Cô Tình Nhân Nhỏ Dễ Thương

Chương 5

Chương 4
Đếm số ngày, Mạnh Tĩnh Vi đã làm người tình của Lục Thiên Hữu được tám ngày rồi, tám ngày này mỗi đêm anh đều về căn nhà này ngủ, mà cô thì luôn quá hai giờ đêm mới về đến nơi.

Kể từ sau lần đầu tiên hai người bọn họ xảy ra quan hệ, họ đều chưa từng có hành động thân mật. Mạnh Tĩnh Vi không hiểu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân ở đâu, cô không phải là người tình của anh sao? Người tình không phải là bạn trong vấn đề tìиɧ ɖu͙© sao? Nếu là như thế thì vì sao mỗi đêm anh lại chỉ ôm cô chìm vào giấc ngủ?

Haiss! Anh không yêu cầu cô làm loại chuyện đó, không phải là càng tốt sao, cô suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, chẳng lẽ… cô còn chờ đợi điều gì nữa?

Nghĩ như vậy, hai gò má Mạnh Tĩnh Vi tự nhiên đỏ lên, tại sao cô lại có thể có suy nghĩ khiếm nhã như vậy chứ? Cô hơi cúi đầu. Cầm sữa nóng trên bàn lên, uống hết ngụm này tới ngụm khác. Nhờ vào đó mà phân tán đi ý nghĩ trong đầu.

Tuy rằng Lục Thiên Hữu đang xem báo, nhưng vẫn để tâm đến mọi chuyện xung quanh, ánh mắt anh liếc về phía cô gái nhỏ đang đỏ mặt xấu hổ kia, khóe miệng không tự giác mà giương lên.

Đúng là một cô tình nhân nhỏ hay thẹn thùng nha, lại có thể khiến cho anh kìm nén du͙© vọиɠ mà không động vào cô, chỉ sợ cô mệt muốn chết rồi.

Mạnh Tĩnh Vi vốn đang cúi đầu, cảm thấy Lục Thiên Hữu lại truyền đến ánh mắt nóng rực, cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang khẽ mỉm cười nhìn cô, cô không khỏi đỏ bừng mặt lại tiếp tục cúi đầu.

Lục Thiên Hữu đặt tờ báo xuống, thân thể khẽ nghiêng về phía trước, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, dịu dàng khẽ hôn lên trán cô.

Anh bất ngờ làm như vậy khiến Mạnh Tĩnh Vi kinh ngạc, bàn tay nhỏ bé buông lỏng, cái ly theo động tác của cô rơi xuống…

Lục Thiên Hữu lanh tay lẹ mắt tiếp được cái ly, không cho nó rơi xuống dưới mặt bàn.

“Nhìn cô sợ kìa! Không hài lòng với nụ hôn của tôi sao?” Anh cố ý sưng mặt lên hỏi.

Mạnh Tĩnh Vi khe khẽ cắn cắn môi, không biết nên đáp là có hay không.

Bộ dáng khó xử của cô khiến anh đột nhiên nảy ra ý nghĩ tinh quái, vừa nghĩ đến liền giơ tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu trao cho cô nụ hôn bá đạo mà nồng nhiệt, cho đến khi hô hấp của cô trở nên dồn dập, anh mới buông cô ra.

“Vậy thì cô thích nụ hôn này phải không?” Anh cười đến xấu xa.

Mạnh Tĩnh Vi không đáp, mặt lại đỏ bừng lên.

Lục Thiên Hữu nhìn thấy không khỏi cười to, giống như là đứa trẻ thực hiện được trò đùa dai.

“Hai công việc kia giải quyết sao rồi?” Anh đột nhiên hỏi.

“Hôm nay tôi không cần đi làm.”

“Vậy thì tốt, đi thay bộ quần áo khác, tôi dẫn cô đi dạo phố.”

Đi dạo phố? Danh từ này thật xa lạ, lại xa vời quá, kể từ sau khi cha cô qua đời, món nợ trong nhà liền nặng nề đè trên vai cô. Từ lúc đó trở đi, cô đã mất đi quyền được vui vẻ trải qua tuổi thanh xuân của mình.

