Hắn là Văn Hoa điện đại chủ giáo, địa vị ở Quốc Giáo cực kỳ cao thượng, y theo pháp tắc trong đạo điển, đại nhân vật tầng cấp như hắn, cho dù làm trái với giáo luật, bị trừng phạt, cũng phải do Giáo Hoàng Bệ Hạ trong Quang Minh chánh điện triệu mở đại hội, trước mặt mọi người tuyên đọc tội trạng, sau đó để Lưu Vân điện định tội.
Năm đó Giáo Hoàng Bệ Hạ đem Mục Tửu Thi trục xuất khỏi Ly cung, chính là làm như vậy.
Đương kim Giáo Hoàng Trần Trường Sinh đã ba năm chưa trở về kinh đô rồi, cho dù hắn vì luận tội Bạch Thạch đạo nhân trở lại kinh đô, Quốc Giáo kiểu gì cũng có người đứng về phía Bạch Thạch đạo nhân, ít nhất sẽ yếu cầu miễn trừ tử tội, chớ đừng nói chi là Thương Hành Chu còn ở kinh đô, hắn làm sao có thể đứng nhìn Bạch Thạch đạo nhân phải chết.
Trần Trường Sinh không đưa ra bất kỳ đánh giá đối với những lời này của Bạch Thạch đạo nhân, chẳng qua lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: "Tại sao?"
Hắn rời kinh đô đã ba năm, Ly cung thừa nhận áp lực lớn vô cùng, Thảo Nguyệt hội quán, Đài sở lục điện mặc dù phong điện, cũng không cách nào ngăn cản áp lực theo gió lẻn vào. Sau nam bắc hợp lưu, Đại Chu triều đình càng thêm thế thịnh, mấu chốt hơn chính là, Thương Hành Chu vốn chính là truyền nhân chánh thống của Quốc Giáo, là Thánh Nhân thật sự. Giáo Hoàng cùng Mai Lý Sa đại chủ giáo trở về Tinh hải, cả Quốc Giáo cũng không tìm được ai so với hắn bối phận cao hơn, tư lịch sâu hơn, ngay cả Giáo Hoàng Trần Trường Sinh cũng là học sinh của hắn.
Dưới tình huống như vậy, Quốc Giáo có ít người làm sao có thể không sinh ra tâm tư khác?
Tại hắn ban đầu nghĩ đến, người có khả năng thần phục sư phụ của hắn nhất hẳn là Ti Nguyên đạo nhân hoặc là Lăng Hải chi vương, bởi vì bọn họ từng có thù cũ, lại không nghĩ rằng dĩ nhiên là Bạch Thạch đạo nhân, phải biết rằng Bạch Thạch đạo nhân ban đầu là một trong những người chứng kiến phần di chiếu này, từ trước đến giờ trầm mặc khiêm tốn, không hề có biểu hiện phản giáo nào.
"Tại sao? Bởi vì ta muốn suy nghĩ cho tiền đồ của Quốc Giáo, muốn suy nghĩ cho lợi ích của Nhân tộc." Bạch Thạch đạo nhân nhìn vào mắt Trần Trường Sinh nói: "Quốc Giáo cũng không phải là giáo của một người, mà là một môn của ngàn vạn tín đồ, tuyệt không nên nên lấy ý chí của một mình Giáo Hoàng Bệ Hạ mà thay đổi, trừ phi ngươi là Thánh Nhân chân chính, thật đáng tiếc chính là, thiên phú của ngươi mặc dù cao, thậm chí có có thể trở thành Thánh Nhân chân chính trẻ nhất trong lịch sử, nhưng ta và ngươi đều rõ ràng, Đạo Tôn sẽ không cho ngươi cơ hội như thế, ngươi cũng biết mình không thể nào có được cơ hội như vậy, cho nên sau ba năm, ngươi không thể nào tiếp tục trầm mặc, không thể làm gì khác đành đứng ra bắt đầu hô phong hoán vũ."
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Ta cho là, nội bộ Quốc Giáo có rất nhiều người vẫn mong đợi ta đứng ra một lần nữa."
"Những người đó đều là kẻ ngu xuẩn." Bạch Thạch đạo nhân không che giấu thái độ xem thường của mình, nhìn Lăng Hải chi vương một cái. Rất rõ ràng, Quốc Giáo tân phái lấy Lăng Hải chi vương, Ti Nguyên đạo nhân cầm đầu, vẫn có thái độ tương đối cấp tiến, hi vọng Trần Trường Sinh có thể mau sớm lấy thân phận Giáo Hoàng để quân lâm thiên hạ.
Bạch Thạch đạo nhân tiếp tục nói: "Giáo Hoàng Bệ Hạ năm đó tại sao lại chọn ngươi làm người thừa kế? Bởi vì hắn cảm thấy vị sư điệt như ngươi rất giống hắn. Mà hôm nay khi ngươi đứng dậy, bắt đầu bằng vào quyền uy của Giáo Hoàng, bằng vào mưu lược, cố gắng thông qua những thủ đoạn này chiến thắng trận chiến tranh với triều đình, như vậy ngươi đã cùng lão nhân gia càng ngày càng không giống, ngược lại ngươi càng lúc càng giống sư phụ của ngươi. Mà nếu như ngươi muốn trở thành một người như sư phụ ngươi, ngươi làm sao có thể thắng được hắn chứ?"
