Bỗng nghe có tiếng động, cả 4 người lao vào bụi cây ẩn nấp. Bọn lính sau khi bị cướp người thì truy đuổi gắt gao, chúng lùng sục khắp cả Ba Lăng huyện.
– Thống lĩnh! Tiểu nhân bắt được hai tên này.
– Cổ Bách ta thề trung thành với Thiên Vương, các ngươi gϊếŧ chết ta đi, kiếp này ta quyết không làm trâu ngựa cho triều đình.
– Quân phản tặc, ta xem ngươi còn già mồm được không.
Tên thống lĩnh lao vào chém một nhát vào ngực Cổ Bách làm anh ta ngã nhào. Thấy thế, Dương Anh lao ra vung thương trước mặt tên Thống lĩnh.
– Mau thả Cổ thúc thúc ra, nếu không ta gϊếŧ chết các ngươi.
– Tiểu thư! Mau chạy đi, cô không phải đối thủ của chúng. Ta và Dương Hồ không sao cả. Mau đi đi.
Dương Anh vung thương lao về phía tên thống lĩnh, hắn dùng đao đỡ lại. Trận đấu diễn ra mười mấy chiêu không phân thắng bại. Bỗng Dương Anh gồng mình, xung quanh nàng có một tấm khiên màu vàng bảo vệ, nàng lao vào dùng Dương Quang Tam Điệp tấn công hắn tới tấp. Tên thống lĩnh ngã nhào, hắn tức giận ra hiệu cho đám lính chuẩn bị xạ tiễn. Hùng thấy vậy lao ra, Mạn Thiên Hoa Vũ làm đám lính trọng thương bất tỉnh nhân sự. Lộ Vân Viễn và Hạ Thành lao ra cứu Cổ Bách và Dương Hồ. Họ chạy về phía bến tàu. Quân lính đuổi theo gắt gao. Từ xa có một chiếc thuyền đến đón, họ dùng kinh công bay lên thuyền, đám lính tức giận bị bỏ lại.
– Tiểu nhân là Vương Tá! Sau khi sư phụ tạ thế, tiểu nhân đã âm thầm chôn cất người, rồi định bơi thuyền ra Ba Lăng ám sát Nhạc Phi, không ngờ lại gặp tiểu thư ở đây.
– Cha ta một thời trung dũng, không ngờ hôm nay lại gặp cảnh này.
– Dương cô nương! Tại hạ thiết nghĩ, vì Thiên Vương một thời trung dũng nên hôm nay người mới có một người con hiếu thảo như Dương cô nương và 5 vị thuộc hạ trung thành đây. Đệ tử Thiên Vương hiện lưu lạc khắp nơi, ta hãy tập hợp họ lại gây dựng lại cơ đồ.
– Vị huynh đệ đây đã cứu giúp chúng ta khá nhiều, Cổ Bách mạn phép được biết cao danh quý tánh.
– Cổ tiền bối! Tại hạ là Đường Hùng, con trai của Quỷ Kiếm. Giữa đường gặp chuyện bất bình, ra tay giúp đỡ, mong các vị chớ bận lòng.
Hùng và mọi người về đến Thiên Vương đảo, chàng cẩn thận đặt cạm bẫy dọc đường về, phòng khi bị quân triều đình truy đuổi. Nhờ có sự điều trị của Hùng, vết thương của bốn người nhanh chóng bình phục. Họ cảm kích Hùng không ngớt. Dương Anh thấy mọi người quý mến người yêu thì lại càng thêm phấn chấn.
Tối hôm đó, sau bữa cơm và những câu chuyện kể sau những ngày lưu lạc, ai về phòng người nấy. Dương Anh chợt cảm thấy nhớ Hùng, nàng toan mở cửa để đi sang phòng chàng thì đa thấy Hùng đứng trước định gõ cửa.
– Muội nhớ ta phải không? – Con mắt dâʍ đãиɠ của Hùng như muốn nuốt sống thân hình Dương Anh.
– Huynh! Đê tiện quá đi!
Không để cho Dương Anh nói gì thêm, chàng đẩy cửa, bế thốc nàng lên đặt vào giường.
– Tẩm cung của Dương cô nương thật đẹp.
– Huynh lại chọc muội. Mấy ngày xa huynh, muội nhớ huynh lắm.
– Nhớ ta hay nhớ cái này? – Hùng vạch quần, kéo ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng ra trước mặt Dương Anh.
