Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 13

Chương 12
Lư Tỉnh Thế hẹn ở một nhà hàng kiểu Nhật. Lư Tỉnh Trần và An Sâm đến sau, phát hiện bên cạnh Lư Tỉnh Thế còn có một người đang ngồi.

Người kia mặc trang phục Versace màu đen mới ra mắt đầu tháng ba, trên cổ có đeo một chiếc khăn quàng màu vàng nhạt rất thời trang, trên mặt đeo một cái kính râm rất lớn, tuy rằng đã cố gắng cúi đầu xuống, nhưng toàn thân vẫn tỏa sáng, khí chất thời thượng vô cùng rõ ràng.

Lư Tỉnh Trần ngồi xuống đối diện Lư Tỉnh Thế, xuất phát từ phép lịch sự, cố gắng không nhìn sang quan sát người kia, nhưng cảm thấy đường nhìn của người kia giống như xuyên qua kính râm nhìn mình chằm chằm.

An Sâm ngồi ở cạnh anh, đối diện với người xa lạ kia.

Bốn người ngồi xuống rồi, Lư Tỉnh Thế hỏi:

“Thiếu Hoa đâu?”

Lư Tỉnh Trần đáp:

“Anh ta đột nhiên nhớ ra còn có việc khác, không đến được.”

Khóe miệng của Lư Tỉnh Thế hơi nhếch lên, rõ ràng là vô cùng thấu hiểu cậu em họ kia, thản nhiên nói:

“Vậy bốn người chúng ta ăn thôi. Giới thiệu cho hai người, cậu này là Dương Tĩnh An. Tĩnh An, đây là em trai tôi Lư Tỉnh Trần, đây là trợ thủ An Sâm của cậu ấy.”

Dương Tĩnh An tháo kính râm rất lớn trên mặt xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp giống như thiên sứ, nhếch miệng mỉm cười với Lư Tỉnh Trần, lộ ra hai má lúm đồng tiền:

“Lư Tỉnh Trần, xin chào, rất vui được gặp anh.”

Lư Tỉnh Trần sửng sốt, liếc mắt nhận ra gương mặt của cậu ra, An Sâm ở bên cạnh khẽ kêu một tiếng:

“Iris Minc?”

Lư Tỉnh Trần thoáng cái nhớ ra người kia là ai, không khỏi giật mình nói:

“Cậu là Iris hiện tại rất nổi tiếng ở Âu Mỹ sao?”

Dương Tĩnh An nghiêng đầu cười, khóe miệng bên phải hơi nhếch lên, nhìn qua có chút xinh đẹp.

“Hiện tại tôi không phải là Iris, là Dương Tĩnh An. Các anh gọi Tĩnh An là được rồi.”

Đôi mắt cậu ta màu xanh da trời, da cũng là loại da trắng nõn của người da trắng, mũi cao thẳng, chỉ có mái tóc là màu đen. Hơn nữa tiếng Trung của cậu ta cũng không được chuẩn, có thể nghe ra rõ ràng khẩu âm cứng nhắc của người nước ngoài.

Lư Tỉnh Trần liếc mắt nhìn anh hai, thấy Lư Tỉnh Thế gật đầu, liền mỉm cười gọi một tiếng:

“Tĩnh An.”

An Sâm cực kỳ khách sáo gọi một tiếng:

“Ngài Dương.”

Thức ăn được mang lên, người phục vụ khôn ngoan đóng cửa gian phòng cao cấp lại, không quấy rầy khách dùng cơm.

Lư Tỉnh Thế đối với Dương Tĩnh An khó có được nhiệt tình, giới thiệu mỗi món ăn cho cậu ta, còn hỏi cậu ta có thích ăn hay không.

Tuy rằng chỉ vài câu rất ngắn, nhưng với Lư Tỉnh Thế mà nói đã là vô cùng hiếm thấy. Loại người như anh ra ngoài xã giao, cho dù là nhìn thấy Tổng Thống cũng sẽ là người không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Lư Tỉnh Trần nói:

“Anh hai, anh rất thân với Tĩnh An sao?”

Lư Tỉnh Thế nói:

“Tĩnh An là cháu trai của bác Dương, là con trai út của anh Dương.”

Lư Tỉnh Thế bừng tỉnh:

“A, em nhớ rồi, Tĩnh Thành từng nói qua cậu ấy còn có một cậu em trai, thì ra là cậu.”

Iris mỉm cười, không nói gì.

Lư Tỉnh Thế nói:

“Tĩnh An dự định về trong nước phát triển, có ý định hợp tác với Anh Thiên. Ăn uống xong, hai người dẫn cậu ấy đến công ty dạo một vòng, giới thiệu cho cậu ấy một chút về thực lực của Anh Thiên cùng với tình hình giới giải trí trong nước.”

Nhưng lời này, trên cơ bản là do An Sâm nói.

Nhà họ Dương ở trong nước cũng là gia tộc lớn, có quan hệ mấy đời với nhà họ Lư.

Gia chủ hiện nay của nhà họ Dương, chính là Dương Thành Thiên mà hai anh em Lư Tỉnh Thế gọi là ‘bác Dương’, tuy rằng lớn hơn cha Lư hơn mười tuổi, nhưng hai người vẫn là bạn tốt tri kỷ.

