Phu Quân Chết Trận Trở Lại

Chương 67: Ngươi tên khốn kiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.SỮA GỪNG ĐÔNG

Edit + Beta: Cù lão bản

Nhờ phúc Diệp Đại Bằng mà ba ngày kế tiếp Lương Hiểu Tài không thể nào khỏe nổi. Mà cũng thật lạ, bên đây Diệp Đại Bằng vừa mới đưa bình bình lọ lọ cho Hoắc Nghiêm Đông, bên kia Quách thiếu gia lại cùng bà mai chạy đến cửa, bảo là muốn làm mai cho hắn. Hoắc Nghiêm Đông biết được sao có thể không chua? Chua thì sẽ không biết tiết chế, dằn vặt hắn đến gần chết. Cũng may mấy tháng nay hắn vẫn luôn rèn luyện, bằng không sẽ bị đè đến xuất hồn bay về hiện đại mất. Lương Hiểu Tài xem như triệt để lĩnh giáo cái gì gọi là bình giấm cấp đại thần.

Bất quá trải qua một trận dằn vặt như thế ngược lại hắn cũng đồng thời được lĩnh giáo mị lực của mì lạnh và nghêu xào cay. Mấy ngày nay hắn không đi ra ngoài các hàng xóm láng giềng liền thỉnh thoảng tới hỏi sao gần đây hắn không mở sạp, bảo là thèm mì lạnh và nghêu mà không được ăn. Vì thế hắn quyết định tiếp tục duy trì sạp hàng ăn vặt, còn hàu hấp miến tỏi hắn tạm thời không định bán. Vật này không cần kỹ thuật cao như mì lạnh, cho nên chỉ cần là một đầu bếp, ăn qua một lần cũng có thể làm ra bảy tám phần. Hơn nữa món này phải ăn ngay sau khi nấu mới ngon, nếu như làm tại nhà rồi mang ra phố thì hương vị không được tốt nữa.

Phải bán đồ vật khó bị phục chế trong thời gian ngắn mới có thể tiêu thụ mạnh. Nhưng món nào vừa khó bị phục chế lại là thứ nơi này không có, đồng thời bản thân hắn cũng biết làm đây?

Lương Hiểu Tài nằm trên giường mấy ngày cân nhắc chuyện này. Làm cho hắn vạn vạn không nghĩ tới chính là hắn còn chưa nghĩ được cái gì thích hợp, ngược lại bị tiểu Tráng Tráng dẫn dắt linh cảm.

Ngày hôm đó trùng hợp hắn muốn làm hàu hấp miến nên mới đi mua ngay một củ gừng tươi thật to, kết quả về đến nhà lại nghe thấy tiếng tiểu Tráng Tráng ở trong phòng gào khóc. Tiểu tử này từ khi đến nhà hắn được ăn no ngủ ngon, cân nặng tăng vèo vèo, giọng cũng vang dội hơn so với dĩ vãng. Lương Hiểu Tài khẩn trương gia tăng bước chân, vừa chạy vừa hô: “Nương, tiểu tử này gào khóc chuyện gì thế?”

Quan Thải Y nói: “Đói bụng, đây là muốn uống sữa đó!”

Trong nhà mỗi ngày đều mua sữa bò hoặc là sữa dê tươi, đun nóng để nguội rồi cho tiểu Tráng Tráng uống. Hiện tại Quan Thải Y đang đun sữa đây. Vốn Lương Hiểu Tài cũng không coi là chuyện to tát, nhưng thời điểm hắn buông củ gừng xuống vừa vặn thấy được Quan Thải Y đổ sữa vào trong bát. Điều này làm cho hắn đột nhiên nghĩ đến một món ngọt trước đây hắn đặc biệt yêu thích: Sữa gừng đông.

(姜撞奶 – Khương chàng nãi: Sữa gừng đông hay Ginger milk curd, link cách làm:TruyenHD)

Có câu nói đông ăn củ cải hạ ăn gừng không cần thầy thuốc. Gần đây bọn họ thường xuyên ăn hải sản, kỳ thực ăn nhiều gừng một chút đúng là có rất nhiều chỗ tốt.

Lương Hiểu Tài chỉ vào một bát sữa chưa đun khác, hỏi: “Nương, nhiêu đó Tráng Tráng có uống hết không?”

Quan Thải Y nói: “Uống không hết, sao vậy?”