Lục Thiên Hữu không để cho cô có thời gian dư thừa mà đắm chìm trong trong chuyện cũ, anh thúc giục cô nhanh đi thay đổi trang phục, sau đó lại lấy tư thái y hệt người tình ôm lấy cô cùng đi ra cửa.

*********

Đến nơi, Mạnh Tĩnh Vi mới biết khi Lục Thiên Hữu nói “Đi dạo phố” là có ý gì, thì ra chỉ là đến một cửa hàng anh đặc biệt thích rồi tiêu xài, lý do của anh là —— lười phải đi bộ.

Anh chọn một chiếc váy dài màu trắng gạo đưa cho cô, muốn cô thử mặc.

Cô chậm chạp một chút rồi mới đưa tay nhận lấy.

Đối với cô mà nói, luôn luôn không có khái niệm về nhãn hiệu của trang phục, bởi vì côkhông có tiền cũng không còn thời gian đi tiêu phí, bây giờ để ý, trong lúc mặc thử đồ, cô vô tình thấy bảng giá trên đó, cô thiếu chút nữa thì mềm chân mà ngã ngồi ở trong phòng thay đồ, cả đời này cô chưa từng mặc lên người bộ đồ đắt tiền như vậy, đắt đến mức cô phải cảm thấy sửng sốt mãi.

Mạnh Tĩnh Vi gần như là run tay, mãi mới mặc xong chiếc váy đắt tiền này.

Ra khỏi phòngthay đồ, cô nhìn về Lục Thiên hữu, thấy anh đang nói chuyện phiếm cùng nhân viên phục vụ, khi anh vừa chạm phải ánh mắt của cô, liền tươi cười đi về phía cô.

Lục Thiên Hữu ngắm nghía cô, hài lòng gật đầu “Không tệ, rất thích hợp với cô, thêm mấy món đồ này nữa.” Anh xoay người lại đưa thêm cho cô vài bộ nữa.

Lần này, Mạnh Tĩnh Vi không dám nhận lấy, cô hơi chau khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nhìn những bộ quần áo trên tay anh.

“Không thích sao?” Thấy cô không hề cử động, anh khó hiểu hỏi.

Cô lắc đầu một cái.

“Tôi không rõ ý của cô.”

“Tôi cũng không thường ra khỏi nhà, không cần nhiều quần áo như vậy đâu!” Cô dừng lại một chút, liếc nhìn anh, ngay sau đó lại cúi đầu, giống như là sợ anh tức giận, nói nhỏ: “Những trang phục này quá đắt giá, tôi mặc không nổi.”

Trong mắt Lục Thiên Hữu hiện lên một chút hứng thú, những cô bạn gái anh đã từng bao nuôi trong quá khứ kia, bình thường có cơ hội như thế này, luôn hận không thể đem cả cửa hàng quần áo này về mới thỏa nguyện, dáng vẻ này của cô, giống như là mua cho cô bộ quần áo thì ăn thịt cô luôn rồi.

Mạnh Tĩnh Vi chờ một lát, Lục Thiên Hữu cũng không có phản ứng, cô ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thiên Hữu đang xoay người đi về phía nhân viên phục vụ bên cạnh, chỉ đông chỉ tây, khiến đầu óc cô càng mở mịt.

Hạ chỉ thị xong, Lục Thiên Hữu đi đến trước mặt cô, ôm cô vào trong ngực vừa đi ra cửa vừa nói nhỏ ở bên tai cô: ”Việc tôi thích mua đồ biểu hiện sự cưng chiều của tôi đối với phụ nữ, không cho phép cự tuyệt.” Anh bá đạo ra lệnh.

Mạnh Tĩnh Vi nghe vậy, nghẹn họng nhìn anh trân trối, ngây người mãi, mới vừa rồi anh chỉ cho nhân viên những bộ y phục kia là muốn mua cho cô sao? Nói ra ít nhất cũng có mười, hai mươi món. Cô lắc đầu liên tục, “Lục tiên sinh, cái này không được đâu! Tôi không thể tiêu tốn nhiều tiền của anh như vậy được.”

