Chương 11
Cuộc họp buổi sáng rất thuận lợi.Lư Tỉnh Trần cảm thấy thật may mắn vì An Sâm đến đón anh. Phải thừa nhận rằng, kỹ thuật lái xe của An Sâm rất tốt, đều giỏi hơn mấy tài xe của nhà họ Lư, một đường yên ổn, không hề khiến anh cảm thấy khó chịu sau khi say rượu.
Buổi trưa Trình Thiếu Hoa hẹn anh đi dùng cơm trưa, người cũng chạy đến phòng làm việc của anh chờ từ sớm, ai ngờ Lư Tỉnh Thế đúng lúc gọi điện thoại đến, kêu Lư Tỉnh Trần và An Sâm đi ăn cơm trưa với anh ta, nghe nói Trình Thiếu Hoa cũng có ở đó, liền kêu đi cùng.
Kết quả là Trình Thiếu Hoa vừa nghe như vậy, lập tức kiên quyết từ chối:
“Đừng có đùa. Ăn cơm cùng với anh họsẽ bị nội thương đó cậu có biết hay không? Tôi không muốn còn trẻ đã chết sớm đâu.”
“Anh tôi đáng sợ như vậy sao?”
Lư Tỉnh Trần trừng mắt nhìn anh ta, nói:
“Nếu anh ngoan ngoãn, anh tôi không có việc gì thì nói gì anh chứ? Hơn nữa, nguyên nhân chính là vì cùng là thân thích nên mới nói với anh hai câu, bằng không thời gian của anh tôi rất quý giá, làm gì có thời gian để ý đến anh chứ.”
“Vâng vâng vâng. Anh ta là anh ruột của cậu, cậu khẳng định là sẽ đứng về phía anh ta. Coi như vừa rồi tôi chưa nói gì đi.”
Trình Thiếu Hoa giơ tay đầu hàng.
Lư Tỉnh Trần có bốn người cậu, cậu cả vốn có hai người con trai, nhưng con trai lớn mất sớm, chỉ còn một người con nhỏ là Trình Thiếu Khang, tuổi lớn hơn cả hai anh em họ Lư, Lư Tỉnh Thế cũng phải gọi một tiếng anh họ.
Cậu hai có một trai một gái. Con gái đã lấy chồng, con trai là Trình Thiếu Hoa bằng tuổi Lư Tỉnh Trần.
Cậu ba không có con. Là do năm đó việc làm ăn của nhà họ Trình vẫn còn liên quan đến xã hội đen, bị người ta trả thù tổn thương thân thể, mất đi khả năng sinh dục. Chuyện này là bí mật của nhà họ Trình, chỉ có họ hàng gần mới biết được. Nhưng cậu ba có nhận nuôi mấy đứa trẻ, đều nuôi dưỡng dạy dỗ ở bên ngoài.
Cậu tư nhỏ tuổi nhất nhà họ Trình, tuổi cách rất xa mấy người anh. Cậu tư theo ngành âm nhạc, năm đó Lư phu nhân Trình Quảng Lâm còn giới thiệu cậu đi vào giới giải trí. Sau đó cậu tư sang Mỹ phát triển, vẫn ở lại bên kia, sau khi kết hôn có hai đứa con. Ông cụ nhà họ Trình bảo cậu tư đưa con về nước để dạy dỗ, cậu tư không đồng ý, năm đó náo loạn rất không thoải mái.
Hiện tại con nối dõi của nhà họ Trình không nhiều lắm, Trình Thiếu Khang tính cách táo bạo, dễ xúc động, ông cụ nhà họ Trình cũng không có ý định cho anh ta kế thừa gia nghiệp.
Trình Thiếu Hoa thật ra rất thông minh, từ nhỏ đã là người biết tính toán, nhưng càng lớn càng thay đổi, cà lơ phất phơ, không có chút nghiêm túc nào, mỗi lần đều khiến ông cụ ở nhà tức muốn chết.
Hai đứa con của cậu tư lớn lên ở Mỹ, một năm không về được đến vài lần, tiếng Trung cũng không nói thạo, ông cụ cũng không thích lắm.
Vì vậy mỗi lần ông cụ nhà họ Trình nhìn thấy Lư Tỉnh Thế, đều nhịn không được kéo tay anh cảm thán:
“Nếu con không phải cháu ngoại ta, mà là cháu nội của ta thì thật là tốt.”
Lư Tỉnh Thế rất có hiếu với ông ngoại, cho nên rất nghiêm khắc với mấy cậu em họ ở dưới mình, mong bọn họ có thể thành tài. Trình Thiếu Khang là anh họ, Lư Tỉnh Thế không quản nổi anh ta, thế nên Trình Thiếu Hoa liền biến thành kẻ đứng mũi chịu sào.
Ba người cùng đi thang máy riêng xuống tầng. Lư Tỉnh Trần đem theo An Sâm đi ăn cơm với anh trai, Trình Thiếu Hoa kiên quyết không chịu đi cùng.
Anh ta khoác vai Lư Tỉnh Trần, kéo anh đến một góc trong thang máy, tách khỏi thư ký vạn năng đằng trước, kề tai nói nhỏ với anh:
“Nghe nói chưa? Anh trai cậu đang yêu đương đấy.”
Nếu như Lư Tỉnh Trần đang uống thứ gì đó, nhất định là sẽ phun ra.
“Anh nói bậy cái gì vậy hả?!”
Trình Thiếu Hoa nhíu mày:
“Kinh ngạc như thế làm gì. Anh họ tốt xấu gì cũng là đàn ông bình thường, yêu đương thì có gì phải ngạc nhiên chứ? Tôi nói người làm em trai như cậu quá là không quan tâm đến anh trai đấy.”