Lương Hiểu Tài nói: “Vậy nương chừa cho con một bát nhỏ đi.”

Quan Thải Y hỏi: “Con muốn uống?”

Lương Hiểu Tài nói: “Không phải, hữu dụng ạ. Con muốn làm một món ngọt, lát nữa làm cho nương nếm thử.”

Quan Thải Y biết gần đây ý nghĩ kỳ kỳ quái quái của nhi tử rất nhiều, song cũng không phải là cái gì xấu cho nên không hỏi nhiều. Bà lấy bát nhỏ chia cho hắn một ít liền bưng một bát khác đi đút tiểu Tráng Tráng. Lương Hiểu Tài cũng không chần chờ, vội vàng dùng hòn đá nhỏ giã gừng lọc lấy nước. Lọc xong lại phát hiện hơi nhiều, hắn liền phân thành hai phần đổ vào bát nhỏ sạch, lại thêm sữa bò và đường mới bắt đầu đun nóng. Đợi đến khi chỗ rìa dung dịch sữa bò xuất hiện một vòng bong bóng nhỏ hắn lập tức lấy bát sữa ra, sau đó đổ sữa vào một bát nước gừng…

Kế tiếp chính là chờ. Món này sau khi đổ sữa vào nước gừng xong không thể động, động đến sữa sẽ rất khó đông lại. Phải đợi không sai biệt lắm chừng hơn năm sáu phút, đợi sữa đông hết lại mới coi như thành công.

Lương Hiểu Tài kéo cái ghế nhỏ ra ngồi, tiến hành công tác trừng mắt quan sát sữa trong bát. Lúc này từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hắn còn tưởng là Quan Thải Y đút Tráng Tráng uống sữa xong cầm bát trở lại, kết quả không phải.

“Sao ngươi về lúc này?” Lương Hiểu Tài nhìn nam nhân cao to hỏi. Hoắc Nghiêm Đông rất ít khi về nhà vào buổi sáng, thường là buổi chiều hoặc khi đêm xuống. Ngày hôm nay y cư nhiên xuất hiện trước giờ Ngọ, Lương Hiểu Tài rất bất ngờ.

“Đừng nói nữa.” Hoắc Nghiêm Đông uống chén nước nói, “Tân nhậm Thành thủ cuối cùng cũng tới.”

“Đây không phải là chuyện tốt sao? Về sau một người quản nội một người quản ngoại, phân công rõ ràng. Sau này chuyện trông coi thành chắc cũng không tới lượt ngươi nữa đi?” Lương Hiểu Tài nói, “Vẻ mặt ngươi sao thế? Người tới không tốt hả?”

“Cũng không phải không tốt.” Hoắc Nghiêm Đông liếc Lương Hiểu Tài, “Nói đến người này ngươi cũng nhận thức.”

“…Tô Vấn Thanh?”

“Ngươi còn nhớ hắn?!” Biểu tình của Hoắc Nghiêm Đông càng thúi hơn. Sao không cử ai ngoài tên Tô Vấn Thanh kia chứ? Cái tên kia đã từng được Lương Hiểu Tài cứu một mạng, còn một đường chung sức đưa sổ sách đến kinh đô!

Hoắc Nghiêm Đông phiền nhất chính là người này. Cũng không phải nói người này có tật xấu gì, mà là tiểu tử này dù sao cũng từng cùng Lương Hiểu Tài vào sinh ra tử, cho nên giao tình giữa hắn và Lương Hiểu Tài thâm hậu khác với những người khác. Sau khi người này đến y vì bàn giao công vụ mà trưa hôm nay có đi gặp mặt một lần, kết quả nói ba câu thì hết hai câu là hỏi thăm vợ y, điều này làm cho y cực kỳ không hài lòng.

Cũng không biết Trung Dũng Hầu nghĩ như thế nào. Mang đi không phải là không cho trở về nữa đúng không? Bây giờ không những thả trở lại mà còn làm Thành thủ Bàn Hải Thành!

“Ây, hắn vốn là người có công danh, làm Thành thủ cũng không kỳ quái mà.” Lương Hiểu Tài nói, “Ngươi nghĩ nhiều như thế làm gì?”

“Lúc trước không phải ngươi nói hắn vốn là tiên sinh dạy học ở An Nam Thành sao? Một tiên sinh dạy học bình thường nơi nào có khả năng vừa đến đã được làm Thành thủ một toà thành? Nhất định là có vấn đề!” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Nói chung về sau lúc ta không có mặt ngươi ít gặp hắn đi.”

