Trạch Thiên Ký

Quyển 6 - Chương 4: Quyết liệt

Mọi người trước đạo điện nghe vậy hơi kinh hãi, Bạch Thạch đạo nhân thì tinh thần rung lên.

Trần Trường Sinh hôm qua vào Vấn Thủy thành, ban đêm, Vấn Thủy đạo điện đã tấu nhạc chiêu cáo thiên hạ, nhưng Đường gia thủy chung không có bất kỳ phản ứng gì.

Nhưng lại đúng lúc này, người của Đường gia đến, hơn nữa người tới chính là Nhị gia trong truyền thuyết đã nắm giữ đại quyền của Đường gia.

Rất rõ ràng, Đường gia có tai mắt ở trong đạo điện, biết được Bạch Thạch đạo nhân đã bị bại lộ.

Nhân vật trọng yếu như Đường gia Nhị gia lập tức tới bái phóng, chính là muốn giữ lại tánh mạng cho Bạch Thạch đạo nhân.

Mọi người nhìn Trần Trường Sinh, muốn biết quyết định của hắn —— là dựa theo trong thư nói, lấy danh nghĩa Giáo Hoàng trực tiếp gϊếŧ chết Bạch Thạch đạo nhân để lập uy, hay là y theo giáo luật đem việc này để lại sau, đồng thời tránh khỏi mâu thuẫn cùng triều đình, Đường gia trở nên gay gắt?

Quan Phi Bạch nhìn một bên mặt của Trần Trường Sinh, không biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào, cũng không biết mình hi vọng hắn lựa chọn như thế nào.

Ngươi đã là Giáo Hoàng chân chính, hay vẫn còn là thiếu niên đạo sĩ năm đó mới vào kinh đô?

Trần Trường Sinh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Lúc này cách sáng sớm cũng đã không xa, ánh sáng mặt trời ở đầu kia của Vấn Thủy, cách mặt nước cũng không xa.

Ánh bình minh màu đỏ thoa khắp thiên không xa xôi, đám mây tựa như cũng đang thiêu đốt, cũng giống như hoàng hôn.

Hắn nhớ tới ở Quốc Giáo học viện mấy năm trước, ở trong buổi hoàng hôn rất tương tự, hắn và Đường Tam Thập Lục ở trên đại dong nói chuyện với nhau.

Sau đó hắn nhớ tới cũng ở Quốc Giáo học viện, ở trong bóng đêm sau khi hoàng hôn thối lui, hắn và Đường Tam Thập Lục ở trên đại dong thụ lại một lần nữa nói chuyện.

Tóm lại mấy năm này, bắt đầu từ gian khách sạn tên là Lý Tử Viên, hắn và Đường Tam Thập Lục đã nói chuyện rất nhiều lần.

Ở trong chút ít chuyện, bọn họ tán gẫu rất nhiều chuyện, không phải là hồi ức đã trải qua, mà là triển vọng đối với tương lai.

Trong hoàng hôn, hồ trong Quốc Giáo học viện phiếm kim quang, con cá chép đã ăn no dần dần chìm xuống lớp bùn đen rữa nát.

Bọn họ không muốn sống như vậy.

Lúc ấy Hiên Viên Phá ở bên kia hồ dùng lưng gấu của mình để ném cây.

Đường Tam Thập Lục nói với hắn, bất kể gió thu hay là gió xuân, chúng ta còn trẻ, vậy thì đều nên có bản tính của mình.

Hiện tại Hiên Viên Phá đã trở về Bạch Đế thành, đã sớm không còn tin tức. Đường Tam Thập Lục cũng không có biện pháp giữ nguyên bản tính của mình muốn mắng ai thì mắng người đó, muốn mắng mười tám đời tổ tông của người khác tuyệt đối sẽ không chỉ mắng mười bảy đời, bởi vì hiện tại giam hắn trong từ đường là tổ tông của hắn.

Ở lần trong bóng đêm nói chuyện, Đường Tam Thập Lục nói với hắn ngươi sau này phải làm Giáo Hoàng .

Hắn nói Giáo Hoàng không dễ làm sao?

