Trong mật thất, một lò sắt cao cỡ nửa người được đặt ở giữa căn phòng, ngọn lửa cháy kêu lốp bốp, tia lửa bắn tung tóe ra ngoài, vụt tắt trên không trung.
Phó Cầm nghe âm thanh đó, cảm thấy nặng trĩu khác thường, xuyên thấu vào trong, giống như xuyên thẳng từ màng nhĩ vào trái tim, đốt cháy ngực nàng, trong phút chốc nóng lạnh đan xen, như trôi dạt ở trong biển băng, trong nháy mắt lại giãy giụa rơi vào biển lửa.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Đôi môi của Phó Cầm tái nhợt, sắc mặt xanh tím, cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cơ thể run rẩy vì sợ hãi.
Nàng chưa từng tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Thủy Khanh Y, nhưng đã từng nghe nói không ít, hơn nữa muội muội của nàng ta chết ở trong tay nàng ta, mặc dù bản thân dựa vào thân phận Quý phi và đứa nhỏ trong bụng để uy hϊếp nàng ta, nhưng xem ra hôm nay, không có tác dụng.
Nếu như ở ba quốc gia kia, Quý phi của một nước đột nhiên biến mất, nhất định sẽ truy cứu, nhưng nàng chết cũng không xong, lại là ở Nam Chiếu, Thủy Triệt rất che chở tiện nhân kia, cho dù gϊếŧ nàng ở trước mặt bách quan, hắn cũng sẽ không hỏi tội tiện nhân này, những đại thần đứng ở phía nàng, tất cả đều là gió chiều nào xoay chiều đó, gió lớn thổi qua liền nghiêng ngả, một khi nàng mất đi chỗ dựa, tất nhiên bọn họ sẽ do dự đấu tranh, lựa chọn đứng vào phe khác, nếu như có phụ thân ở đây, còn có thể thay nàng chủ trì công đạo, hôm nay, phụ thân đến Cửu Lê Cốc đuổi gϊếŧ "Thủy Khanh Y", trúng kế điệu hổ ly sơn của nàng ta, có lẽ cũng là lành ít dữ nhiều.
"Ta không làm gì, chỉ là trả lại lễ vật mà bà tỉ mỉ lựa chọn cho ta, nếu lãng phí thì rất đáng tiếc, phải không?" Cánh môi đầy đặn màu đỏ thẫm của Thủy Khanh Y lộ ra nụ cười tà nịnh, nàng vung tay lên, sáu gã nam nhân cường tráng xuất hiện ở trong ám thất.
Đồng tử của Phó Cầm đột nhiên co rút mạnh, đây... Đây là đám người mà nàng tìm tới, hiện giờ lại ở trong tay Thủy Khanh Y... Nghĩ đến lời nói của nàng ta..., Phó Cầm sợ tới mức gan mật đều vỡ ra, lăn một vòng quỳ trên mặt đất, cầu xin: "Công chúa, cầu xin ngươi tha cho ta một mạng, ngươi nói ngươi phải che chở đứa bé trong bụng ta, ngươi không thể làm như vậy."
Phó Cầm giống như người sắp chết đuối, bắt được một cây cỏ cứu mạng cuối cùng, so sánh với việc bị sáu gã nam nhân cường tráng này cưỡиɠ ɧϊếp, vứt bỏ tự tôn thì tính là cái gì?
Đáy mắt của Thủy Khanh Y thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, Lệnh Quý phi tự cao tự đại này, lại có thể quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, xem ra là người biết co biết duỗi.
Nhưng nhớ đến màn đối thoại của bà ta và Phùng Vinh Hoa mà nàng nghe được ở Cung Thần Hi, trong lòng cười lạnh, đổi lại người bị bắt là nàng, cho dù nàng dập đầu đến chết, bà ta cũng sẽ không nháy mắt lấy một cái.
"Lệnh Quý phi, mặc dù ta là người ít học, lúc còn bé không có mẫu thân nuôi dạy, nhưng vẫn hiểu đạo đức cao cả "có qua có lại"." Trong con ngươi của Thủy Khanh Y tràn ngập vẻ hưng phấn, hôm nay xem xuân cung sống, sẽ không sợ Bách Lý Ngọc trừng phạt, chỉ là... Có phải là quá thô bạo, đẫm máu hay không?
"Ta sai rồi, cầu xin ngươi tha cho đứa bé của ta một mạng." Phó Cầm tóc tai rối bời, váy bị thấm ướt, làm lộ ra đường cong cơ thể được bà ta bảo dưỡng tốt.
Thủy Khanh Y nhìn vẻ mặt sợ hãi của bà ta, nhưng sâu trong đáy mắt che giấu vẻ nham hiểm, nàng lui về phía sau một bước, vứt trái cây trong tay xuống, ra hiệu cho sáu gã cường tráng tiến lên.