“Cho nên nói tới nói lui chính là ăn giấm.” Lương Hiểu Tài nhìn Hoắc Nghiêm Đông ngồi một bên cau mày, cười nói, “Ngươi ngửi mùi chua này xem, không biết còn tưởng rằng bình giấm nhà ai mới bể đấy.”

“Bể thì cứ cho bể.” Hoắc Nghiêm Đông ngồi xổm bên cạnh Lương Hiểu Tài, dùng một cánh tay kéo người vào trong l*иg ngực, “Ta nhìn dáng vẻ quen thân của hắn với ngươi tay liền ngứa.”

“Rồi rồi, ngươi cũng không ngẫm lại, bộ dáng gầy như que củi của hắn hầu hạ ta tốt được sao, quen hay không có quan hệ gì.” Lương Hiểu Tài nắn nắn lỗ tai Hoắc Nghiêm Đông, “Bớt tưởng tượng chút đi, nói chính sự. Ta mới vừa làm món ngọt mới, không biết có thể thành hay không, một lát nữa cho ngươi nếm thử. Mì lạnh vật này trời lạnh sẽ không dễ bán, thế nhưng món này nhất định có thể. Chờ mì lạnh không bán được nữa ta có thể chuyển qua bán thứ này.”

“Đây không phải là triệt để trói ngươi lại sao?” Hoắc Nghiêm Đông không nói được hay không được, nhưng y cảm thấy lấy năng lực của Lương Hiểu Tài không cần thiết phải khổ cực như vậy. Đương nhiên vào quân doanh cũng không sung sướиɠ, trách nhiệm lại còn lớn hơn, thế nhưng tóm lại vẫn là ăn cơm quan a. Nếu như muốn chọn việc gì để làm vậy thì y vẫn cảm thấy vào quân doanh tốt hơn nhiều.

“Có cái gì mà trói chặt với không trói chặt? Mỗi ngày ta chỉ buôn bán nửa ngày, buổi chiều thích làm cái gì thì làm cái đó không phải rất vui sao?” Hắn không định trở thành thương nhân, chỉ là muốn thử một lần.

Hoắc Nghiêm Đông không muốn để cho Lương Hiểu Tài quá mệt nhọc, thế nhưng y cũng biết Lương Hiểu Tài không phải là loại người có thể ở không thời gian dài cho nên không khuyên nữa. Y đứng dậy, kéo Lương Hiểu Tài nói: “Đi, trở vào nhà rồi nói.”

Lương Hiểu Tài còn muốn xem sữa gừng đông có thành không, không muốn làm động tới bát sữa nên không có đứng dậy. Hắn lôi kéo Hoắc Nghiêm Đông: “Chờ một lát. Nếu như thành thì cầm bát vào phòng vừa ăn vừa nói.”

Hoắc Nghiêm Đông không cần hồi doanh vội thế nên cũng không quá gấp. Sau một lát y thấy Lương Hiểu Tài lấy cái thìa đặt lên trên bát sữa tỏa ra hương gừng nhàn nhạt kia. Cái thìa cư nhiên không chìm xuống, hiển nhiên vật này làm thành.

Lương Hiểu Tài có chút hưng phấn, cầm lấy một bát nói: “Bát này ta đi đưa cho đại nương và nương ta cùng ăn, bát còn lại hai ta ăn. Lúc cầm bát ngươi cẩn thận một chút, đừng làm nát.”

Hoắc Nghiêm Đông tự nhiên ấn theo lời hắn nói mà làm. Chỉ chốc lát sau Lương Hiểu Tài đưa sữa gừng đông xong trở về, trong tay còn cầm hai cái thìa: “Đến đến đến, nhanh chóng nếm thử xem có ngon hay không.”

Hoắc Nghiêm Đông vừa vặn chưa ăn cơm trưa, có chút đói bụng, nghe vậy múc một thìa bỏ vào trong miệng bắt đầu thưởng thức.

Lương Hiểu Tài hỏi: “Thế nào? Ngon không?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không tệ. Mềm mại trơn trượt có mùi thơm của sữa, còn ngọt nữa. Vật này các cô nương gia chắc là sẽ yêu thích, ta thì thích nghêu ngươi làm hơn.”