Nói tới đây, hắn nhìn Lăng Hải chi vương cùng Án Lâm quát lên: "Các ngươi rốt cuộc có nghĩ tới vấn đề này hay không? Quốc Giáo vì sao phải bởi vì ý niệm nghịch sư không biết tại sao của hắn mà lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục? Đã như vậy, vì sao chúng ta không dứt khoát nghênh đón Đạo Tôn làm Giáo Hoàng Bệ Hạ!"
Đạo điện một mảnh an tĩnh, cây xanh ở trong gió nhẹ nhàng lắc lư , đem một đám hoa nhỏ đêm qua nở rộ cuối cùng đánh xuống .
Trần Trường Sinh ánh mắt rơi ở trên thân ảnh giáo sĩ như ẩn như hiện phía xa ngoài bìa rừng, trầm mặc một lát sau nói: "Ngươi có lẽ không hiểu được ta."
Bạch Thạch đạo nhân không nghĩ tới việc mình nghe được đáp án như thế, giật mình chốc lát, sau đó thái độ trở nên lạnh lùng cường ngạnh , nói: "Không sao cả, ngươi hiện tại cũng có thể giải trừ chức vị đại chủ giáo của ta, thậm chí giống như đối phó Mục Tửu Thi, phế đi truyền thừa của ta, nhưng ngày Đạo Tôn trở về Ly cung, ta sẽ ở nơi đó chờ ngươi."
Án Lâm trầm mặc, Lăng Hải chi vương nói: "Ta với ngươi cộng sự hơn mười năm, lại chẳng bao giờ phát hiện, ngươi là một người ngu xuẩn như thế."
Bạch Thạch đạo nhân thần tình lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi muốn gán tội danh thế nào cho ta? Mưu hại Giáo Hoàng Bệ Hạ? Tựa như ở Tùng Sơn quân phủ sao?"
Lăng Hải chi vương nói: "Tội không phải bị người ta gán, mà là tự mình phạm vào."
Bạch Thạch đạo nhân nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: "Không nên quên, nơi này là Vấn Thủy."
Vấn Thủy, là địa bàn của Đường gia.
Quốc Giáo thế lực lớn hơn nữa, muốn gϊếŧ chết Bạch Thạch đạo nhân ngay tại chỗ, cũng không có khả năng giấu diếm được ánh mắt của Đường gia. Điều này cũng đồng nghĩa, nếu như Trần Trường Sinh muốn duy trì tôn nghiêm giáo luật, hiện tại chỉ có thể bắt Bạch Thạch đạo nhân lại, thậm chí chặt đứt truyền thừa công pháp của hắn, cũng không tiện xử tử hắn tại chỗ.
Lúc này, trong rừng cây vang lên tiếng bước chân, Vấn Thủy chủ giáo đi tới trước đạo điện, cầm trong tay một phong thơ.
Chủ giáo cúi đầu, nhìn cũng chưa từng nhìn Bạch Thạch đạo nhân cả người là máu một cái, cũng không toát ra bất kỳ vẻ mặt khác thường, bình tĩnh mà khiêm tốn như quá khứ.
"Bệ Hạ, thư ngài chờ đã đến."
Trần Trường Sinh nhận lấy thư mở ra, lấy thư đọc một lần.
Lăng Hải chi vương cùng Án Lâm nhìn qua, Quan Phi Bạch cùng Chiết Tụ cũng nhìn qua, ngay cả Bạch Thạch đạo nhân lúc này sinh tử chưa định cũng nhìn qua.
Bọn họ cũng biết, vẫn có người đang thư từ với Trần Trường Sinh, từ chuyện Tùng Sơn quân phủ đến hành trình Vấn Thủy, toàn bộ đều do người viết thư kia định đoạt.
Tất cả mọi người thật sự tò mò, người viết thư đến tột cùng là ai.
Chỉ có Nam Khách đối với chuyện này không có hứng thú, vẫn dựa theo phân phó của Trần Trường Sinh, đứng ở trước người Bạch Thạch đạo nhân, quan sát ánh mắt của hắn.
Trần Trường Sinh nhìn xong thư, không biết đang suy nghĩ gì, trầm mặc một thời gian ngắn, sau đó đem thư đưa cho Lăng Hải chi vương.
Bạch Thạch đạo nhân cười lạnh nói: "Ra vẻ thần bí... Người này trong thư nói những thứ gì, chẳng lẽ đã đoán trước được chuyện này ư?"
Tầm mắt Lăng Hải chi vương rời khỏi giấy viết thư, rơi vào trên mặt của hắn, ánh mắt có chút quỷ dị.
Bạch Thạch đạo nhân đột nhiên cảm giác được thân thể có chút lạnh lẽo.
Lăng Hải chi vương nói: "Ngươi đã đoán đúng, người này nói chúng ta phải gϊếŧ ngươi, dùng chuyện này để lập uy."
Bạch Thạch đạo nhân nghe vậy biến sắc.
Hắn không biết người viết thư đến tột cùng là ai, nhưng biết một thời gian gần nhất, Quốc Giáo vô cùng nhiều chuyện, cũng đều từ tay của người này.
Mấu chốt nhất chính là, thông qua quan sát những ngày qua, hắn vô cùng xác định, Trần Trường Sinh vô cùng tín nhiệm người này, có thể nói là có nói tất làm.
Đúng lúc này, ngoài bìa rừng xuất hiện thân ảnh một gã giáo sĩ.
Vấn Thủy chủ giáo đi tới hỏi thăm, một lát sau trở lại, hướng Trần Trường Sinh thấp giọng hồi báo nói: "Đường gia Nhị gia tới bái phỏng Bệ Hạ."