Lục Thiên Hữu trầm mặt xuống, không phải tức giận vì cô cự tuyệt, mà là vì cô gọi anh là “Lục tiên sinh”, như vậy nghe xa lạ lại khách sáo quá.

“Sau này không cho phép gọi tôi là ‘Lục tiên sinh’, phải gọi là ‘Thiên Hữu’.”

“Lục tiên sinh, tôi…”

“Gọi là Thiên Hữu.” Anh ngắt lời cô. Nếu trước đây anh chú ý một chút đến cách cô xưng hô với anh, thì đã sớm yêu cầu cô thay đổi cách gọi.

“Như vậy không được đâu!” Cô cảm thấy khó xử. Mặc dù quan hệ giữa bọn họ thân mật, nhưng không thể che giấu được một sự thật rằng quan hệ giữa hai người họ là ông chủ và tình nhân, một khi cô gọi anh như gọi người tình, chẳng phải sẽ cho thấy quan hệ ám muội không rõ ràng giữa bọn họ sao.

Lục Thiên Hữu lý nào lại cho phép cô cự tuyệt, “Cái gì mà được với không được, Gọi là Thiên Hữu. Gọi tôi nghe một chút.” Khẩu khí của anh nghe kiên quyết tựa như núi cao, không cách nào lay chuyển được.

Mạnh Tĩnh Vi không cưỡng lại được anh, không thể làm gì khác hơn là kêu ”Thiên… Thiên Hữu.” Thật sự là không được tự nhiên, cô thật sự không quen.

Lục Thiên Hữu không quan tâm đến biểu tình không được tự nhiên của cô, ngược lại rất là hài lòng cô gọi tên anh, trên mặt lộ ra nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

“Đúng rồi, đồ đạc khác của cô vẫn còn chưa thay mới.” Không đợi cho Mạnh Tĩnh Vi mở miệng hỏi tại sao, anh nhấn nhanh chân ga, xe nghênh ngang rời đi.

Mạnh Tĩnh Vi không thể và cũng không cách nào kháng cự sự tùy hứng của anh, anh dẫn cô đi mua giầy, kim cương châu báu, sau đó đi đến một nhà hàng Pháp cao cấp dùng bữa tối.

Mọi chuyện cũng không tính là chân chính chấm dứt. Về đến nhà, sau khi bọ họ tắm xong, Lục Thiên Hữu từ phòng khách đi vào phòng ngủ, trong tay cầm một chiếc ly bên trong chứa chất lỏng màu hổ phách, đi về phía đầu giường, đặt vào trong tay Mạnh Tĩnh Vi.

Màu sắc ấy khiến cho người ta mê mẩn, mùi cay cay truyền đến mũi, Mạnh Tĩnh Vi biết đây là rượu, mặc dù cô không biết đây là loại rượu nào.

“Anh muốn cho tôi uống cái này sao?” Mạnh Tĩnh Vi không chắc chắn hỏi.

Lục Thiên Hữu nở một nụ cười dụ dỗ cô phạm tội. “Ừ, muốn dạy xấu cô. Uống đi!”

Mạnh Tĩnh Vi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn uống một ngụm.

Rượu cay khiến lưỡi cô tê dại, không nói nên lời.

Đối với phản ứng của cô, Lục Thiên Hữu chỉ cười, lấy lại ly rượu trong tay cô, uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt ở trên tủ đầu giường.

Anh ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng, ở bên tai cô thấp giọng hỏi: “Uống ngon không?” Nếm qua rượu là có thể khiến cho người ta thả lỏng tâm tình, anh cảm thấy cô đã quá khẩn trương.

Cũng không biết nên lắc đầu hay gật đầu, cô nói: “Hơi cay.”

Lục Thiên Hữu cười nhẹ, “Đâu nào… Nóng sao?”

Thân thể Mạnh Tĩnh Vi khẽ run, bởi vì anh thổi hơi ở tai cô.

Tai cô lại đỏ lên, mang lại sự hấp dẫn đối với đàn ông, anh xúc động cúi đầu hôn rồi gặm cắn vành tai khéo léo của cô.