Lư Tỉnh Trần trừng mắt, thấp giọng nói:
“Anh tôi là người trưởng thành, loại việc riêng tư như thế này không cần tôi quan tâm, anh đừng có hớt chuyện vỉa hè. Cho dù anh tôi có thực sự đang yêu, tôi cũng khuyên anh bớt nhiều chuyện đi. Nếu như để anh ấy biết, không cẩn thận anh lại chịu trận đấy.”
“Ôi, tính cách của anh họ chẳng lẽ tôi còn không biết sao? Yên tâm, tôi sẽ không đi kể lung tung. Nhưng dạo này cậu cũng phải để ý một chút, xem có phải đúng là có việc như thế hay không. Nếu anh họthật có yêu đương gì, tôi phải là người đầu tiên nói cho ông nội và bác biết.”
Tuy rằng Trình Thiếu Hoa bất cần đời, nhưng ông cụ nhà họ Trình và Trình Quảng Lâm đều hiểu rõ anh ta. Nhất là Trình Quảng Lâm, có đôi khi còn đối với hắn tốt hơn con trai ruột của mình, tuy rằng không thể so với con trai út, nhưng ít ra vẫn đứng trước Lư Tỉnh Thế.
Lư Tỉnh Trần bị anh ta nói cho vài câu, cũng bị anh ta làm cho nổi lên lòng hiếu kỳ mạnh mẽ.
Anh trai của anh thực sự biết yêu rồi? Chuyện lạ ngàn năm đó.
Anh đưa mắt liếc nhìn An Sâm đang đứng trước cửa thang mắt không chớp mắt, thầm nghĩ thảo nào muốn đưa thư ký vạn năng này điều đến giúp đỡ mình, có một tinh anh siêu cấp làm bóng đèn như vậy, sợ rằng đến lúc nói chuyện yêu đương cũng không tiện đi?
Anh gật đầu, nháy mắt với Thiếu Hoa, nhỏ giọng nói:
“Thực ra tôi cũng thấy tò mò. Nếu như anh có tin tức gì phải nói cho tôi đó.”
Trình Thiếu Hoa dùng khuỷu tay thúc anh một cái. Lư Tỉnh Trần cũng đánh lại anh ta một đòn.
Trình Thiếu Hoa liếc mắt nhìn thư ký vạn năng đứng ở phía trước không nói gì, ôm cổ Lư Tỉnh Trần hạ giọng nói:
“Trước đừng nói đến anh trai cậu nữa, cậu nói cho tôi xem người kia của cậu là thế nào đấy?”
“Người kia của tôi? Người kia nào?”
Lư Tỉnh Trần cố gắng nhớ lại, hình như gần đây mình không có quen bạn gái mới, hay là muốn nói đến mấy người trước kia.
Trình Thiếu Hoa hạ giọng:
“Giả vờ, còn giả vờ! Tối hôm qua uống say còn gọi tên người ta, cứ luôn miệng ‘Thương Hải’, ‘Thương Hải’ mãi. Là bạn gái mới sao? Tên rất có khí thế đấy.”
Lư Tỉnh Trần chấn động toàn thân, ánh mắt đột nhiên trở nên mờ mịt.
Thương Hải… Là cái tên này sao?
Trong giấc mộng của anh, hình như anh chưa từng gọi tên người kia.
Thang máy đột nhiên kêu ‘đinh’ một tiếng, đã xuống đến bãi ngầm đỗ xe.
An Sâm ấn nút mở cửa, nghiêng người tránh ra, động tác giống như muốn nhường cho bọn họ đi trước.
Lư Tỉnh Trần hồi phục tinh thần, không trả lời câu hỏi của Trình Thiếu Hoa, đẩy anh ta ra dẫn đầu ra ngoài trước.
Trình Thiếu Hoa đi theo đằng sau, khi đi ngang qua An Sâm đang đứng một bên thì, đưa mắt cẩn thận quan sát cậu ta, bất chợt đưa tay lấy kính mắt của cậu.
An Sâm phản ứng cực nhanh, lập tức lùi về phía sau một bước, tránh được cái tay heo của anh ta.
Trình Thiếu Hoa sờ cằm cười cười, trong mắt lóe lên một tia sáng không rõ, cười hắc hắc nói:
“Đừng khẩn trương như vậy, tôi cũng không phải là người xấu mà.”
An Sâm đẩy kính mắt, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, tất nhiên là không thèm để ý đến anh ta, đi thẳng theo sau Lư Tỉnh Trần.
Lư Tỉnh Trần trong lòng không yên, không để ý đến chuyện ở đằng sau, phát hiện Trình Thiếu Hoa không theo kịp, quay đầu lại thúc giục:
“Anh đang làm cái gì đó? Đi nhanh lên.”
Trình Thiếu Hoa nói:
“Kháo! Tôi với cậu không cùng đường. Tôi đi lấy xe của tôi, cậu đi xe của cậu.”
Lư Tỉnh Trần nói:
“Được rồi, anh tôi cũng đâu có ăn thịt anh, đi cùng đi.”
Ý chí của Trình Thiếu Hoa vô cùng kiên định:
“Tôi chợt nhớ ra vẫn còn chuyện quan trọng phải làm, thực sự không có thời gian. Thay tôi hỏi thăm sức khỏe anh họ nhé, nói lần sau tôi nhất định sẽ uống với anh ấy một chén. Chào.”
Nói rồi liền phóng khoáng vẫy vẫy tay, chạy trốn cực kỳ nhanh.