Sư Phụ Không Cần A

Chương 124: Thục ngọc trì 2 (H nặng)

“Ai?” Ta xoay người nhìn lại, hai sư phụ đang đứng cạnh ao.

“Sư phụ làm thế nào hai người lại ở đây?” Ta nhanh chóng kéo quần áo che người lại, nhỏ giọng nói “Bên ngoài rất nhiều người đừng để họ phát hiện.”

“Nghe thấy?” Sư phụ Ôn Nhai ôm chầm lấy ta, ta nuốt tiếng kêu sắp vụt ra vào trong bụng, nghe hắn nói “Tê nhi nghĩ sư phụ sẽ để điều đó xảy ra sao?”

Ta gật gật đầu. Đúng rồi, sư phụ tuy làm việc đầy mạo hiểm nhưng từ trước đến nay đều cẩn thận, với tình hình hiện nay chắc hẳn đã an bài mọi việc kĩ càng.

Đang suy nghĩ áo choàng trên người đã bị sư phụ vung tay ném tới một bên, một bên ôm ta cười cười hướng về ôn tuyền. Sư phụ Ôn Ly thuần thục cởi một thân quần áo lộ ra thân hình trần trụi cường tráng rảo bước tiến vào trong ao ôm lấy ta mà sư phụ Ôn Nhai cũng lặp lại hành động ấy. A… Thật thẹn thùng, ta vịn bả vai sự phụ Ôn Ly, nói, “Sư phụ, phóng ta xuống dưới đi.”

Ánh mắt lạnh như băng xẹt qua trước ngực, ta vội vàng dùng một cánh tay ôm trọn lấy hai luồng mềm mại, tuy rằng đã có vô số lần dây dưa hoan ái nhưng chỉ cần nghĩ đến bọn họ là sư phụ ta, cơ thể bắt đầu sinh ra một loại cảm giác phi thường quái dị và thẹn thùng.

Ôn ly sư phụ không nới lỏng vòng tay lại banh rộng hai chân của ta. Sư phụ Ôn Nhai hơi cúi đầu dùng ngón tay khẽ tách hai cánh hoa no mọng soi vào địa phương tối thầm kín của ta.

Nơi đó… Nơi đó vẫn sưng, ánh mắt sư phụ dần dần sâu thẳm, đêm qua Tam ca ấn hạ các loại dấu vết vẫn còn trên người ta âm thầm kêu khổ trong lòng, sư phụ có nổi giận không có trừng phạt ta không? Sư phụ Ôn Nhai vuốt dọc theo những địa phương xanh tím trên người thanh âm trầm đυ.c hỏi, “Những vết thương này khi nào xuất hiện?”

“Ngày hôm qua, buổi tối.” Ta cắn môi thấp giọng nói ngước lên đã thấy hai sư phụ liếc mắt nhìn nhau. Sư phụ Ôn Ly thả ta xuống dưới, chân bỗng mềm nhũn thiếu chút nữa ngã vào hồ may có bàn tay to của sư phụ Ôn Nhai kéo lại. Ta thuận lực dán mặt vào khuôn ngực vững chắc của người. Vóc dáng người rất cao, ta bây giờ đứng chỉ tới bờ vai, tay vịn cánh tay phải, trong lòng nghĩ đến hình ảnh dâʍ đãиɠ đêm qua cảm thấy có chút thẹn với sư phụ. Lắc lắc đầu xua đuổi ý nghĩ này, vốn dĩ quan hệ các sư phụ với ta vô cùng phức tạp rồi.

“Tê nhi thân mình ô uế, hôm nay tẩy trần liền do các sư phụ giúp ngươi.”

“Sư phụ, ta...” Sư phụ ôm thân thể của ta ngồi xuống ao nước vật nọ cao ngất dán vào lưng ta, nuốt nước miếng, “Ta tự mình tẩy được rồi.”

“Tê nhi không nghe lời sao?” Ôn nhai sư phụ giọng điệu ôn nhu nhưng lại như lời cảnh cáo nghiêm trọng làm ta không dám ho he. Ủy khuất mím mím môi mặc hắn ôm.

Hai chân của ta đều ngập trong nước sư phụ Ôn Ly cúi đầu thật sự giúp ta tẩy người. Bàn tay to mơn trớn chân nhỏ của ta ngón chân sau đó chậm rãi mò đến khu trung tâm, đùi trắng noãn, còn địa phương xấu hổ kia đều nhất nhất lấy nước trong tẩy qua. Có thể cảm nhận rõ ràng hắn không phải kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta, mà là thật sự chăm chú tẩy rửa từng tấc da thịt trên người ta. Ta cúi đầu bắt gặp ánh mắt chuyên chú của hắn di chuyển theo cử động bàn tay, lông mi hơi hơi rung động, biểu tình giống như đang làm việc tối trọng yếu. Trong chốc lát một dòng nước ấm theo ngón tay hắn lan tràn khắp cơ thể.

Bàn tay to cứ như vậy xẹt qua bụng bằng phẳng, đôi gò bồng cao ngất, cánh tay mảnh khảnh, cuối cùng bị sư phụ Ôn Nhai ôm nằm trên đùi, mái tóc đen bỗng chốc phiêu đãng trong nước, sư phụ Ôn Ly nhẹ nhàng gội đầu cho ta.