Dương Anh ngại ngùng quay mặt đi, hai má nàng đỏ ửng, mặt nóng phừng phừng. Hùng nắm tay Dương Anh, đặt tay nàng vào ©ôи ŧɧịt̠ nóng hổi của mình. Dương Anh vuốt ve nó.
– Nó to vậy mà cũng chui vào được Hùng ca nhỉ.
– To vậy, chứ to nữa cũng vào được.haha
– To nữa cái gì, muội đau muốn chết.
– Đau thế thì giờ không cho vào nữa nhé.
– Huynh….
– He he, ngứa lắm phải không?
– Dạ! Hùng ca hôn muội nữa đi. Muội thích được hôn, sướиɠ lắm.
– Hôn lên má hả?
– Không! Hôn chỗ ấy kìa.
– Chỗ ấy là chỗ nào?
– Huynh biết còn hỏi? Chỉ giỏi chọc ghẹo muội.
– Ta muốn muội nói tục khi lên giường được không?
– Muội ngại lắm.
– Thế hôm trước lúc sướиɠ, sao muội không ngại?
– Lúc đó…lúc đó muội…muội không biết…gì hết trơn.
Hùng cười cười, chàng cúi xuống liếʍ lên mu l*и Dương Anh. Cơn động tình kéo dài từ Thiếu Lâm về Biện Kinh chợt dừng lại cho những cảm xúc về người cha, dồn nén lại giờ đang bung tỏa dưới l*и nàng. Nàng không còn ngại ngùng gì nữa, hai chân nàng dang rộng, hai tay xoa lên đầu Hùng.
– Hùng ca ơi! Liếʍ nữa đi! A a a.a.aa…a Đúng rồi, liếʍ l*и muội đi, liếʍ lên trên chỗ đó…ư ư ư…a.aaaa…aa muội tê lắm!
Hùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước tiếng rên đó của Dương Anh. Chàng hôn ngấu nghiến lên mu l*и nàng. Nước l*и Dương Anh chảy ra ướt cả mặt Hùng, tưởng chừng như khe suối đang tuôn trào những dòng nước tinh khiết.
– Hùng ca! Muội nứиɠ l*и quá! Hùng ca ȶᏂασ muội ngay đi. Chọc ©ôи ŧɧịt̠ Hùng ca vào l*и muội đi! Muội ngứa l*и quá rồi!
Hùng leo lên nằm phủ trên người nàng. Cơ thể cường tráng này ai bảo chàng chỉ mới mười ba. Quần áo cả hai được tụt ra cả. Hùng thầm nghĩ thời xưa thật sung sướиɠ, mỗi lần muốn ȶᏂασ kéo vài cái là tụt cả ra, chẳng như thời hiện đại đủ thứ áo vυ' qυầи ɭóŧ thật là phức tạp. Chàng rỉ tai châm chọc Dương Anh
– Dương cô nương nứиɠ l*и lắm phải không?
– Dạ! Muội nứиɠ, huynh ȶᏂασ nhanh đi, muội sắp chịu không nổi.
– Sao lúc nãy bảo ngại, không nói tục?
– Mặc kệ, cái gì huynh thích, Dương Anh làm hết. Dương Anh là người của Hùng ca mà.
Hùng cúi xuống mυ'ŧ núʍ ѵú nàng, tay chàng lần mò ©ôи ŧɧịt̠, đặt ngay mép l*и Dương Anh mà đẩy vào, ót một cái, ©ôи ŧɧịt̠ chàng đã nằm gọn trong l*и Dương Anh.
– Anh nhi! Đêm nay ta sẽ cho muội lêи đỉиɦ Vu Sơn.
– Muội không cần Vu Sơn, muội chỉ cần Hùng ca và ©ôи ŧɧịt̠ của chàng.
Tiếng thỏ thẻ dâʍ đãиɠ của Dương Anh làm Hùng nứиɠ quá. Chàng đẩy mạnh ©ôи ŧɧịt̠ ra vào trong l*и nàng. Nước l*и nàng ra nhiều, chảy dài xuống đùi và đít. Hùng nắc liên tục trong l*и nàng. Tiếng ma sát giữa hai bộ phận cùng với tiếng nước l*и nhóp nhép vang lên trong tẩm cung của nàng.