Dương Thành Thiên kết hôn sớm, có một con trai độc nhất là Dương Minh Viễn, vô cùng khôn khéo lại rất có tài, sau khi Lư Tỉnh Trần được sinh ra thì ông đã vào Dương thị làm việc, trở thành cánh tay trái bờ vai phải của cha mình.

Dương Minh Viễn dưới sự sắp xếp của cha mình, cũng kết hôn rất sớm, năm hai mươi hai tuổi đã kết hôn với tiểu thư nhà họ La ở thành phố C, sau khi kết hôn sinh được hai con trai. Nhưng tình cảm giữa Dương Minh Viễn và tiểu thư nhà họ La không sâu, đám cưới của họ là vì gia tộc, bình thường không ai can thiệp vào chuyện của ai, tôn trọng nhau như khách.

Sau đó Dương Minh Viễn ở Pháp quen biết hồng nhan tri kỷ, sinh ra một đứa con trai, sắp xếp nuôi dưỡng ở Paris.

Sau khi Dương Thành Thiên biết thì rất không vui. Ông là một người chung thủy, tình cảm với phu nhân cũng rất tốt, cho nên không quen nhìn thấy con trai nɠɵạı ŧìиɧ, lại còn là một người nước ngoài.

Ông và con trai cãi nhau một trận. Dương Minh Viễn giận dữ bay đi Paris, kết quả là giữa đường gặp tai nạn máy bay qua đời.

Dương Thành Thiên thống khổ. Có lẽ là vì thấy có lỗi với con trai, liền tự mình đi Pháp đón cháu trai út về, sau đó vẫn nuôi dưỡng ở bên người.

Lư Tỉnh Trần khi còn bé thường cùng anh trai đến làm khách ở nhà họ Dương, tham gia đủ các loại tiệc tùng. Hai anh em bọn họ cùng với Dương Minh Viễn tuổi tác cách nhau quá lớn, không có tiếng nói chung. Nhưng khiến Lư Tỉnh Trần vui vẻ chính là hai đứa con trai của Dương Minh Viễn không nhỏ hơn mình mấy tuổi, nhưng phải gọi mình bằng chú.

Dương Tĩnh An này anh chưa từng gặp. Khi đó Dương Minh Viễn đã qua đời, Dương lão gia tử không muốn ở lại trong nước nữa, mang theo ba người cháu trai chuyển sang Thụy Sĩ, việc làm ăn trong nước đều giao cả cho con dâu xử lý.

Lư Tỉnh Trần không ngờ rằng Iris này là cháu trai út của bác Dương, là con trai út của Dương Minh Viễn.

Mấy năm này hai vợ chồng nhà họ Lư cũng ở lại Thụy Sĩ, làm hàng xóm với Dương Thành Thiên. Cha Lư gọi điện thoại về, cũng thường nhắc tới chuyện nhà họ Dương. Hơn nữa Lư Tỉnh Trần cùng ‘cháu trai cả’ Dương Tĩnh Thành có quan hệ tốt, cũng từng nghe cậu ta nhắc qua cậu em trai cùng cha khác mẹ này.

Anh nhớ đến chuyện bát quái ngày đó của Trình Thiếu Hoa, nhìn gương mặt con lai cực kỳ tuấn mỹ giống hệt như thiên sứ của Dương Tĩnh An, lại nghĩ đến xuất thân của cậu ta, thầm nghĩ thảo nào lão Tạ không theo đuổi nổi cậu ta.

Ăn xong bữa trưa, Lư Tỉnh Trần đưa Dương Tĩnh An đi tham quan Anh Thiên.

Lư Tỉnh Thế phải về tổng công ty, trước khi đi cố ý gọi An Sâm vào xe của mình nói chuyện, Lư Tỉnh Trần ngồi ở ghế sau xe bên cạnh, không khỏi nhìn nhiều thêm hai lần.

Lư Tỉnh Thế thân cao một mét tám ba, vóc người cao ngất, khí thế mạnh mẽ, gương mặt mặc dù có chút âm nhu, nhưng vô cùng tuấn nhã xinh đẹp. Nếu như gương mặt không quá âm trầm, tuyệt đối sẽ là một mỹ nhân.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, đứng ở bên cạnh một nhân vật xuất sắc như thế, An Sâm lại không hề tỏ ra thua kém.Tuy rằng tóc ngắn rũ xuống che hết lông mi, dưới đôi kính đen siêu lớn trầm ổn có thừa nhưng cũng lộ ra chút vẻ quê mùa, tuy vậy toàn thân cậu ta lại có loại khí chất bình tĩnh ung dung, tự tin trầm ổn. Loại khí chất này như gió êm nắng dịu, khiến cậu ta đứng bên cạnh Lư Tỉnh Thế không hề có chút áp lực, lại vô cùng lóa mắt.

Hai người dựa vào quá sát, gần như là mặt đối mặt nói chuyện. Kính mắt của An Sâm phản chiếu lại ánh mặt trời, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng qua khóe miệng nhếch lên của cậu ta có thể thấy rõ được dáng vẻ thoái mái, nói chuyện cũng rất vui vẻ.

Lư Tỉnh Trần tựa vào cửa xe nhìn hai người đằng trước, đột nhiên mở to mắt nhìn, trong ngực tràn ra một loại cảm giác kỳ quái.