Không giống nhau, cảm giác của cô bây giờ bất đồng so với lần đầu tiên bọn họ xảy ra quan hệ, cô không nói ra được là khác nhau ở đâu, chỉ cảm thấy nụ hôn của anh nhiều khát vọng, rồi lại mang theo sự cẩn thận, lại giống như là ở che chở cô.

Môi lưỡi của anh tiếp tục trêu chọc lỗ tai của cô, một bàn tay khác lại dò vào trong áo ngủ của cô, bàn tay dịu dàng vuốt ve.

Tiếng rêи ɾỉ không tự chủ từ cái miệng nhỏ của cô phát ra. Thân thể cô bắt đầu nóng lên, không biết là bởi vì rượu cồn quấy phá, hay là do động tác của anh mà thành.

Anh lưu luyến không rời khỏi vành tai của cô, không chỉ là hấp dẫn người, mà còn vì đó là điểm nhạy cảm của cô, nhẹ nhàng đυ.ng chạm một chút cũng đủ để khiến cô xụi lơ trong lòng anh.

“Mấy ngày trước sợ cô quá mệt mỏi, thật không dám đυ.ng vào, tối nay, tôi muốn đòi lại cả vốn lẫn lời.” Âm thanh khàn khàn không che giấu được khát vọng của anh, hơi thở dồn dập biểu hiện anh đang cố kìm nén du͙© vọиɠ.

Bởi vì mấy câu nói của anh mà khiến cho thần trí Mạnh Tĩnh Vi vốn đang say mê chợt tỉnh táo lại trong nháy mắt, cảm xúc đánh thẳng vào trái tim của cô, nháy mắt trong tâm trí cô tràn ngập gương mặt anh tuấn của anh. Thật ra thì anh không cần phải quan tâm cô. Nhưng anh lại đang làm thế, vậy thì chứng tỏ anh cũng không phải chỉ coi cô như là tình nhân!

Hốc mắt cô đỏ lên, cuống quít nhắm mắt, sợ nước mắt sẽ chảy ra.

Lục Thiên Hữu không phát giác được cảm xúc khác thường của cô, anh đẩy ngã cô, lật người đè lên người cô, dịu dàng tỉ mỉ hôn lên mắt, mũi, rồi cái miệng nhỏ nhắn của cô, một đường từ từ hôn xuống.

Trải qua mấy ngày chung đυ.ng, anh đối xử với cô không giống với cách đã đối xử với người tình trong quá khứ là chỉ nhằm thỏa mãn du͙© vọиɠ, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© mang đến, mà là chân chính thương yêu cô.

******

Ở bên ngoài siêu thị, Mạnh Tĩnh Vi cất xong xe đẩy hàng, vừa mới nhấc hai túi đồ lên, liền nghe được có người gọi mình, cô xoay người sang chỗ khác, cặp mắt tìm kiếm người đã gọicô.

“Tôi ở đây.” Một người đàn ông cao lớn đi tới bên cạnh Mạnh Tĩnh Vi.

Mạnh Tĩnh Vi quay đầu, thấy chính là trợ lý hành chính ở công ty trước đây, đồng nghiệp của cô - Cao Kiệt, cô hơi cảm thấy kinh ngạc, trước khi cô từ chức, từng nghe các đồng nghiệp nói qua, Cao Kiệt khả năng sẽ được ra nước ngoài tu nghiệp. Cô cho là anh đã rời Đài Loan rồi cơ.

“Nhìn thấy tôi rất kinh ngạc sao?” Cao Kiệt gãi gãi đôi mày rậm.

“Có một chút.”Mạnh Tĩnh Vi thành thật trả lời.

“Ai nha! Thật khiến tôi đau lòng quá đi.” Cao Kiệt cười đùa nói.

Trong mắt Mạnh Tĩnh Vi hiện lên chút nghi hoặc, không hiểu rõ được lời Cao Kiệt nói.