Lương Hiểu Tài cảm thấy đánh giá này thật đúng trọng tâm. Hắn nhớ tới đời trước hắn vào cửa hàng đồ ngọt ăn món này, đúng là phụ nữ nhiều lắm.

Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Đúng rồi, Bàn Hải Thành này không có bỏng gạo ngọt, sao ngươi không bán thứ đấy?”

Lương Hiểu Tài nói: “Đó là món chiên dầu, nóng. Lại nói lúc trước ta đều bán ở trước cửa thanh lâu, nơi đó người lui tới đa số không thèm để ý vật kia đắt hay không, chỉ để ý ăn ngon hay không. Nhưng bây giờ với thân phận người nhà của ngươi mà ta lại đi đến chỗ đó kiếm tiền, ngươi nói xem có thích hợp không?”

Hoắc Nghiêm Đông nghĩ thầm là có chút không thích hợp, bất quá nếu nói thật, để Lương Hiểu Tài vất vả buôn bán ngoài phố mãi y cũng cảm thấy không thích hợp. Kỳ thực ban đầu y không nghĩ tới tức phụ sẽ kiên trì như vậy, tưởng rằng hăng hái mấy ngày rồi sẽ thôi. Chỉ là bây giờ nhìn lại, xem ra đây là quyết tâm muốn phát triển sinh ý.

Hoắc Nghiêm Đông cân nhắc một chút, sau đó từ trong tủ lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, mở ra đưa cho Lương Hiểu Tài. Lương Hiểu Tài nhận hộp nhìn một chút, bên trong không ngờ lại có hai thỏi bạc ròng, còn có một tấm ngân phiếu cùng một ít bạc vụn, to to nhỏ nhỏ cộng lại cư nhiên được chừng một trăm hai mươi lượng?

Hiện nay ba bốn lượng bạc là đã đủ cho hộ nông gia một nhà ba người bình thường sống một năm, cho nên số tiền này tuyệt đối không tính là món tiền nhỏ. Lương Hiểu Tài có chút ngoài ý muốn nhìn Hoắc Nghiêm Đông: “Từ đâu ra mà ngươi có nhiều tiền như vậy?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Có một phần là quân lương

(tiền lương), còn có một phần là lập công được thượng cấp thưởng. Lúc trước ta một mình ở trong doanh trại cũng không tiêu xài gì, cơ bản đều tích góp lại, còn có chút là Đại Bằng mang tới. Tiền bán tòa nhà bên Hổ Đầu Quan cũng nằm trong đây. Tiền này ngươi giữ đi, nhìn xem có đủ mở cửa tiệm hay không.”

Lương Hiểu Tài cầm hộp tiền: “…” Hắn sống hơn hai mươi năm, ngoại trừ khi còn bé được cha mẹ cho tiền tiêu vặt thì hầu như chưa từng có ai đưa tiền không cho hắn bao giờ. Lúc này cũng không giống như khi trước Hoắc Nghiêm Đông đưa cho hắn phí sinh hoạt.

Lương Hiểu Tài đậy lại nắp hộp, cười nói: “Ngươi không sợ ta cầm tiền bỏ trốn à?”

Hoắc Nghiêm Đông gảy gảy một chút trên gáy Lương Hiểu Tài: “Người cũng đã là của ta, chạy đàng nào?”

Lương Hiểu Tài một phát bắt được tay hắn cắn một ngụm. Tay Hoắc Nghiêm Đông quanh năm cầm binh khí nên thành mài, lớp sừng đặc biệt dày, thế nhưng so sánh với tế bì nộn nhục Lương Hiểu Tài lại đặc biệt yêu thích loại hình này hơn. Hắn chộp vào trong tay sờ sờ, lại há miệng cắn cắn.

Hoắc Nghiêm Đông cũng không rút tay về, mặc hắn cắn, đồng thời nói: “Ngược lại hàng tháng ta còn có tiền lương, ngươi muốn làm gì thì cứ làm, dù sao người trong nhà cũng sẽ không đói bụng được.”

Qua một hồi mà Lương Hiểu Tài vẫn còn không chịu nhả ra, Hoắc Nghiêm Đông hỏi hắn: “Ngươi đây là mài răng hả? Mùi vị được chứ?”

Lương Hiểu Tài chép miệng một cái: “Tàm tạm, chính là có chút tao.”

Hoắc Nghiêm Đông cười nói: “Đương nhiên, ta mới vừa tiểu xong chưa rửa tay đấy.”