– Hùng ca….a…a.aa Muội sướиɠ! Huynh ȶᏂασ nhanh đi! Aaa…a.a
Hùng vẫn lặng im sung sướиɠ. Chàng biết sau khi phá trinh vài ngày, cái l*и của Dương Anh sẽ cực nứиɠ, nàng sẽ ngứa ngáy thèm thuồng biết bao. Chàng nhịp liên hồi, Dương Anh thở hổn hển theo nhịp nắc của Hùng. Dường như nàng không còn kiềm chế được nữa.
– A!!! Hùng ca! Muội chết mất, muội tê lắm! L*и muội…aaaa…a L*и muội…muội….
Nàng gồng mình xuất ra những đợt dâʍ ŧᏂủy̠. Hai tay nàng ôm chặt lấy đầu Hùng, sung sướиɠ và hạnh phúc. Cả người nàng đê mê trong cơn hoan lạc. Lần thứ hai ©ôи ŧɧịt̠ Hùng chui vào l*и nàng. Nàng không còn đau nữa, từng cơn sướиɠ cũng đầy đủ hơn, thích thú hơn và đê mê hơn.
– Muội mệt không?
– Mệt, nhưng mà sướиɠ lắm Hùng ca. Sao hôm nay Hùng ca không tiểu vào muội nữa, muội thích thế lắm.
– Ha ha ha! Dương cô nương ngốc nghếch! Không phải tiểu, mà là tϊиɧ ŧяùиɠ của ta phun vào l*и nàng.
– Tϊиɧ ŧяùиɠ ư?
– Phải! Khi nàng sướиɠ, l*и nàng cũng co bóp, đẩy nước ra đó. Ta cũng thế ta sướиɠ cực độ cũng sẽ xuất tinh ra.
– Ra vậy, thế mà muội không biết. Như vậy là Hùng ca chưa được sướиɠ cực độ.
– Ừ! Nhưng không sao, chỉ cần muội sướиɠ là được rồi.
– Hay là Hùng ca làm nữa đi. Làm đến khi nào Hùng ca xuất tinh thì thôi. Muội muốn cảm giác đó.
Hùng lật úp Dương Anh lại, chàng kéo Dương Anh lên, bắt nàng quỳ theo kiểu doggy rồi tiến vào từ phía sau.
– Hùng ca! Huynh làm gì vậy?
– Muội cứ để yên thế này nhé! Ta sẽ ȶᏂασ muội ngay đây.
– Kiểu gì thế này? A a a…a.a.a Hùng ca! ư ư….ư…uuuuuuuu
Dương Anh chưa kịp nói gì thì Hùng đã nhấp liên tục từ phía sau nàng. Hai bờ mông tròn trĩnh này quả là hấp dẫn, cái l*и đỏ hồng của Dương Anh chổng ngược lên cao làm cho tư thế này càng dễ dàng hơn. Hùng cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ cao độ. Chàng nhấp liên hồi vào l*и Dương Anh. Đã từng doggy với Ngọc và Doanh Doanh, nhưng có lẽ cái l*и này làm chàng cảm thấy tê tái nhất. Đúng là thế gian mỗi đứa đàn bà chỉ có một cái l*и, không ai giống ai. Những cú đẩy tới tấp của Hùng vào tận sâu trong tử ©υиɠ làm Dương Anh vừa thốn vừa sướиɠ tê dại. Nàng rên lên trong sung sướиɠ và hạnh phúc. Nàng bấu víu vào tấm chăn dưới giường, chịu đựng sự thống khoái ào ạt tê tái trong l*и. Nàng ra một lần nữa nhưng vẫn còn thèm khát. Nàng đang thèm khát cái gì nhỉ? Nàng đang muốn biết trong l*и nàng bây giờ là đau hay sướиɠ, là tê hay nhói? Phải rồi, nàng đang chờ dòng tinh nóng hổi đó phụt vào sâu trong l*и.
– Hùng ca! huynh… ȶᏂασ nhanh….. nữa đi…..xuất…. vào l*и muội…. đi. Muội xin huynh! Muội …xin aaaa…aaaa …xin ©ôи ŧɧịt̠ huynh… hãy cho… muội sướиɠ….aaa…….aaaaaaaaaa
– L*и muội ……ngon quá Dương …..Nhi! Ta…. chịu không …..nổi! Ta sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ …..lắm…A aa a….aaaa.. Ta ra…ra trong l*и muội..aaaaa…
– Hùng ca…..Á á á! Huynh ȶᏂασ muội đi, xuất vào….l*и muội đi. Aaaa…..Hùng ca mạnh nữa lên…..ȶᏂασ muội mạnh nữa…Muội sướиɠ l*и…..aa …..ư…..