Cao Kiệt thấy Mạnh Tĩnh Vi trông vẫn bình thường ngây thơ giống như trước kia, cố ý đặt hai tay lên ngực. “Trái tim của tôi đau đớn quá, cô nhìn thấy tôi chắc chỉ là cảm thấy kinh ngạc, mà không hề thấy nhớ nhung.” Bộ dạng anh trông vừa ảo não vừa đau lòng.

Động tác trẻ con của anh khiến cho Mạnh Tĩnh Vi buột miệng cười. Cao Kiệt là một người đàn ông hoạt bát, cởi mở, lương thiện lại nghịch ngợm, trước kia ở công ty, chỉ cần nơi nào có anh, bầu không khí làm việc sẽ trở nên rất vui vẻ, các đồng nghiệp cũng thường bị anh chọc cho cười khanh khách ầm ĩ.

Cao Kiệt nhìn thấy nụ cười của Mạnh Tĩnh Vi, khẽ ngơ ngẩn, lúc anh mới vào công ty đã bị hấp dẫn bởi chính phong cách điềm đạm nho nhã, dịu dàng ít lời lại hay xấu hổ này của cô, vì thế mà sẽ thường cố ý thể hiện tỏa sáng ở trước mặt cô, mong chờ cô có thể chú ý đến anh, nhưng sự chú ý của cô đặt toàn bộ vào công việc, căn bản không thấy anh đang phát ra tín hiệu, anh âm thầm đau lòng oán thán không thôi!

Lúc cô nghỉ việc vừa hay lúc anh xin nghỉ một tuần, sau khi đi làm lại không thấy cô, anh đau lòng một khoảng thời gian, hôm nay có thể gặp được cô, thật sự là rất vui.

Mạnh Tĩnh Vi thấy anh sững sờ, cảm thấy kỳ quái, êm ái gọi: “Cao Kiệt.”

Cao Kiệt chợt lấy lại tinh thần, thấy đôi con ngươi sáng như sao của Mạnh Tĩnh Vi đang lóe lên tia khó hiểu nhìn anh, làm anh ngượng ngùng cười khúc khích.

Mạnh Tĩnh Vi hơi nghiêng đầu, trên mặt vẫn còn đọng lại nụ cười nhàn nhạt, không thể lý giải một Cao Kiệt trước giờ luôn tỏa sáng sao lúc này lại trở nên mất hồn và ngây ngốc, đang muốn mở miệng hỏi, phía sau anh xuất hiện một người đàn ông đi đến khiến cô kinh ngạc khẽ há miệng nhỏ nhắn, tại sao anh lại ở chỗ này?

Ánh mắt cô đột nhiên tỏ ra ngạc nhiên, khiến Cao Kiệt phải xoay người sang chỗ khác, muốn xem vì sao cô lại kinh ngạc.

Lục Thiên Hữu tươi cười đi về phía Mạnh Tĩnh Vi, đột nhiên trực tiếp rồi lại không thất lễ hỏi: “Tĩnh Vi, bằng hữu của cô sao?” Anh thuận tay đón lấy hai túi lớn trên tay cô.

Chẳng biết tại sao, chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, cảm giác chật vật, lúng túng và lo lắng dâng lên trong lòng cô, giống như cô đang làm chuyện xấu thì bị người ta bắt tại chỗ, nhưng vấn đề là, cô không làm chuyện xấu nha! Có phải mình quá đa tâm rồi hay không, nghĩ như vậy, cô lại trở nên hào phóng thản nhiên.

“Ừ, đúng vậy.”

Lục Thiên Hữu hơi nghiêng người, nhìn chăm chú vào người đàn ông có vóc dáng cao lớn như anh, vẻ mặt tươi cười chào hỏi “Hi, chào anh.”

Cao Kiệt sững sờ một chút, nhìn sang Mạnh Tĩnh Vi, lại nhìn Lục Thiên Hữu một chút, nụ cười trên mặt thoáng chốc biến mất, anh chỉ cảm thấy như có cục đá đột nhiên rơi vào đầu anh, bóng tối bao trùm lên bốn phía.