Lương Hiểu Tài ngay lập tức hất văng tay y xù lông: “Tên chết tiệt!”

Tất nhiên là Hoắc Nghiêm Đông nói giỡn, nhưng mà hai người vẫn đánh nhau loạn tùng phèo. Hoắc Nghiêm Đông thả hộp gỗ lên trên giường xong lập tức nhào lên chế trụ Lương Hiểu Tài. Lương Hiểu Tài uốn gối hướng lên trên đỉnh đầu, Hoắc Nghiêm Đông nhìn thấu ý đồ của hắn lập tức né tránh, ai ngờ lại bị Lương Hiểu Tài đè lên trên giường. Hoắc Nghiêm Đông mạnh mẽ xoay người, đem vị trí của hai người thay đổi. Hai tay Lương Hiểu Tài bị y đè chặt, hắn liền ngẩng đầu lên cắn môi Hoắc Nghiêm Đông…

Trong thân thể “Oanh” một tiếng, phảng phất như có thứ gì thiêu đốt. Hoắc Nghiêm Đông không nghĩ tới Lương Hiểu Tài đột nhiên ra chiêu số như vậy, có chút không chống đỡ được, thở gấp nói: “Ngươi phạm quy!”

Lương Hiểu Tài liếʍ liếʍ môi, cười nói: “Trên chiến trường chỉ để ý có hữu dụng hay không, ai lại quan tâm ngươi phạm quy hay không phạm quy? Hôm nay nơi này chính là chiến trường, ngươi… Hả?”

Hoắc Nghiêm Đông nhắm ngay chỗ nhiều thịt nhất trên cơ thể Lương Hiểu Tài trực tiếp vỗ một cái: “Ban ngày ban mặt, có biết xấu hổ không?!”

Lúc này Lương Hiểu Tài mới nhớ tới, đúng vậy, đây chính là ban ngày, trong nhà còn có trưởng bối. Hắn đành đẩy người bên trên một cái rồi ngồi dậy, nói lảng sang chuyện khác dời đi lực chú ý.

“Nếu như muốn mở cửa tiệm, chỉ bán một hai loại đồ vật phỏng chừng sinh ý khó thực hiện được. Ta muốn là một cửa tiệm bán thật nhiều thức ăn ngon kìa.” Tỷ như món lẩu. Mùa mì lạnh qua mùa lẩu đến, bán luân phiên hoặc bán song song, cung cấp cho khách nhân càng nhiều lựa chọn. Thế nhưng nếu như làm lớn như vậy nhất định phải tìm người hỗ trợ, một mình hắn không kham nổi.

“Ngươi có nhiều chủ ý, muốn bán cái gì tự bản thân ngươi cân nhắc. Ta chỉ là không muốn để ngươi mùa đông đến mà còn phải lăn lộn ở bên ngoài, vậy cũng quá cực khổ.” Hoắc Nghiêm Đông vừa nói vừa đưa hai thìa sữa gừng đông cuối cùng vào miệng mình một thìa, đút Lương Hiểu Tài một thìa, “Đừng nói ta thích ngươi, cho dù là không thích thì cũng sẽ vì ngươi chăm sóc nương ta lâu như vậy mà lo cho ngươi thật tốt.”

“Nương ngươi…” Lương Hiểu Tài dừng một chút, quan sát xem bên ngoài có người hay không, xác định không có mới nói, “Ta thật sự không có chăm sóc bà được bao lâu.”

“Là sao?” Không ngờ Hoắc Nghiêm Đông không có vẻ bất ngờ, chỉ là nhẹ nhàng nhướng mày.

Lương Hiểu Tài quay đầu nhìn Hoắc Nghiêm Đông một chút, thấy y tựa hồ cũng không ngoài ý muốn liền tiếp tục nói: “Ta không phải Lương Tiểu Tài. Nói chính xác, ta không phải là Lương Tiểu Tài các ngươi biết.” Thanh âm hắn không lớn nhưng lại rất nghiêm túc, “Thời điểm ngươi về nhà đại khái ta mới chiếu cố nương ngươi được khoảng nửa tháng, trước đó vẫn luôn là Lương Tiểu Tài kia chăm sóc. Cho nên muốn nói cảm kích thì người ngươi thật sự phải cảm kích chính là cậu ta.”

Hoắc Nghiêm Đông có chút nghe không hiểu, suy nghĩ chốc lát mới nói: “Ý của ngươi là cậu ta… đi rồi?”