Dương Anh và Hùng rên lớn, rồi họ ôm chặt lấy nhau, xuất tinh ra ào ào. Cơn da^ʍ của cả hai dịu xuống. Dương Anh còn đang đê mê trong vòng tay của Hùng. Nàng nằm gọn trong bờ vai to lớn, rắn chắc của chàng.
– Hùng ca! Nói huynh mười ba chẳng ai tin nổi.
– Ha ha ha! Vậy chứ muội nói ta bao nhiêu?
– Phải ba mươi! Đầy kinh nghiệm tình trường. Trong khi muội chẳng biết gì.
– Vậy thì ta dạy muội.
– Thật sao?
Thế là đêm đó, Hùng chỉ cho Dương Anh mọi bí quyết tình trường, những gì mà Doanh Doanh đã dạy chàng và những tuyệt chiêu học được từ “thiên địa hội”. Dương Anh nằm chăm chú nghe. Đến nửa đêm, vì quá mệt, nàng thϊếp đi. Hùng đắp chăn cho nàng rồi về phòng, tránh để người trong Thiên Vương dị nghị.
Một tuần trôi qua. Mỗi đêm, Hùng và Dương Anh đều đặn làʍ t̠ìиɦ trong tẩm cung của nàng. Chuyện phòng the đầy đủ, Dương Anh thư thái đầu óc, nhớ đến những lời khuyên của Hùng, nàng quyết định gọi người trong Thiên Vương đảo đến và bàn chuyện.
– Các vị! Hôm nay Dương Anh mời các vị đến đây là muốn bàn bạc một số chuyện. Cha ta đã tạ thế. Hôm nay, chúng ta vì lý tưởng của người mà thành lập ra bang phái mới lấy tên Thiên Vương Bang. Chúng ta trung lập, nam chống Tống, bắc chống Kim, lấy hành hiệp trượng nghĩa làm chí hướng hoạt động. Mong các vị giúp sức Dương Anh.
– Tiểu thư! Hạ Thành ta một lòng trung nghĩa với sư phụ. Nay sư phụ không còn, Hạ Thành nguyện một lòng một dạ theo sự chỉ đạo của tiểu thư, trung nghĩa, sống chết cùng Thiên Vương Bang.
– Trung nghĩa, sống chết cùng Thiên Vương Bang – tất cả mọi người đều chắp tay thề theo lời Hạ Thành.
– Cổ thúc thúc! Ở đây thúc là người lớn tuổi nhất, thúc có cao kiến gì để chúng ta gây dựng Thiên Vương Bang?
– Tiểu thư! Cổ Bách nghĩ, chúng ta nên chia người ra tìm những đệ tử lưu lạc của Thiên Vương, quy tập họ lại, rèn luyện võ nghệ. Sau đó tiếp tục chiêu mộ người hiền tài gia nhập Thiên Vương Bang.
– Các vị nghĩ thế nào?
– Vân Viễn đồng ý với ý kiến của Cổ thúc thúc.
Tất thảy đều đồng ý với ý kiến của họ. Sau đó, Dương Anh phân công mọi người chia nhau ra tìm kiếm đệ tử lưu lạc của Thiên Vương Bang. Dự kiến sáng ngày mốt sẽ lên đường.
– Chuyến này đi e rằng lành ít dữ nhiều. Mong các vị hãy bảo trọng, tồn vong của Thiên Vương Bang đều nhờ cậy vào các vị. Trước khi đi, Dương Anh có một số chiêu thức này, mong các vị học thuộc khẩu quyết, sẽ có lúc dùng tới.
– Phải chăng là chiêu thức mà tiểu thư đã từng giao đấu với tên thống lĩnh triều đình? – Dương Hồ lên tiếng hỏi.
– Đúng vậy. Chiêu thức này mang tên Kim Chung Tráo, ta đã lĩnh ngộ được sau khi đọc Dịch cân kinh của Thiếu Lâm Tự. Kim Chung Tráo có khả năng kháng vật lý và phòng băng cao, tuy nhiên sẽ rất thiệt hại khi đối đầu với hỏa lực, các vị hãy cẩn thận khi dùng. Ngoài ra, cùng với Hùng ca đây trao đổi về dược tính và cơ thể người, ta cũng nghĩ ra được một khẩu quyết mang tên Tĩnh Tâm Quyết. Lấy tĩnh tâm làm trọng, tạo ra độ chính xác cao trong chiêu thức đánh ra, gia tăng uy lực cho từng chiêu thức. Ngay chiều nay, chúng ta sẽ tập luyện.