Anh cũng không phải ngu ngốc, làm sao không nhìn ra người đàn ông trước mắt này không có thiện cảm, anh dám khẳng định quan hệ giữa họ là người yêu, không trách được trước đây Mạnh Tĩnh Vi không nhìn thấy tín hiệu anh phát ra, thì ra là cô đã có bạn trai rồi, chỉ là trong công ty các đồng nghiệp không biết được thôi, đây là Cao Kiệt tự mình phỏng đoán.

Sắc mặt khó coi của Cao Kiệt, khiến cho Lục Thiên Hữu nở nụ cười đắc ý, trong lòng có cảm giác chiến thắng. Anh chẳng biết tại sao mình lại có loại tâm tình này, trong mắt đối thủ ở trên thương trường anh nổi danh là nham hiểm, nhưng đây cũng chỉ là một tiểu tử chưa dứt sữa, đánh thắng người này anh thật sự không có gì làm kiêu ngạo, nhưng không hiểu sao anh lại cố tình cảm thấy vui vẻ.

Anh duỗi cánh tay dài ra, nhẹ nhàng ôm vai Mạnh Tĩnh Vi, khẽ cúi đầu xuống, nhìn qua trông vừa thân mật vừa ám muội. “Bạn của em có phải bị bệnh hay không? Anh ta cũng không để ý tới tôi.” Lời nói oán trách, giống như một người ra sức diễn xuất nhưng lại không có tiếng vỗ tay khen ngợi.

Ở trước mặt người quen, Mạnh Tĩnh Vi thật sự không muốn thân cận cùng Lục Thiên Hữu như vậy, sợ Cao Kiệt sẽ đoán ra cô đang bị Lục Thiên Hữu bao nuôi, đang muốn tránh thoát cái ôm của Lục Thiên Hữu, câu hỏi của anh lại khiến cô nhất thời quên giãy giụa, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Cao Kiệt, quan tâm hỏi: “Anh không phải thoải mái sao? Sắc mặt nhìn không được tốt lắm.”

Câu hỏi của Mạnh Tĩnh Vi khiến cho Cao Kiệt dở khóc dở cười, thích một cô gái đã có người theo đuổi rồi, tâm tình của anh làm sao tốt được, hơn nữa Lục Thiên Hữu này khí thế trầm ổn, khiến cho người từ trước đến giờ vẫn được coi là được ở trong mắt phụ nữ như chính anh đây cũng có phần tự ti mặc cảm.

Cao Kiệt nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, nghĩ một đằng nói một nẻo, trả lời: “Không có việc gì.” Anh thật sự muốn chạy về nhà ôm chăn bông mà khóc rống lên một trận.

Mạnh Tĩnh Vi cũng không thích tò mò chuyện riêng của người khác, nếu Cao Kiệt không nói, cô cũng không hỏi nữa. Nghĩ thầm có lẽ anh có nỗi niềm khó nói đi!

Lục Thiên Hữu thu hết biểu tình của Cao Kiệt vào mắt, nụ cười hả hê trên mặt không hề giảm, sau khi lễ độ nói câu hẹn gặp lại với Cao Kiệt, dùng tư thái y hệt người tình mà ôm lấy Mạnh Tĩnh Vi rời đi. Bọn họ tạo thành tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, không chỉ khiến người đi đường ghen chết, cũng sắp xé rách trái tim hồn nhiên của một chàng trai thành từng mảnh từng mảnh.

*********

Lục Thiên Hữu khẽ khàng ôm Mạnh Tĩnh Vi, tản bộ về chỗ ở của anh.

Hôm nay, anh tan việc sớm hơn bình thường nửa giờ, sau khi trở về, lại không thấy bóng dáng cô đâu, anh nghĩ, có lẽ cô đến siêu thị đi mua đồ, vì vậy, dùng phương pháp luyện tập thân thể là chạy bộ để đến siêu thị, muốn tạo cho cô một sự bất ngờ vui vẻ, lại thấy cô đang đứng cùng với Cao Kiệt thì trong lòng lại thấy không vui.

Vốn trong xã hội hiện nay, có người đàn ông hay phụ nữ nào mà không có những người bạn khác giới, anh không có quyền can thiệp vào chuyện kết bạn của cô, nhưng, điều khiến anh không thể chịu được, là cô lại thật lòng nở nụ cười vui vẻ trước mặt người khác.