Lương Hiểu Tài gật gật đầu: “Có nhớ trước khi rời khỏi thôn Hà Nguyệt chúng ta có đến Thiệu gia một lần không? Lần kia xem như là ta đi xả giận thay cậu ta. Nguyên lai Lương Tiểu Tài bởi vì Thiệu Thất muốn cậu ta, Lương Đại Phú ép buộc cậu ta nên mới đi tìm chết, sau khi cậu ta chết ta tỉnh lại trong thân thể này. Hồn phách của ta không phải là Lương Tiểu Tài, nói như vậy ngươi hiểu chưa?”

Hoắc Nghiêm Đông: “…”

Lương Hiểu Tài lấy cái thìa, gõ lên bát tạo thành nhịp điệu, nói: “Ban đầu cũng không có ý định muốn giấu ngươi, song chuyện như vậy dù sao cũng quá mức khó tin, coi như ta nói ra ngươi cũng chưa chắc chịu tin.”

Hoắc Nghiêm Đông đè lại cái thìa kia: “Vậy bây giờ tại sao lại nói?”

Lương Hiểu Tài nói: “Hiện tại hai ta là quan hệ này, lừa gạt ngươi nữa không thích hợp. Với lại không phải công lao của ta ta cõng trên lưng cũng biệt nữu… Ngươi nghe xong rồi có cảm thấy khϊếp sợ hoảng loạn không?”

Hoắc Nghiêm Đông nhíu nhíu mày: “Thật không có. Lúc trước ta cũng cảm thấy nghi hoặc. Ngươi hiểu biết rất nhiều thân thủ lại tốt, hoàn toàn không giống như là người lớn lên ở nơi nhỏ hẹp. Hơn nữa sau khi ta dẫn ngươi rời khỏi thôn Hà Nguyệt đến chỗ nào ngươi cũng đều có thể thích ứng rất nhanh, cũng không thấy ngươi tò mò với thế giới bên ngoài, dường như ngươi đã từng gặp qua rất nhiều dạng người. Nhưng ngươi không nói ta cũng không có ý định hỏi nhiều, ta luôn cảm thấy tương lai sẽ có một ngày ngươi nói cho ta.”

Lương Hiểu Tài lại hỏi: “Vậy ngươi không tức giận?”

Hoắc Nghiêm Đông hỏi ngược lại: “Tại sao lại giận? Ngươi cũng không phải có ý xấu nên gạt ta, chỉ là ngươi có khó xử của bản thân thôi. Còn nữa, dùng bản lãnh của ngươi hoàn toàn có thể tự tìm đường mưu sinh, không quản thế nào cũng đều tốt hơn so với mang theo nương ta và nương ngươi, nhưng ngươi vẫn không có bỏ lại hai bà hay sao?”

Lương Hiểu Tài thở dài một tiếng, ngã lên giường gối lên cánh tay: “Sao mà bỏ được a, bỏ rồi hai bà sẽ thật sự không còn đường sống. Lúc đó ta cũng không biết ngươi còn sống cho nên chỉ có thể tiếp tục giả bộ. Ai, bất quá thời điểm ta đi theo ngươi đến Hổ Đầu Quan thật sự là đánh chủ ý lên ba ngàn Hổ Đầu binh thật, không phải xuất phát từ thiện tâm gì đâu, nếu không ta đã dẫn nương ta chạy đi chỗ khác rồi.”

Hoắc Nghiêm Đông “Bốp” một cái vỗ lên đùi Lương Hiểu Tài: “Không thiệt thòi ngươi đi?”

Lương Hiểu Tài vừa cười vừa xoa chân: “Không thiệt thòi. Chọn con cá to nhất luôn nha.” Hắn dừng một chút: “Chúng ta tìm một thời gian đốt chút giấy cho Lương Tiểu Tài đi? Hai ta đều nên cảm tạ cậu ấy, vừa vặn cũng sắp đến tiết Trung Nguyên.”

Hoắc Nghiêm Đông không lên tiếng. Lương Hiểu Tài hỏi: “Làm sao vậy?”

Hoắc Nghiêm Đông có chút bận tâm: “Làm sao đốt? Lúc đốt phải viết kèm họ tên và bát tự, vạn nhất…” Câu sau chưa nói, thế nhưng Lương Hiểu Tài liếc mắt một cái liền nhìn ra. Hoắc Nghiêm Đông lo lắng hắn có thể xảy ra vấn đề gì hay không, dù sao hiện tại thân thể hắn đang dùng chính là của Lương Tiểu Tài, bát tự tất nhiên cũng không thay đổi.