"Không, không được..." Hai tay của Phó Cầm ôm bụng, sắc mặt tái nhợt cuộn người lại. Nhìn mấy người từ từ tiến tới gần, nỗi oán hận trong lòng như nước lũ bộc phát, cuốn sạch thần kinh, nàng đứng vụt dậy, xông tới chỗ Thủy Khanh Y đang đứng!
Thủy Khanh Y không nhúc nhích, nhìn sáu gã cường tráng duỗi cánh tay dài ra, bắt được Phó Cầm, ném bà ta xuống đất, ánh mắt lóe lên, Thủy Khanh Y giậm chân bước tới, đứng ở bên cạnh Phó Cầm, lấy viên dược hoàn màu đỏ kia từ trong ngực của bà ta ra.
Đặt ở dưới mũi ngửi thử một hơi, nụ cười trên mặt Thủy Khanh Y càng sâu hơn, đó là dược hoàn tinh luyện từ cây anh túc, một viên thì không thể làm cho người ta nghiện, nên bên trong còn bỏ thêm những thứ khác.
Đột nhiên Thủy Khanh Y thay đổi suy nghĩ, nàng không muốn Phó Cầm chết, mà muốn để cho bọn họ hành hạ thứ đó của bà ta, trả lại cho chính bọn họ nếm thử một lần.
"A ——" Trong lúc Thủy Khanh Y đang trầm tư thì tiếng kêu thảm thiết chói tai của Phó Cầm truyền đến.
Nàng ngẩng đầu nhìn, trông thấy y phục trên người Phó Cầm bị xé rách rơi đầy đất, một gã cường tráng đã tằng tịu cùng bà ta, những người khác không cam chịu đứng ở phía sau, rối rít ngồi xổm trên mặt đất, đùa nghịch ở những chỗ khác.
Thủy Khanh Y trong sáng che mắt, thấy Lãnh Ngôn đang ngây ngốc ở bên cạnh, nàng vỗ tay về phía hắn: "Học tập hử?"
Lãnh Ngôn bị cái vỗ tay này làm cho tinh thần hồi phục lại, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện vết nứt, ửng đỏ quỷ dị, nhưng vẫn quên dời tầm mắt như cũ.
"Phi lễ chớ nhìn (1)!" Thủy Khanh Y che mắt về phía tiếng thở dốc truyền đến, ý bảo Lãnh Ngôn không được nhìn.
(1) Phi lễ chớ nhìn: Không nhìn điều sai trái.
Lãnh Ngôn lé mắt nhìn Thủy Khanh Y, thấy ngón trỏ và ngón tay giữa của nàng mở ra, để lộ ra đôi con ngươi xanh thẳm, nhìn không chớp mắt, không khỏi đầu đầy hắc tuyến.
"Chủ tử, người chảy nước miếng." Lãnh Ngôn lạnh lùng nói, ngay lúc Thủy Khanh Y còn chưa phản ứng kịp, bàn chân của hắn như bôi dầu xoay người chạy đi.
Thủy Khanh Y sững sờ, sờ cằm theo bản năng, không hề dính một giọt mồ hôi nào, nước miếng đâu ra chứ?
Nàng phản ứng kịp, mới hiểu ra là mình bị Lãnh Ngôn trêu chọc!
Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, liền phóng khoáng quát to ra phía ngoài: "Bắt được Lãnh Ngôn, thưởng một lượng bạc."
......
Ám thất yên tĩnh như chết, ngay cả tiếng rêи ɾỉ của Phó Cầm ở bên kia, cũng dừng lại mấy giây, rồi lại thét lên thê lương.
Thủy Khanh Y sờ trán, thầm nghĩ một lượng bạc là rất ít sao?
Ngay sau đó Thủy Khanh Y lấy đôi tay che ngực, lặng lẽ rơi lệ, bọn họ đều là người có tiền, chỉ có nàng là người nghèo nên mới keo kiệt như thế, nghĩ vậy, nàng yên tâm thu hồi lại một lượng bạc vụn trong tay, lau đôi mắt khô cong, nói: "Nếu các ngươi đã chê ta quá nghèo, vậy thì bắt được Lãnh Ngôn, sẽ không thu tiền."
Mọi người không còn lời để nói...
Nếu như Công chúa Trường Nhạc quá nghèo, vậy thì bọn họ thực sự chỉ có thể ăn không khí!
Một thuộc hạ canh gác ở ngoài cửa nghe thấy chủ tử khóc than, thật sự không nhịn được, mở miệng nói: "Chủ tử, Lãnh lão đại nói phụng mệnh của người đi Bắc Thương."