Từ lúc biết cô đến nay, cô chưa từng bao giờ nở nụ cười như vậy ở trước mặt anh, nhưng lại cười với Cao Kiệt, thật sự là khiến anh không thoải mái, thậm chí có thể nói là cảm thấy khó chịu.

Mở khóa cửa, đặt túi trên tay xuống, anh đi tới ngồi xuống ghế sa lon, không nói lời nào.

Mạnh Tĩnh Vi giật mình trước sắc mặt khác thường của anh, nghĩ thầm, không phải là cô đã đắc tội gì anh chứ? Nhưng lại không nghĩ ra được rốt cuộc mình đã làm cái gì khiến cho anh không vui, cũng chỉ biết đứng chết chân tại chỗ.

Lục Thiên Hữu thấy cô vẫn còn đứng đấy, tỏ ý muốn bảo cô đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.

Mạnh Tĩnh Vi nhìn hành động của anh, ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống.

Lục Thiên Hữu quay đầu sang nhìn thẳng vào cô, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Cô quả là một người phụ nữ rất có sức lôi cuốn.”

Mạnh Tĩnh Vi sửng sốt, không hiểu ý tứ của anh.

Lục Thiên Hữu giơ tay lên, thương tiếc, yêu thích mà khẽ vuốt gương mặt của cô. “Cô xem, không phải người đàn ông kia thích cô sao?” Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh càng lúc càng cảm thấy thích khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người này của cô, đã bắt giữ lấy ánh mắt của anh thật chặt.

Cô đã phá vỡ quy tắc trong quan hệ với người tình trước đây của anh.

Nghe vậy, Mạnh Tĩnh Vi bỗng trợn to đôi mắt đẹp, có phải không? Sao cô lại không có một chút cảm giác nào.

Nhìn thẳng đôi con ngươi đơn thuần không có chút tâm cơ nào của cô, Lục Thiên Hữu cười, xem ra cô cũng không hề biết sức quyến rũ của mình, nói vậy cũng tốt, có những người phụ nữ một khi biết được sự hấp dẫn của mình, sẽ lợi dụng cái này để đầu độc đàn ông, nhằm thỏa mãn nhu cầu của họ, anh cũng không hy vọng cô sẽ biến thành người phụ nữ như vậy.

Anh chính là thích yêu thích sự ngây thơ, trong sáng này của cô.

“Cô chưa từng cười với tôi như vậy đâu.” Anh hơi chu miệng lên án.

Mạnh Tĩnh Vi sững sờ lần nữa, hôm nay anh nói chuyện điên khùng, khiến cho cô không biết nên trả lời như thế nào.

“Tôi không hiểu rõ ý của anh là gì.” Cô hơi nhíu lông mày.

“Không hiểu? Tôi cũng chỉ hi vọng cô có thể cười với tôi giống như cách cô cười với người đàn ông kia thôi.” Người phụ nữ mà anh nhìn thấy khi đó, có nụ cười đẹp nhất, không mục đích, không xã giao, không có dáng vẻ kệch cỡm.

Mạnh Tĩnh Vi khẽ nghiêng đầu, nét mặt ra chiều ngẫm nghĩ lời anh nói, cô liều mạng nghĩ lại cuộc nói chuyện mới vừa rồi cùng với Cao Kiệt, không nghĩ ra có chỗ nào đặc biệt. “Cao Kiệt là một người đàn ông rất hài hước, trước kia ở công ty, mọi người thường bị anh chọc cho cười hi hi ha ha suốt ngày, tôi không hiểu lắm lời nói vừa rồi của anh.”

Nghe vậy, anh cười to, bàn tay ôm lên gò má của cô, di chuyển lên bờ môi đỏ mọng quyến rũ kia, dùng ngón tay dịu dàng khẽ chạm lên môi cô.

Loại động tác dịu dàng như che chở bảo vật này, làm cô như si mê, lại thấy đôi mắt thâm thúy tràn đầy nhu tình của anh, hình như cô cảm thấy mình say, say trong ảo mộng động lòng người kia của anh.

