họng.
Mải một lúc sau cả hai mới lại quần áo đàng hoàng, Văn Đông cũng không ở lại mà về luôn.
Ngày hôm sau Văn Đông trở lại cũng là ba giờ chiều.
Tuy nhiên cô quả thật không có khoác lác, chứng minh thư của Diệp Mặc đã làm xong, tên gọi vẫn là Diệp Mặc, tuy nhiên chỗ ở là Hồ Dương một chốn nông thôn. Diệp Mặc cũng không để ý, ở cái thế giới này, người gọi tên Diệp Mặc nhiều lắm. Văn Đông giao cho Diệp Mặc năm mươi ngàn tệ, còn đem cái rương chứa văn kiện và mô hình cũng cho Diệp Mặc, cô nói cái này đã không còn hữu dụng đối với cô nữa rồi.
Diệp Mặc thấy thứ này cũng không nặng, cái rương vẫn như cũ, tìm một cái túi nhựa, đem đồ vật này đặt vào, nhét vào trong túi đeo trên lưng của mình rồi cùng Văn Đông cáo biệt.
Văn Đông nhìn theo hắn, trong lòng có chút hối tiếc.
...
Đêm hôm đó Diệp Mặc ngồi xe tới một thành phố Hàm Sơn ở phía Nam của tỉnh Hồ Trung. Hàm Sơn là thành phố nằm giáp ranh giữa tỉnh Hồ Trung và tỉnh Tương Hoài, mà Tương Hoài lại liền với tỉnh Quý Nam. Quý Tương đại lĩnh xuyên Hồ Trung, Tương Hoài, Quý Nam là ba tỉnh lớn, thuộc một dãy núi chính của Hoa Hạ.
Diệp Mặc muốn đi Quế Lâm thuộc tỉnh Quế Nam, hắn bây giờ đang ở Hàm Sơn, nhất định phải đi qua tỉnh Tương Hoài mới có thể tiến vào Quế Nam, sau đó lại đến thành phố phía nam của Quế Nam chính là Quế Lâm.
Sau khi tới Hàm Sơn Diệp Mặc trên đường đi bắt đầu không phải gấp gáp. Dù sao nơi này cách Ninh Hải đã mấy ngàn dặm, cho dù là Tống gia biết Diệp Mặc gϊếŧ Tống Thiếu Văn, cũng tạm thời không thể đến nơi đây. Hơn nữa theo Diệp Mặc thấy, khi Tống gia chạy xe BMW tới được Ninh Hải, lại từ Ninh Hải tra ra tin tức hắn đã mất tích, cũng cần một khoảng thời gian.
Ở Hàm Sơn ở một đêm, ngày hôm sau Diệp Mặc đi ra ngoài mua ít đồ ăn, hắn muốn thay đổi một bộ quần áo mới trên người mình. Vì phòng ngừa bị người khác lại dùng súng chỉa vào, Diệp Mặc đi vào một cửa hàng ngũ kim mua một bao đinh sắt, đinh sắt rất nhỏ, một bao có mấy trăm cái. Đối với người khác mà nói dùng đinh sắt làm ám khí rất thái quá, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói lại đủ rồi.
Mua xong đinh sắt, Diệp Mặc lại tùy ý đi dạo ở trong chợ, Diệp Mặc phát hiện quần áo nơi này đều rất đắt, đều là các cửa hàng với thương hiệu nổi tiếng. Đối với Diệp Mặc mà nói, y phục của hắn chỉ cần có thể mặc, thoạt nhìn phù hợp cơ thể hắn là được, đối với thương hiệu hắn luôn luôn không để ý. Chẳng lẽ thương hiệu tốt, còn có thể tốt hơn so với quần áo Tu Chân giới luyện chế. Hơn nữa, hắn cũng không có bao nhiêu tiền.
Diệp Mặc với y phục như vậy cứ đi dạo trong các cửa hàng quần áo với những thương hiệu nổi tiếng, đương nhiên không ai ngước lên nhìn hắn.
Cũng may Diệp Mặc cũng không thèm để ý, hắn đang muốn đi ra ngoài. Lại thấy một gã áo mũ chỉnh tề, đưa tay lấy cái ví của một người trung niên đang kẹp ở cánh tay, mà người đàn ông trung niên này lại đang gọi điện thoại, thần sắc có chút gấp, ông ta không phát hiện mình đang bị tên kia trộm đồ.
Tên trộm? Chiếc ví mà người trung niên này kẹp ở trong cánh tay là da thật đấy, tên trộm này làm thế nào mới có thể làm rách nó? Thời điểm Diệp Mặc đang tò mò chăm chú nhìn, bên cạnh có một gã thanh niên cũng áo mũ chỉnh tề đi đến trước mặt Diệp Mặc, hạ giọng nói:
- Tiểu tử, nhìn nữa tao móc mắt mày, cút cho tao.
Diệp Mặc ánh mắt lạnh lùng, giơ chân lên một cái, liền đá vào trên mặt người thanh niên bảo hắn cút này.