Đường Tam Thập Lục nói dĩ nhiên không dễ làm.

Đường Tam Thập Lục còn nói với hắn, Quốc Giáo học viện sau này sẽ là căn cơ để hắn làm Giáo Hoàng, cho nên mới phải đối với Quốc Giáo học viện một lần nữa thu nhận học sinh mưu cầu danh lợi.

Người này cũng đã nghĩ đến những chuyện này từ sớm, vẫn luôn là người này giúp hắn an bài xử lý rất nhiều chuyện.

Hiện tại đến phiên chính hắn đưa ra quyết định, xử lý, mới phát hiện thì ra quả thật thật sự không dễ làm.

...

...

Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, xoay người đi tới trong đạo điện.

Hắn đã biểu lộ thái độ của mình, vô cùng minh xác.

Bạch Thạch đạo nhân vô cùng khϊếp sợ, bạo phát ra toàn bộ lực lượng, cực nhanh như cuồng phong, đuổi theo thân ảnh của hắn trong thần môn, muốn thi triển một kích liều mạng cuối cùng.

Nhưng hắn căn bản không có biện pháp chạm tới Trần Trường Sinh.

Nam Khách vẫn đứng trước người của hắn, vẻ mặt si ngốc theo dõi hắn.

Trong mắt hắn, tiểu cô nương này tựa như ác ma chân chính.

Ba tiếng vang trầm muộn vang lên, thiết xích của Lăng Hải, vạt áo của Án Lâm, ma kiếm của Chiết Tụ, gần như đồng thời rơi vào trên thân Bạch Thạch đạo nhân.

Bạch Thạch đạo nhân ngã xuống ngoài cánh cửa của thần môn, toàn thân xương cốt gãy lìa, huyết thủy rót vào phổi, u phủ bể tan tành, khó đứng lên được nữa.

Trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ tuyệt vọng, trước khi chết đại khủng hoảng cùng không cam lòng toàn bộ hóa thành một tiếng kêu to, liền muốn tóe môi bắn ra.

Hắn phải báo cho Đường gia Nhị gia ngoài bìa rừng, mau tới cứu ta!

Tiếc nuối chính là, hắn không thể phát ra tiếng kêu to này.

Đang ở thời khắc miệng của hắn mới vừa mở ra, một tấm khăn tay đã nhanh như tia chớp nhét vào.

Vấn Thủy chủ giáo chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn.

Tay trái của hắn đem một tấm khăn nhét vào trong miệng Bạch Thạch đạo nhân.

Đồng thời, tay phải của hắn nắm lấy một thanh đoản kiếm đâm vào ngực Bạch Thạch đạo nhân.

Không gian rất an tĩnh, âm thanh kiếm phong nhập vào cơ thể lộ ra vẻ kinh tâm động phách.

Non nửa thân kiếm lộ ra bên ngoài, bình tĩnh trong như gương, tản ra thánh khiết nhàn nhạt.

Vẻ mặt của Vấn Thủy chủ giáo lúc này cũng bình tĩnh như vậy, thánh khiết như vậy.

Bạch Thạch đạo nhân trợn tròn hai mắt, trong cổ phát ra thanh âm ú ớ, đưa tay muốn bắt được y phục của chủ giáo, lại không thể nào bắt nổi.

Hắn càng không ngừng co quắp , giãy giãy dụa dụa, tựa như con cá rời đi Vấn Thủy, không thể nào hô hấp, sắp chết đi, nhưng không cách nào thoát khỏi khống chế.

Vấn Thủy chủ giáo nhìn bóng lưng Trần Trường Sinh trong thần môn, nhẹ nói: "Bệ Hạ mời nghỉ ngơi chốc lát, ta tin tưởng Đường gia Nhị gia hẳn là có kiên nhẫn để chờ đợi thêm một thời gian nữa."

Lúc hắn nói chuyện, một tay nắm lấy tấm khăn bịt miệng của Bạch Thạch đạo nhân , một tay cầm kiếm ghim vào ngực Bạch Thạch đạo nhân.

Bạch Thạch đạo nhân còn đang giãy dụa co quắp dưới tay hắn.