Ánh mắt mê ly của cô, gương mặt ửng hồng, khiến cho trái tim anh nảy lên một nhịp khác thường, bàn tay trượt xuống, nâng cằm của cô lên, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô, không ngừng hôn, đầu lưỡi còn ngang ngược cạy hàm răng của cô, chơi đùa cùng chiếc lưỡi của cô, dây dưa, cho đến khi hai người đều cần không khí, anh mới buông cô ra.

Kể từ sau khi cô trở thành người tình của anh, anh phát giác mình thường sẽ không tự chủ được mà hôn cô. Đối mặt với cô, anh luôn có một loại ý niệm mãnh liệt muốn bắt cô lên trên giường, tận tình mà thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân.

Mạnh Tĩnh Vi không biết tâm tư của anh, hai gò má nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, xấu hổ cúi đầu, mặc dù bọn họ đã thân mật như thế, nhưng cô vẫn không có thói quen với sự đυ.ng chạm bất ngờ của anh.

Không khí nhất thời trở nên im lặng, như có như không có mùi vị của tìиɧ ɖu͙©.

Có lẽ loại hơi thở này làm cho Mạnh Tĩnh Vi cảm thấy lo lắng, cô khó có khi chủ động mở miệng hỏi: “Nếu như sau khi anh đi làm, tôi có thể làm một chút những công việc cá nhân không?” Cô muốn dùng việc nói chuyện để hóa giải bầu không khí trầm mặc này, lại không biết nên nói cái gì, vì vậy, cô chỉ đành nói lên vấn đề cô vẫn giữ ở trong lòng.

Lục Thiên Hữu nhíu mày nhìn cô, “Cô nên biết, tôi cũng không hạn chế hành động của cô, không để cho cô đi làm ở ngoài, chỉ là vì không thích cô đặt sự chú ý quá nhiều vào công việc.”

“Tôi đã hiểu rồi.” Nếu như anh thật sự hạn chế tự do của cô, có lẽ cô cũng không được đi ra ngoài dù chỉ một lát. “Tôi muốn đi thăm mẹ một chút, anh yên tâm, trước khi anh tan làm, tôi nhất định sẽ trở về.” Đã một tháng rồi cô không gặp mẹ và em trai mình, cô rất nhớ bọn họ.

“Tôi còn tưởng là chuyện lớn gì, cô muốn đi thăm bác gái, đây cũng là chuyện hiển nhiên, không cần xin phép tôi, còn nữa, nếu như cảm thấy buồn bực nhàm chán, cô cũng có thể tìm bạn bè, đi dạo một chút, ngày mai tôi bảo Gia Minh giúp cô làm tấm thẻ vàng, về sau cô muốn mua gì, thoải mái cà thẻ, hóa đơn tôi sẽ thanh toán.”

“Tôi chỉ muốn có thể ra ngoài thăm mẹ, tiền tôi vẫn còn có một ít.”

Nghe được câu này, Lục Thiên Hữu sững sờ, ngay sau đó cười phá lên. “Cô rất dễ dàng thỏa mãn, cũng có lẽ là bởi vì như vậy, mà cảm giác của tôi đối với cô mới có thể không giống với cảm giác khi ở cùng những người phụ nữ khác!” Nói đến những lời cuối cùng, anh gần như là tự lẩm bẩm.

Mạnh Tĩnh Vi ngây người, trong đầu không thể lý giải lời của anh, còn chưa kịp mở miệng hỏi anh nguyên nhân, Lục Thiên Hữu liền lôi kéo tay cô, đứng dậy. “Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, được không?” Kể từ khi cô không đi làm, buổi tối anh tan việc trở về đều có thể được ăn thức ăn cô nấu, mà hôm nay, anh không muốn cô phải xuống bếp, không hy vọng cô quá mệt mỏi.

Luôn luôn là anh nói gì, Mạnh Tĩnh Vi liền làm như thế, anh nói muốn đi ra bên ngoài ăn, cô cũng không phản đối, cô đè xuống nghi vấn trong lòng, mặc cho anh lôi kéo ra ngoài.