Hùng sau những ngày gian khổ dưới động mệt mỏi thϊếp đi từ lúc nào không biết. Tiếng gà gáy lanh lảnh trong đêm khuya khiến chàng giật mình tỉnh giấc. Trên giường chỉ còn có Trúc Linh, tay nàng choàng sang ôm lấy Hùng như sợ tướng công mình bỏ đi mất thêm một lần nữa. Hùng cúi xuống hôn nhẹ lên trán nương tử rồi khẽ kéo chăn lại cho nàng.
– Thϊếp làm chàng thức giấc sao?
– Không, nàng làm cái này thức giấc.
Hùng kéo tay Trúc Linh đặt lên ©ôи ŧɧịt̠ đang cứng ngắc của mình.
– Tướng công … thϊếp … nhớ chàng …
Hùng đè ngửa Trúc Linh, cúi xuống kéo áo nàng ra hôn lên cặp ngực của nàng. Hai núʍ ѵú bé bé xinh xinh từ từ cương lên trong miệng chàng. Hùng liếʍ xuống nách nàng, hôn dần xuống cánh tay, liếʍ mυ'ŧ từng ngón tay của nàng. Đôi tay chàng lần mò xoa lên mu l*и Trúc Linh nhẹ nhàng, rồi chàng bóp. Trúc Linh duỗi thẳng chân, co từng ngón lại trân mình trong nỗi hoan lạc mà chàng đang mang lại. Dưới đít nàng, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra, thấm ướt cái quần lụa. Nàng khẽ đưa tay kéo tay chàng ra hiệu tụt quần xuống. Hùng lại nhẹ nhàng lướt cái lưỡi trên bụng nàng, rồi dừng lại ngay mu l*и tuyệt diệu đó, chàng liếʍ lên hai bẹn nàng khẽ liếʍ lên hộŧ ɭε sưng mọng đỏ tấy kia. Trúc Linh rùng mình sung sướиɠ. Cái lưỡi này nhám hơn nhiều so với cái lưỡi của Thanh Hường. Nước l*и nàng chảy ra không ngừng. Nàng chới với ôm lấy mông Hùng mà xoa bóp liên hồi, rồi nàng nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ chàng mà sục lấy sục để.
– Tướng công … thϊếp … aaaaa … thϊếp sướиɠ … thϊếp tê quá …
Hùng đảo nhanh đầu lưỡi, đưa vào sâu hơn, tay chàng tách hai mép l*и ra, liếʍ ngang dọc, mỗi lần như thế là Trúc Linh như chết đi sống lại.
– Aaaaa…. tướng công … ngứa quá … ȶᏂασ thϊếp … ȶᏂασ thϊếp đi … thϊếp thèm ȶᏂασ …. aaaaaa …. Mạnh nữa … lưỡi … vào sâu nữa … ngứa …
Hùng vật Trúc Linh nằm sấp xuống, chàng khẽ đặt ©ôи ŧɧịt̠ trước mép l*и đẩy mạnh vào. Trúc Linh còn đang bất ngờ trước cú nhấp thì chàng bắt đầu nhịp nắc nhanh hơn. Tư thế này khiến ©ôи ŧɧịt̠ chàng vào thật sâu, liên tục đâm tới cổ tử ©υиɠ của nàng, thật sâu trong l*и có cảm giác hơi tức tức và thốn, nhưng cảm giác sướиɠ đang chiếm lĩnh lấy toàn bộ, nó gạt đi cảm giác thốn đó.
– Á á á! Sướиɠ … thϊếp … aaa …th..i…ế…p …. ư ư … sâu quá … thốn ….
Trúc Linh nhăn mặt trước những cú nắc của chàng. Nước trong l*и nàng liên tục trào ra không kiểm soát. Nàng gồng mình la hét, tay nàng kéo tay chàng ép sát vυ' mình. Đôi mắt nàng trợn ngược lên như điên dại
– Thϊếp … thϊếp … không chịu .. nổi … a a a a…. Tướng công … a…. đúng rồi … ngay chỗ đó … mạnh … á á á !!!!
Hai chân nàng vẫn còn hơi giật giật trong cơn sướиɠ khoái chưa dứt. Toàn thân mỏi rời, nàng như đang bay bổng trên không, cơ thể nhẹ như một chiếc lông chim. Trúc Linh nằm ngửa ra mệt nhoài. Hùng chống tay nằm nghiêng nhìn nương tử cười mỉm.
