*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Couple tui thích nè
🙂
Edit + Beta: Cù lão bản
Sau khi ngày hè đi qua lượng tiêu thụ mì lạnh từ từ giảm xuống, Lương Hiểu Tài cũng không còn đi ra ngoài bày hàng thường xuyên như trước. Hoắc Nghiêm Đông thấy thế lại bắt đầu thỉnh thoảng khuyên Lương Hiểu Tài đến quân doanh làm việc, hoặc là dứt khoát mở cái cửa tiệm luôn. Không phải Lương Hiểu Tài không nghĩ tới, thế nhưng vào quân doanh không quá tự tại, mở cửa tiệm thì lại không đủ bạc.
Hắn bận cả một mùa hè bất quá tích góp lại cũng chỉ được tám lượng bạc. Tám lượng bạc trắng, muốn một nhà bình thường sống hai năm không thành vấn đề, thế nhưng muốn ở trong Bàn Hải Thành mua một cửa tiệm thì tuyệt đối không đủ. Đừng nói là loại cửa tiệm lớn hai tầng lầu, ngay cả một mặt tiền bé tí cũng không được, coi như thêm vào tiền nuôi heo đất của Hoắc Nghiêm Đông cũng còn kém.
Lương Hiểu Tài biết, nếu hắn nói với Hoắc Nghiêm Đông rằng bạc không đủ thì y nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp hắn giải quyết. Nhưng hắn không định làm như vậy, vì vậy việc này kéo nhây đến tháng mười.
Tháng mười gió thu lạnh lẽo, lá bạch quả đều đã ngả vàng, bị ánh mặt trời chiếu rọi thật là chói mắt. Lương Hiểu Tài triệt để dẹp luôn sạp hàng không bán nữa, thời điểm rỗi rảnh thì làm việc nhà, hoặc là bồi tiểu Tráng Tráng chơi đùa một chút. Nếu không nữa thì chạy đến Thiết Tí doanh làm tráng đinh. Hoắc Nghiêm Đông tìm hắn hỗ trợ chưa bao giờ khách khí, theo lời của y là: Nhờ vợ giúp một chuyện có gì mà khách khí?
Lương Hiểu Tài không có cách nào phản bác. Lại như lần này, vốn là hắn muốn đi kiếm vài con hàu đem về nhà hong khô, kết quả Hoắc Nghiêm Đông gọi hắn đi xem dụng cụ huấn luyện mới chuẩn bị xong.
“Không phải là làm rất tốt rồi sao?” Lương Hiểu Tài xem xong nói, “Làm gì còn cần gọi ta sang đây xem nữa?”
“Đúng đó đại ca, ngươi cũng quá bắt nạt Tiểu Lương huynh đệ đi, không có chuyện gì cũng kêu người ta chạy qua chạy lại.” Lưu Tiểu Lục nhiều chuyện, cười nói, “Ngươi không phát quân lương cho hắn, đây không phải là ức hϊếp người ta sao?”
“Ức hϊếp cái trứng! Cả người lão tử cũng là của hắn còn phát quân lương cái gì?” Hoắc Nghiêm Đông nói xong chỉ chỉ tường gỗ cao mới phỏng chế, “Chủ yếu là bảo hắn tới xem một chút cái này. Có phải là còn khuyết điểm gì không? Tường này cao như vậy không thể bò tay không được.”
“Lúc trước vẽ cho ngươi không phải nói nên treo mấy cái dây thừng sao? Đu dây thừng bò lêи đỉиɦ rồi nhảy xuống.” Lương Hiểu Tài vỗ vỗ tấm gỗ dày làm tường thình thịch, “Cũng có thể làm một vài chỗ nhô ra, loại có thể nắm lấy để trèo lên trên. Ở đây có nhiều người thì chia ra tập, thế nhưng thời điểm luyện tập nhất định phải có hạn chế thời gian. Không phải cứ lên được là được, phải cố gắng hoàn thành trong khoảng thời gian yêu cầu mới có thể nhanh chóng nâng cao năng lực bản thân.”
“Vậy rốt cuộc nên xác định thời gian bao lâu mới thích hợp?” Triệu Tam Canh hỏi.