Lương Hiểu Tài nói: “Chắc không có vấn đề đâu, đến cũng đã đến, còn có thể đi nữa hay sao?”

Hoắc Nghiêm Đông vẫn cảm thấy có chút kiêng kỵ, dù sao người y quen biết là Lương Hiểu Tài. Mà nếu như ấn theo lời Lương Hiểu Tài thì Lương Tiểu Tài quá cố đúng là đại ân nhân với cả nhà y. Mặc dù là vì an nguy của thân mẫu nên mới gả thay, nhưng dù sao cậu ta cũng đã chăm sóc mẫu thân y mấy năm gần đây rất tốt.

Cuối cùng hai người vẫn đi. Hoắc Nghiêm Đông mua không ít tiền giấy, cùng Lương Hiểu Tài canh lúc ban đêm đi đến bờ biển, ở trên bờ cát viết tên cùng ngày giỗ của Lương Tiểu Tài. Sau đó y vẽ một vòng tròn, đem tiền giấy thả ở bên trong đốt.

Nhắc tới cũng kỳ quái, thời điểm bọn họ mới đem giấy tới quanh thân không có nhiều gió, kết quả vừa mới đốt, Lương Hiểu Tài thì thầm vài câu bảo Lương Tiểu Tài đến lấy tiền, còn cảm tạ cậu ấy những năm này đã giúp chăm sóc Lý Thuận Liên, lời vừa dứt thì một luồng gió lốc nhỏ đột nhiên xuất hiện cuốn hết đống tiền giấy đang đốt đi. Vụn giấy cùng tàn tro không biết bị gió cuốn đi đâu, trong nháy mắt không còn bóng dáng.

Hoắc Nghiêm Đông kinh ngạc: “Chuyện này… Hẳn là nhận rồi đi?”

Lương Hiểu Tài cảm thấy vừa khấn vái một người đồng âm với tên mình vừa đốt tiền giấy tư vị cũng thật tuyệt, nói: “Cũng nên đi.” Nói xong hắn mềm oặt ngã xuống.

Hoắc Nghiêm Đông bị doạ giật cả mình, vội vàng đỡ hắn dậy: “Tiểu Lương? Tiểu Lương? Tỉnh lại đi!” Y thăm dò hơi thở Lương Hiểu Tài, cư nhiên không có hô hấp!

Hoắc Nghiêm Đông ngây người ngay tại chỗ, vỗ mặt Lương Hiểu Tài hai cái bốp bốp. Đang định vỗ cái thứ ba thì Lương Hiểu Tài tỉnh lại. Hắn nắm lấy tay Hoắc Nghiêm Đông: “Ngươi, ngươi là ai? Sao lại đánh ta?”

Hoắc Nghiêm Đông: “…”

Lương Hiểu Tài nói: “Đây, sao ở đây lại tối như vậy? Đây là đâu?”

Hoắc Nghiêm Đông đột nhiên đẩy Lương Hiểu Tài ra ngoài: “Ngươi, ngươi là ai?!”

Lương Hiểu Tài đứng dậy vỗ vỗ cát: “Ngươi cõng ta trở lại ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Hoắc Nghiêm Đông mạnh mẽ chà xát mặt, cảm giác da gà toàn thân đều dựng hết lên. Nhưng y định thần nhìn lại, người đối diện hai vai run run, kia rõ ràng chính là đang nín cười! Y nhất thời giận không có chỗ phát tiết: “Lương Hiểu Tài! Ngươi tên khốn kiếp!”

Lương Hiểu Tài “Ha ha ha ha” cười ra tiếng, lát sau hướng về phía biển hô to: “Lương Tiểu Tài! Ngươi yên tâm đi! Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt nương! Ta cam đoan với ngươi!”

Hoắc Nghiêm Đông oán hận trừng gáy Lương Hiểu Tài, chờ hắn hô xong lập tức túm cổ kéo lại: “Được rồi, nhanh chóng cùng lão tử về nhà!”

Lương Hiểu Tài nói: “Biết biết biết!”

Hai bóng người càng chạy càng xa, chỉ còn lại vô số con sóng đua nhau vỗ vào bờ.