– Tướng công chê cười thϊếp hả?
– Ta yêu nàng!
– Thϊếp cũng yêu chàng. Ngày mai phải xa chàng, thϊếp không muốn chút nào.
– Ngày mai nàng và Thu Thủy nhất định phải thận trọng, mọi việc phải tùy cơ ứng biến, tránh gây hiềm khích.
– Thϊếp hiểu rồi. Đại tỷ với Thanh Hường lúc nãy nói là đêm nay để chàng ở gần thϊếp, vì trước nay thϊếp là người ít được gần chàng. Nhưng thϊếp muốn sau này cả 4 người chúng ta gần nhau.
– Ta hiểu, sau này ta nhất định sẽ làm một cái giường đủ lớn để chúng ta có thể ngủ chung.
Trúc Linh mỉm cười khẽ buông vài câu thơ
Sang Đông từ độ chàng đi,
Đầu tóc thϊếp rối khác chi cỏ bồng.
Phấn son nào phải thϊếp không,
Vắng chàng điểm phấn trang hồng với ai?
Hùng cũng không ngần ngại đối ẩm lại ngay:
Gió thu nổi thê thiết,
Người buồn xót ly biệt.
Nhìn nhau tình chứa chan,
Muốn nói lời nghẹn nấc.
Lòng muôn mối tơ vò,
Làm sao nên lời được.
Xa nhau lòng nhớ nhung.
Chỉ chung vầng trăng khuyết.
Cùng nhau thi ca một lát, vì quá mệt Trúc Linh thϊếp đi trong sự hạnh phúc và thỏa mãn. Hùng sau cuộc chiến dang dở còn đang hết sức thèm muốn, nhưng vì nương tử nên đành phải nằm im cho dịu cơn nứиɠ trong lúc nàng ngủ. Chàng cố nhắm mắt ngủ để nén đi dòng máu da^ʍ đang chảy cuộn trong từng mạch máu. Một tiếng động phát ra từ ngoài cửa, Hùng kéo nhẹ chăn cho Trúc Linh rồi bước ra ngoài. Bóng đao sáng lóa mắt, một người đang ngồi bên kia nhìn ngắm thanh đao. Hùng vơ một hòn đá ném sang định điểm huyệt người đó. Thanh đao vung lên, hòn đá bị cắt làm đôi, không một tiếng động. Hùng mỉm cười nhìn luồng nội lực lạnh như băng lao tới, chàng đứng im không né tránh gì cả. Luồng nội lực lao tới bỗng khựng lại, người bí ẩn kia quay đầu lại mỉm cười. Hùng bước tới vòng tay ôm từ phía sau.
– Nương tử nhận ra ta sao?
– Thϊếp định trừng trị kẻ đa tình, lăng nhăng dưới động, nhưng lại thôi.
– Nàng đúng là người khiến ta khâm phục nhất, không thể nào qua mắt được nàng.
– Vậy là chàng thừa nhận có với cô gái kia?
– Ta không trả lời.
– Chàng …
Thu Thủy khom người toan đứng dậy thì Hùng đưa tay điểm huyệt nàng. Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi bờ mông tròn tròn đưa ra, vài cọng tóc lơ thơ bay trong gió sương khuya.
– Tướng công! Chàng làm gì vậy?