“Để ta thực hiện một lần, các ngươi ở trong lòng đến xem ta mất bao lâu.” Lương Hiểu Tài nói xong đem vạt áo cuốn lại nhét vào trong thắt lưng: “Nghiêm ca, huynh giúp ta hô bắt đầu.”
Hoắc Nghiêm Đông gật gật đầu, thấy Lương Hiểu Tài dừng lại bên chỗ vạch xuất phát liền hô: “Bắt đầu!”
Lương Hiểu Tài như con báo cấp tốc lao ra ngoài, vừa nắm lấy dây thừng liền đạp thình thịch lên tường gỗ, bò đến đầu tường dứt khoát nhảy ngay xuống. Toàn bộ động tác của hắn không có bất kỳ chỗ nào dây dưa dài dòng, tất cả nối liền một mạch, thật giống như chỉ tốn một hơi thở là hoàn thành xong mọi thứ.
Hoắc Nghiêm Đông hỏi Triệu Tam Canh: “Nhớ chưa?”
Triệu Tam Canh nói: “Nhớ rồi, từ lúc cất bước đến lúc chạm đất tổng cộng đếm được sáu.”
Lương Hiểu Tài nói: “Vậy thì bỏ hạt cát vào trong hồ lô, ước chừng đếm đến tám là được. Mọi người cứ ấn theo động tác vừa nãy của ta mà luyện tập, lúc chạm đất vừa vặn có thể nhìn thấy hạt cát chảy hết là được.”
Ngưu Đại Vũ nói: “Vậy không phải mỗi lần tập là một lần đổ cát vào hồ lô sao? Quá phiền toái.”
Lương Hiểu Tài sững sờ: “Làm gì mà mỗi lần đều đổ? Làm cái đồng hồ cát không phải sẽ xong sao?” Chuyện này quả thật rất dễ giải quyết, tuy nhiên mọi người nghe xong đều sững sờ, Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Đồng hồ cát là thứ gì?”
“Đồng hồ cát…” Lương Hiểu Tài suy nghĩ một chút, hắn thật sự không biết vật này được phát minh vào thời điểm nào, song hiển nhiên nơi này không có, hoặc là có nhưng có tên gọi khác. Vì thế hắn nói: “Tỷ như đem một lượng hạt cát nhất định chứa trong một cái hồ lô, hạt cát phải mất bao lâu mới có thể hoàn toàn chảy ra khỏi hồ lô? Chúng ta có thể dùng số lượng hạt cát để khống chế thời gian cát chảy. Loại đồ vật dùng tốc độ cát chảy để tính thời gian này được gọi là đồng hồ cát.”
“Nhưng hạt cát chảy ra hết rồi chúng ta vẫn phải đổ vào nữa mà?” Ngưu Đại Vũ nói, “Cát đâu có tự chảy ngược trở vào được.”
“Ai nói sẽ không?” Lương Hiểu Tài đành phải làm thử cho mọi người thấy, “Hồ lô chúng ta dùng lúc học bơi lội còn không? Tìm mấy cái nhỏ nhất tới đây.”
Hồ lô kia là đại công thần của Thiết Tí quân, trợ giúp biết bao nhiêu người học được cách bơi lội, đương nhiên sẽ không vứt. Từ sau khi trời chuyển lạnh không thể xuống nước người trong tiểu đội Cá Chép liền đem hồ lô rửa sạch đặt ở địa phương thông gió.
Ngưu Đại Vũ cùng Lưu Tiểu Lục đi lật lật, chọn mười cái nhỏ nhất tới. Lương Hiểu Tài so sánh một chút, chọn trúng một cặp có kích thước gần bằng nhau, sau đó hắn cầm lưỡi cưa đi vào trong rừng cưa chút cành cây trở về. Khoảng thời gian sau đó hắn đều ở trong trướng của Hoắc Nghiêm Đông mày mò, chốc chốc cưa cành cây, chốc chốc cưa hồ lô, chờ một hồi lâu hắn cũng làm xong một cái đồng hồ cát phiên bản hồ lô.