– Tuân lệnh bang chủ!
Năm người còn lại của Thiên Vương Bang vô cùng phấn chấn. Đệ tử Thiên Vương xưa nay được coi là yếu ớt, chỉ mang tính ý chí là cao. Không ngờ với tài trí của Dương Anh cùng với sự giúp sức của Đường Hùng, giờ đây đã có những chiêu thức ngang tầm với các phái khác.
Việc luyện tập hết sức khẩn trương trong hai ngày để mọi người sớm rời đảo đi tập hợp lực lượng. Hùng cũng không ngần ngại lao vào phòng điều chế biệt dược. Sáng hôm khởi hành, Dương Anh và Đường Hùng tiễn biệt mọi người.
– Xin bang chủ và Đường huynh đệ dừng bước. Chúng thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ!
– Các vị! tại hạ có chuẩn bị một ít biệt dược Hồi thiên đan. Thiên vương bang lấy sinh mệnh làm chủ đạo, thứ thuốc này sẽ làm hồi phục sinh lực nhanh chóng, chữa lành tất cả các loại vết thương. Tại hạ tài hèn sức mọn, chỉ góp sức được bấy nhiêu.
– Đường huynh đệ! Vân Viễn thay mặt mọi người nhận và cảm kích tấm lòng của huynh đệ. Mọi sự ở Thiên Vương đảo và bang chủ, đành nhờ cậy vào huynh.
– Lộ huynh bảo trọng. Các vị bảo trọng. Nhớ cách phá cơ quan mà tại hạ đã nói.
– Kiếu!
Dương Anh không nói lời nào. Nàng cảm thấy trách nhiệm trên vai càng lớn hơn. Bây giờ đây không chỉ phải lo cho cha, mà còn phải lo cho cả những con người vừa rời đi này, không những thế nếu sau này Thiên vương bang lớn mạnh, thì nàng còn nặng gánh hơn. Hiểu nỗi lo của Dương Anh, Hùng nắm chặt tay nàng, cùng nàng trở về Đại điện.
– Dương cô nương quả là nhân tài hiếm có trong chốn võ lâm. Mới lên thiếu lâm tự vài ngày là lãnh ngộ được Dịch cân kinh, còn biến thể cho phù hợp nữa.
– Đường công tử cũng đâu phải dạng vừa, hôm trước chẳng phải huynh đã cài một cơ quan hệ KIM trên đường về đây sao? Chẳng phải lực sát thương của cơ quan ấy là từ La Hán Trận mà ra hay sao?
– Thế còn Tĩnh tâm quyết gì đó, muội học từ ta lúc nào?
– Muội học lúc huynh nhìn trộm muội, hì hì. – Dương Anh đỏ mặt quay đi.
– Còn giả bộ ngại nữa sao? – Hùng lao tới ôm lấy nàng từ phía sau, hai tay chàng đặt lên ngực, xoa bóρ ѵú nàng.
Dương Anh gỡ tay Hùng ra, hai má ửng hồng, nàng nói tiếp:
– Có điều này muội muốn hỏi, nhưng ngại quá.
– Ta với muội mà có gì phải ngại, muội cứ nói đi.
– Lúc ấy! lúc mà huynh ȶᏂασ muội, sao lúc huynh làm nhanh, lúc lại làm chậm?
– Ha ha ha, tiểu thư lại thèm rồi hả?
– Không! Muội đang nghiêm túc.
Hùng không đùa nữa, chàng biết Dương Anh thực sự không đùa, nàng đang hỏi có chủ đích hẳn hoi.
– Do ta hứng thú, máu huyết dồn nén nên ta sẽ làm nhanh hơn.
– Máu huyết dồn nén là sẽ nhanh hơn được sao?
– Phải, có chuyện gì sao?
– Vậy Dương Quang Tam Điệp của muội có thể tăng số lần tấn công từ 3 lên 5 chiêu nếu máu huyết dồn nén.
– Ha ha ha! Không lẽ muội định vừa làʍ t̠ìиɦ vừa chiến đấu?
– Huynh đừng đùa nữa, muội có cách mà.