Thanh âm của hắn không có bất kỳ run rẩy, vẫn bình tĩnh như vậy, thậm chí lộ vẻ có chút nhún nhường.

Án Lâm không đành lòng nhìn, xoay người sang chỗ khác.

Lăng Hải chi vương toát ra thần sắc thưởng thức, thậm chí có chút mơ hồ than thở.

Thần môn chậm rãi khép lại.

Ở thời điểm sắp đóng cửa, Quan Phi Bạch thấy Vấn Thủy chủ giáo kéo Bạch Thạch đạo nhân đi tới trong rừng cây, trong lúc đi rất tùy ý thọc mấy kiếm về phía thân thể Bạch Thạch đạo nhân .

Là thọc, không phải đâm.

Bởi vì đâm là đấu kiếm, mà thọc là gϊếŧ.

Quan Phi Bạch khẽ giật giật khóe mắt.

Lần này, không liên quan đến chuyện tận mắt nhìn thấy Quốc Giáo đại sự.

Hắn biết, có thể được Quốc Giáo phái tới Vấn Thủy thành làm chủ giáo nhiều năm như vậy, vị chủ giáo này tất nhiên không phải là người bình thường.

Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, cũng rất khó tiếp nhận, chủ giáo mình mới nhìn qua bình tĩnh khiêm tốn cao thượng như thế, ở một vài thời điểm, lại giống như người điên.

Nếu như trong Quốc Giáo có rất nhiều người như vậy, không, cho dù chỉ có mấy người, vậy cũng thật là đáng sợ.

...

...

Bạch Thạch đạo nhân là Văn Hoa điện đại chủ giáo, Quốc Giáo cự đầu chân chính, không nghi ngờ chút nào, cũng là một người rất trọng yếu trong đại kế của Thương Hành Chu.

Hôm nay, hắn đã chết như vậy, chết trong đạo điện ở Vấn Thủy thành.

Đối phương bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như thế, tất nhiên sẽ có phản ứng, hơn nữa nơi này là Vấn Thủy, Vấn Thủy vốn sâu thẳm sâu không thấy đáy, Vấn Thủy của Đường gia.

Bạch Thạch đạo nhân chết đã biểu lộ thái độ của Quốc Giáo cùng Trần Trường Sinh không thể nghi ngờ , bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng cùng Đường gia hoàn toàn trở mặt.

Ai cũng biết, Vấn Thủy Đường gia là thủ phủ của đại lục, đứng đầu tứ đại thế gia, nhưng trên thực tế Đường gia ẩn giấu thực lực vượt xa mọi người tưởng tượng.

Đường gia lịch sử quá mức lâu dài.

Ba năm trước đây Thiên Thư lăng chi biến, Đường gia đã đóng vai trò cực kỳ trọng yếu, chỉ bất quá không có mấy người biết được.

Nếu như không phải có Đường gia nghĩ phương pháp phá hoàng liễn đồ, Thiên Hải Thánh Hậu bây giờ nói không chừng còn đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế.

Hôm nay thực lực của Thiên Cơ các đã âm thầm bị Lạc Dương Trường Xuân quan tiếp thu, phần lớn sản nghiệp còn lại đã thuộc về Đường gia, thực lực Đường gia càng thêm đáng sợ.

Thế lực tựa như Đường gia, tự nhiên là nơi tất cả mọi người muốn đạt được giúp đỡ, vô luận Quốc Giáo hay là triều đình, cũng là như thế.

Theo đạo lý mà nói, cho dù mấy năm qua Đường gia rõ ràng càng thêm thân cận triều đình, Quốc Giáo cũng không nên biểu hiện ra thái độ kịch liệt như thế.

Điều này không thể không nhắc đến, người viết thơ kia rất hiểu Trần Trường Sinh.

Hắn hoặc là nàng biết, Trần Trường Sinh tất nhiên muốn đem Đường Tam Thập Lục đón ra khỏi từ đường.

Như vậy bất kể thái độ của Quốc Giáo đối với Đường gia ôn hòa như thế nào , chỉ cần chuyện này không cải biến, cuối cùng hắn sẽ phải cùng Đường gia trở mặt.