Vật này bề ngoài nhìn như cái trống cơm thu nhỏ, hai đầu đều có cái bệ gỗ. Từ ba vị trí cạnh mép hai cái bệ gỗ có gắn cành cây nhỏ để cố định. Khác với đồng hồ cát thủy tinh chính là chỗ eo đồng hồ, nơi hai cái miệng hồ lô đâu vào nhau có một cái chỗ hổng dài chừng ba centimet, đây là để thuận tiện quan sát xem hạt cát có hoàn toàn chảy hết qua đầu còn lại hay không.
“Đại khái chính là như vậy. Bất quá này hai cái miệng hồ lô to nhỏ không đều nhau, cho nên thời gian cát chảy hết mỗi đầu không thể giống nhau như đúc, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu, có thể dùng với kiểu huấn luyện tính giờ.” Lương Hiểu Tài biểu diễn cho Hoắc Nghiêm Đông một chút, “Như vậy lật qua lật lại sẽ không phiền phức.”
“Thật mới lạ nha.” Lưu Tiểu Lục nói, “Như thế này thì chỉ cần một người đứng bên cạnh lật là được rồi.”
“Đúng vậy, chủ yếu là khiến binh sĩ có cảm giác gấp gáp. Nếu huấn luyện mà không có mực tiêu sẽ không thể phát huy đến cực hạn.”
“Đi, tìm người chiếu theo cái này làm thêm vài cái khác nữa.” Hoắc Nghiêm Đông đem đồng hồ cát mới “ra lò” giao cho Lưu Tiểu Lục, “Hiện tại thân thể mọi người đã nuôi mập trở lại rồi, nên là lúc siết chặt luyện tập.”
Lưu Tiểu Lục cẩn thận cầm đồng hồ cát rời đi, Ngưu Đại Vũ cũng vội vàng đuổi theo. Triệu Tam Canh là người thức thời nhất, đương nhiên sẽ không ở lại, vì thế hắn cũng đi. Hoắc Nghiêm Đông và Lương Hiểu Tài liền trở về lều trại.
Lúc này Hoắc Nghiêm Đông nói: “Còn chưa nghĩ ra có muốn mở cửa tiệm hay không à?”
Lương Hiểu Tài ngồi ở trên bồ đoàn: “Nếu mở thì phải thuê người, chuyện cần quản cũng nhiều, phiền lắm. Hơn nữa trước mắt cũng không có địa phương thích hợp.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Vậy nếu ta cho người chuẩn bị sẵn chỗ thì sao?”
Lương Hiểu Tài mạnh mẽ ngó qua: “Nơi nào?”
Hoắc Nghiêm Đông rót cho mình một chén trà, ngửa đầu uống cạn mới nói: “Không thể nói không.” Lương Hiểu Tài nhất thời bị nghẹn một chút. Trước kia mỗi lần Hoắc Nghiêm Đông hỏi hắn vấn đề gì hắn cũng từng làm như thế, bảo là không thể nói không, dù thế nào cũng đòi hôn một lần, sau đó Hoắc Nghiêm Đông liền hôn hắn một cái…
Hết chỗ nói rồi.
Lương Hiểu Tài đến gần ôm lấy cổ Hoắc Nghiêm Đông: “Nghiêm ca, ta phát hiện ngươi gần đây học xấu a.”
Hoắc Nghiêm Đông đẩy chén trà mình đã dùng tới bên mép Lương Hiểu Tài: “Gần mực thì đen gần ngọc thì sáng. Ngươi a, từ sáng đến tối đều mưu ma chước quỷ nhiều như vậy, ta không được cảnh giác chút xíu sao?”
Lương Hiểu Tài đem trà uống cạn, thuận thế hôn chụt một cái lên cằm Hoắc Nghiêm Đông: “Nói được chưa?”
Lúc này Hoắc Nghiêm Đông mới chịu nói cho Lương Hiểu Tài: “Trong thành có một tửu lâu tên Tứ Hải, ngươi có nhớ không? Nếu ngươi nguyện ý thì về sau chỗ đó do ngươi quản.”
Lương Hiểu Tài: “…Đó không phải là tửu lâu của Quách gia sao?!” Quách thiếu gia còn muốn dùng tiền mua công thức làm mì lạnh của hắn đây, hắn nhớ sinh ý của tửu lâu này cũng không tệ lắm mà?