Hùng không nói gì, chàng cười nhẹ rồi kéo dây quần nương tử xuống. Từ phía sau, chàng úp mặt vào giữa hai cặp mông nàng mà hít hà. Mũi miệng chàng chà xát từ trên khe đít xuống dưới lỗ l*и nàng. Dường như hiểu ra ý đồ, Thu Thủy giật mình nói hơi lớn tiếng
– Chỗ này không được, tướng công, đừng …
Hùng vung tay điểm thêm một huyệt đạo, Thu Thủy không phát ra được âm thanh nào cả. Ngay bây giờ nàng sắp bị cưỡиɠ ɖâʍ, nàng không sợ điều đó, nhưng nàng sợ ngay tại chỗ này, tim nàng đập thình thịch vì hồi hộp. Hùng bắt đầu liếʍ lên c̠úc̠ Ꮒσα nàng, chọc lưỡi vào l*и nàng từ phía sau. Cảm giác lén lút, cảm giác bị động khiến cho nàng vừa sướиɠ vừa sợ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ. Dâʍ ŧᏂủy̠ bắt đầu chảy ra, nàng cố gắng kiềm chế để cho nó đừng chảy mong Hùng đừng làm nữa nhưng vô vọng. Cái lưỡi của chàng quá điêu luyện, nó mở toang hai mép l*и nàng ra, nó chạm vào từng miếng thịt trong đó. Cổ họng nàng muốn bật lên tiếng rên nhưng không được, nàng muốn co chân gồng mình nhưng không được. Cơn sướиɠ ào ạt tràn về nhưng không thể biểu cảm, nàng cũng không thể điều hòa kinh mạch để giải huyệt đạo trong lúc này. Thu Thủy đang nứиɠ, nàng đang rất ngứa l*и, nàng đang rất thèm ©ôи ŧɧịt̠ kia sẽ đâm ngay vào l*и nàng. Nhưng chàng còn đang nghịch ngợm trêu tức nàng.
Một tiếng động vang lên, nhanh như cắt, Hùng nhấc bổng Thu Thủy, nấp ngay sau hòn non bộ ngoài hoa viên khách điếm.
– Đệ nghe có tiếng người.
– Ngươi đúng là thần hồn nát thần tính, mau vào ngủ đi, làm gì có ai.
Hùng vừa đặt Thu Thủy xuống, liền đứng khom người đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào không chút do dự. Thu Thủy giật mình, một tiếng nấc vang lên phát ra mất kiểm soát từ cổ họng.
– Ai đó???
Hai tiếng “pực” nhẹ nhàng đứt quãng trong không khí, hai tên kia ngã nhoài ra đất ngất đi. Hùng tiếp tục đẩy vào l*и Thu Thủy những cú nắc đầy sự khao khát. Thu Thủy bắt đầu có thể rên lên thành tiếng. Nàng bụm miệng cố che đi tránh có thêm kẻ nào làm phiền. Trong đầu nàng lúc này chỉ là sướиɠ và sướиɠ. L*и nàng co bóp liên tục, từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ lạnh băng tràn ra như muốn đông cứng ©ôи ŧɧịt̠ chàng lại.
– Tướng công … muội mỏi chân … aaaaa … aaaa sướиɠ … ư ư ư … mạnh nữa … chân muội … ơ ơ ..á
Hùng giơ tay giải toàn bộ huyệt đạo cho Thu Thủy, hai chân nàng khụy xuống vì quá mỏi, tay nàng vịn vào tảng đá, chân quỳ xuống đất. Côи ŧɧịt̠ bất ngờ tuột ra khỏi l*и nàng.
– A…tướng công … tuột rồi …
Hùng khom người thật sát đẩy ©ôи ŧɧịt̠ từ đằng sau đâm ngược lên trên thật mạnh.
– Á á á! Chết muội!!! A a aa a a a! L*и muội …. aa aa ơ ơ… hừ hừ hự hự
– Thu Thủy … à à à ừ …. Hừ hừ … L*и muội … lạnh … ta sướиɠ ….
– Nhấp nữa đi tướng công … muội đang sướиɠ … mạnh lên …. aaaaa … ư ư ư … oh oh oh
Hùng gồng mình đẩy mạnh ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu trong l*и Thu Thủy. Từng cú đẩy của chàng khiến Thu Thủy như lên tận mây xanh. Nàng cảm nhận rõ từng dòng tinh nóng hổi đang bắn tới tấp vào sâu trong l*и mình. Một cảm giác lạ lùng chưa từng có, bên trong Thu Thủy co bóp liên tục, cơn sướиɠ ùa về kinh khủng như muốn xé toang l*и nàng ra, nhưng tuyệt nhiên những dòng nước lạnh như băng không ào ạt tuôn ra nữa. Nàng mệt mỏi nằm sát xuống đất, dường như không còn sức để thở nữa. Hùng bế Thu Thủy vào phòng ngủ. Bên cạnh, Thanh Hường đang nằm lặng im say giấc nồng. Hùng bước ra, Thanh Hường nở một nụ cười mỉm, dưới quần nàng đã ướt đẫm.