Sương mù dày đặc trong phòng làm ướt hai má không phân biệt nổi là hơi nước hay nước mắt, không thể ức chế những giọt nước tràn ra từ khóe mắt.

“Tiểu tê nhi, sao lại khóc!” sư phụ Ôn ly nâng ta dậy, một tay lau đi giọt nước còn vương trên má. Động tác dần dần dừng lại, ánh mắt bình tĩnh soi trước ngực, ta dõi theo hắn nhìn lại, dấu vết xanh tím trên người không thấy. Còn chưa đến một khắc thế nhưng toàn bộ đều biến mất.

Trong lòng cuộn trào sóng ngầm, lại nhìn thấy hai sư phụ trao đổi ánh mắt, sau đó đều là bộ dáng trầm ngâm suy nghĩ.

“Bên ngoài tẩy xong rồi, bên trong còn chưa được tẩy qua.” Ôn nhai sư phụ thổi khí từ phía sau, côn ŧᏂịŧ giống như có sinh mệnh một chút một chút ma sát lưng trần trụi.

“Sư phụ…” Không rõ hắn tại sao bỗng nhiên lại nói vậy, chẳng lẽ sự ôn nhu vừa rồi đều là do ta tưởng tượng ư? Hét lên một tiếng gắt gao ôm lấy sư phụ, bởi vì trên người có nước hắn đứng lên khiến ta thiếu chút nữa trượt xuống dưới.

Sư phụ ôm ta bước ra khỏi ôn tuyền lau khô sạch sẽ, đặt lên nhuyễn tháp chuyên dùng để nghỉ ngơi. Sau đó, mở rộng hai chân của ta, ngón tay lặp lại động tác lúc nãy trêu đùa đóa hoa, dùng một ngón tay gảy gảy tiểu huyệt lúc nãy còn sưng đỏ nhưng hiện tại hiển nhiên đã hoàn toàn phục hồi như cũ.

“Tê nhi chỉ sợ không nhớ rõ, sư phụ lúc trước nói gì với ngươi.”Ngón tay ấn mạnh vào tiểu huyệt, hạ thân trở nên tê dại, cũng không dám kêu lớn, hạ thân căng thẳng liền có chất lỏng chán ghét dính dính chảy ra. Đôi mắt người bỗng tối sầm, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của ta, sư phụ đâm thẳng ngón trỏ vào bên trong, “Sư phụ!” Cảm giác được chuyện vừa xảy ra hai má đều đỏ bừng, ngón tay cuộn chặt trong bàn tay to của hắn, chất lỏng trong cơ thể không ngừng chảy xuôi xuống.

Ngay sau đó ngón tay chợt lui ra xuất hiện trước tầm mắt , ta nhìn chăm chú một chút nhận ra sư phụ có chút sinh khí. Chất lỏng màu trắng kia không phải của ta mà là tϊиɧ ɖϊ©h͙, tϊиɧ ɖϊ©h͙ Tam ca đêm qua lưu lại trong cơ thể.

Sư phụ bế ta vào ôn tuyền, thanh âm vẫn ôn nhu như vậy, ta lại không cảm nhận được độ ấm, “Đi rửa, một giọt cũng không được lưu lại.”

“Sư phụ…” Ta quay đầu nhìn nhìn bọn họ, mãi đến khi bọn họ thật sự tức giận cũng không dám nói gì, chậm rãi ngồi vào ao. Ngồi xổm xuống, mái tóc đen tuyền chậm rãi lan tỏa trên mặt nước. Biết bọn họ vẫn còn quan sát, ta vươn ngón tay học theo lời dạy của sư phụ, tiến nhập tiểu huyệt.

“Uhm…” Bởi vì cả hạ thân đều chìm trong nước, thời điểm mới vừa sáp nhập có chút tê dại, ngón tay chen vào tiểu huyệt có chút khó khăn, sau khi tiến vào có chút nhói nhói.

“Như thế nào, tê nhi thích cắm bất động ư?” Thanh âm lạnh lẽo vang lên từ phía sau, hắn nhìn thấy sao? Mệnh lệnh mang giọng điệu trừng phạt khiến ta cảm thấy ủy khuất, đồng thời yêu cầu cường ngạnh khiến tâm tình ta bất ổn, ngón tay không ngừng rửa sạch chất lỏng trong người, mà ta dưới dạng trừng phạt này có cảm giác.

Tiểu huyệt phối hợp ngón tay hé ra hợp lại, thời điểm chính mình làm sạch bản thân không cẩn thận xẹt qua điểm mẫn cảm, thân mình mãnh co rụt lại, tiếng rêи ɾỉ bật phát ra từ kẽ miệng“Uhm… Sư phụ…”

“Rửa sạch sẽ chút!” Sư phụ hạ mệnh lệnh, khiến lòng ta loạn vô cùng, tay không ngừng khu rửa, tận lực tham nhập bên trong, cảm giác mật dịch còn lại trong cơ thể đều chảy ra ngoài. Không biết đã bao lâu trôi qua, ngồi chồm hổm khiến hai chân mất hết khí lực, trên người cơn tê dại từng đợt từng đợt đánh tới, rốt cục rốt cuộc không chịu nổi thân mình ngửa ra sau được sư phụ Ôn Ly một tay tiếp được, ôm vào trong ngực.