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Trước kia là thế bây giờ thì không phải. Người của ban tình báo muốn mua một điểm dừng chân, vừa vặn tửu lâu Tứ Hải có ý bán liền bị ban tình báo mua lại. Thủ lĩnh của bọn họ chỉ tên muốn ngươi đến làm chưởng quầy. Vừa vặn ngươi có tay nghề, trước mắt coi như là người ở Bàn Hải Thành cũng coi như quen biết.”
Lương Hiểu Tài: “… Thủ lĩnh ban tình báo là ai vậy?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ngộ Hầu gia Ngộ Tấn.”
Lương Hiểu Tài: “Há, người này thì không kỳ quái. Nhưng mà cũng không thể coi tửu lâu như của chúng ta a.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Tửu lâu không phải là của chúng ta, thế nhưng quyền quản lý thuộc về chúng ta. Nếu như có lợi nhuận chúng ta lấy bốn phần mười, không có lợi nhuận thì không lấy. Ta cảm thấy không thiệt thòi.”
Lương Hiểu Tài suy nghĩ một chút: “Vậy thì thử xem, coi như không có làm không công.”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Được, vậy ta sẽ hồi đáp cho bên đó. Ngươi cũng đừng có gánh nặng gì trong lòng, nếu như không thích hợp tự nhiên bọn họ sẽ thay người, ngươi cứ coi như chơi đùa thôi. Thượng cấp nói, nếu ngươi làm tốt thì sẽ có phần tiền công ngoài hạn ngạch.”
Lương Hiểu Tài nghĩ bụng vậy thì không thể chơi đùa được, đây là cơ hội hiếm có.
Đêm đó Hoắc Nghiêm Đông dẫn Lương Hiểu Tài đi đến tửu lâu Tứ Hải. Về sau nơi này sẽ đổi tên thành “Tửu lâu Thanh Hải”, còn bán cái gì thì trên đường đi Lương Hiểu Tài đã nghĩ kỹ. Lẩu, mì lạnh, kem, sữa gừng đông. Đương nhiên hắn còn có thể nghĩ cách tung ra món ăn khác, thế nhưng chỉ cần kinh doanh thật tốt thì nhiêu đó cũng đủ rồi. Trên dưới hai tầng, lầu dưới có thể bán rau xào đồ trộn và thức ăn, lầu trên bán lẩu!
Trong tửu lâu đã có sẵn đầu bếp tiểu nhị. Không phải là người làm cũ của Quách gia mà là người bên ban tình báo. Mới mở cửa đương nhiên cần rèn luyện, Lương Hiểu Tài coi như là giao bằng hữu mới.
Cuối tháng mười, người phía dưới đem nồi lẩu, than củi và một vài loại chậu sứ đặc thù chuẩn bị kỹ càng theo ý Lương Hiểu Tài. Lương Hiểu Tài đi tìm người tính một ngày lương thần cát nhật, tửu lâu Thanh Hải liền khai trương. Bên trong Bàn Hải Thành vẫn chưa có người nào bán món lẩu, tửu lâu này của hắn vừa mới mở mọi người đều thật tò mò, vì thế người đến ăn thử rất đông.
Lương Hiểu Tài dùng xương lớn nấu nước dùng, bên trong bỏ thêm cẩu kỷ, hành lá, gừng lát và vài loại phối liệu khác. Hắn lại cho người mỗi ngày đi đào sò, sau khi rửa sạch thịt sò xong thì cho vào nồi lẩu, vào miệng trơn trợt non mềm, mang theo hương vị hải sản thơm ngon. Ngoài ra còn có thịt dê thái mỏng, bắp cải thảo, khoai tây cắt lát cùng với nấm rừng, mấy món này đều có thể dùng để nhúng lẩu, hương vị vô cùng tuyệt vời.
Hoắc Nghiêm Đông thỉnh thoảng sẽ tới đòi ăn, mỗi lần đến đều là buổi tối. Cùng Lương Hiểu Tài ở trong nhã gian ăn một lát, sau đó trực tiếp ngủ lại trong tửu lâu, đương nhiên cũng có khi hồi doanh. Người bên trong tửu lâu không có ai cảm thấy hiếu kỳ đối với mối quan hệ giữa hai người họ, bởi bọn họ đều rõ ràng ở trong lòng.
“Hôm nào chúng ta cũng làm một nồi như vầy ở trong nhà đi.” Hoắc Nghiêm Đông chỉ vào nồi lẩu nói, “Người một nhà vây quanh ăn lẩu, náo nhiệt.”
“Được.” Lương Hiểu Tài ăn đến mức bụng tròn vo, tựa lưng vào ghế ngồi, nửa ngày không lên tiếng.
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Hoắc Nghiêm Đông hỏi.
Lương Hiểu Tài quay đầu, nhìn y chốc lát, cười nói: “Đang nghĩ rốt cuộc duyên phận của chúng ta phải sâu bao nhiêu mới có thể gặp gỡ.”
Vượt qua thời gian xuyên qua không gian, đi đến một nơi xa lạ, gặp gỡ một người xa lạ. Thần kỳ hơn chính là bọn họ lại thành bạn đời, mà hắn lại vì việc này mà không muốn trở về. Mỗi khi đêm đen tĩnh mịch hắn lại nghĩ tới những chuyện này, đều cảm thấy thật thần kỳ.
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Nơi ngươi sống trước đây là dạng gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Nơi trước đây ta ngốc phòng ở cao thật là cao. Ngươi xem tửu lâu hai tầng của chúng ta đi, nhà cửa ở cố hương ta có thể xây đến mấy chục tầng thậm chí hơn trăm tầng. Còn nữa, cách bao xa đều cũng có thể liên hệ. Không phải là viết thư, mà là có một loại đồ tên là điện thoại di động, ta ở bên này nói chuyện, ngay thời điểm đó một người khác ở cách xa vạn dặm vẫn có thể nghe thấy lời ta nói.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Lợi hại như vậy?”
Lương Hiểu Tài: “…”
Hoắc Nghiêm Đông cười: “Sao không nói nữa?”
Lương Hiểu Tài hỏi: “Ngươi biết ta thích nhất điểm nào của ngươi không?”
Hoắc Nghiêm Đông: “Điểm gì?”
Lương Hiểu Tài nói: “Ta nói cái gì ngươi cũng đều tin. Đổi thành người khác nhất định sẽ đã cho là ta phát bệnh điên, nhưng ngươi không như thế. Cho nên ngươi chính là sợi dây duy nhất kết nối ta với thế giới này, nếu như không có ngươi ta sẽ cảm thấy nơi này nhàm chán.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Chậc, ta còn tưởng rằng ngươi thích nhất là eo chân ta mạnh mẽ.”
Lương Hiểu Tài: “Bớt dát vàng lên mặt đi!” Nói xong hắn tự mình cười rộ lên: “Đương nhiên việc đó cũng có. Được rồi, càng nói càng thái quá. Đi, đi ra ngoài ngắm trăng.”
Vừa vặn đến mười lăm, ngày trăng tròn. Lương Hiểu Tài và Hoắc Nghiêm Đông cũng không thèm đi cửa chính, từ cửa sổ nhã gian nhảy ra liền đến chỗ tửu lâu trữ rượu và thực phẩm. Hai người đồng thời ngồi trên nóc nhà, kề vai ngắm trăng.
Lương Hiểu Tài nói: “Nghiêm ca, chuyện hạnh phúc nhất đời ngươi là gì?”
Hoắc Nghiêm Đông “Ừ” một tiếng: “Chuyện hạnh phúc nhất đời ta chính là có thể giống như bây giờ, cùng ngươi ngồi một chỗ ngắm trăng. Ngươi thì sao?”
Lương Hiểu Tài nói: “Giống như ngươi.”
Thiên hạ thái bình ái nhân kề cận, chỉ cần cố gắng sinh hoạt sẽ có thể sống tốt. Vậy thì cõi đời này còn có chuyện hạnh phúc gì có thể sánh bằng đâu?
Nếu có…
Lương Hiểu Tài chọt chọt Hoắc Nghiêm Đông: “Nghiêm ca.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Hả?”
Lương Hiểu Tài cười nói: “Ta yêu huynh.”
Nếu có, đó nhất định là giờ phút này, bọn họ vẫn như cũ yêu nhau.