"Ồ!" Thủy Khanh Y gật đầu, lúc trông thấy mọi người khẽ thở phào một hơi, nàng nói rõ ràng: "Nếu không bắt được, vậy thì đều phải móc một lượng bạc ra, sung vào công quỹ!"
Sáu gã cường tráng bị hành động keo kiệt của Thủy Khanh Y kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng ra sức hơn, tiếng kêu thảm thiết của Phó Cầm đã không còn lên xuống mà duy trì tiếng thét cao vυ't, trong đau đớn xen lẫn sung sướиɠ.
Thủy Khanh Y xấu hổ, một câu nói của nàng khiến cho Phó Cầm bị cưỡng bức, cũng đã chấp nhận bị cường bạo, khuôn mặt tái nhợt của bà ta dần dần đỏ ửng, vẻ mặt hưởng thụ.
"Chủ tử..." Mọi người gọi yếu ớt, trong lòng hối hận, không nên xem thường sự keo kiệt của chủ tử, dù sao đó cũng là một lượng bạc đấy ——
"Kháng nghị không có hiệu lực." Thủy Khanh Y nhìn nửa thân dưới của Phó Cầm chảy ra một vũng máu, nàng xoay người ra khỏi ám thất, tay vắt chéo sau lưng, nói: "Đi, rót cho bọn họ mấy chén thuốc, đến khi Lãnh Vụ tới, ngươi sai người ném Phó Đạt và Phùng Vinh Hoa vào, để cho bọn họ nhìn tận mắt chủ ý bọn họ nghĩ ra được dùng ở trên người nữ nhi của họ."
"Vâng!" Nói xong, mọi người nhao nhao lấy một lượng bạc ra, đặt trên tay của Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y nhìn hơn hai mươi lượng bạc vụn trong tay, cười như hoa nở: "Chớ coi thường một lượng bạc, các ngươi xem, để chung vào một chỗ, chính là rất nhiều bạc."
Mọi người oán thầm: Người mới là một lượng ấy... Có thể giống như gà mái đẻ trứng, biến thành rất nhiều lượng bạc sao?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mọi người, Thủy Khanh Y buông tay, nói: "Hôm nay đưa một lượng, ngày mai đưa một lượng, cứ thế mà suy ra, không phải là rất nhiều bạc sao? Cho nên sau này, cho dù người ta chỉ cho một đồng tiền, cũng phải nhận lấy, dù sao vẫn tốt hơn là không có!"
Mọi người vội vàng gật đầu, dáng vẻ giống như thụ giáo, ôm túi tiền thiếu mất một lượng bạc, trong lòng rơi lệ, có được bài học kinh nghiệm này, cho dù chưa đưa bạc cũng muốn chạy đi, chẳng lẽ chờ bị móc ngân lượng từ túi tiền của mình ra lần nữa rồi mới chạy sao?
"Các ngươi phải tin rằng, đi theo ta là kiếp trước các ngươi đã đốt cao hương, ta cũng đã cho các ngươi không ít tiền tiêu hàng tháng." Thủy Khanh Y hài lòng gật đầu, mang theo mấy người đi vào trong cung.
Lúc đi qua Ngự Thiện Phòng, thì nghe thấy có mấy nô tài tụ tập ở một chỗ nói chuyện phiếm, trong lời nói đều lộ ra vẻ hưng phấn và có ý ganh đua so sánh: "Ta làm việc ở Ngự Thiện Phòng, đưa đồ ăn hàng ngày cho quý nhân các cung, đều được thưởng, chạy chân một lần có thể nhận được hai mươi lượng bạc ròng, gặp được lúc chủ tử vui vẻ, thì được năm mươi lượng hoàng kim."
"Thôi đi, ngươi thì tính là cái gì, lão nô phục vụ Tuyên Vương, đều trực tiếp ban thưởng bảo vật, dạ minh châu to như quả trứng gà."
Thủy Khanh Y im lặng không nói gì, nàng nhìn trời, trong lòng thầm mắng thằng cháu Thủy Minh Hách kia, thoải mái cho người ta dạ minh châu, thứ này trị giá bao nhiêu bạc hả, lúc cho nàng thứ gì, hắn còn phải tính toán tỉ mỉ, Thủy Khanh Y nhất thời cảm thấy thiệt thòi!
Thuộc hạ sau lưng nàng nghe thấy thế, lại cảm khái một hồi, kiếp trước bọn họ không đốt cao hương, nên mới bị áp bức khổ sở như vậy. Mỗi ngày đều chém chém gϊếŧ gϊếŧ, tiền tiêu hàng tháng còn không có người nào nhiều như phí chạy chân của một thái giám!
Cảm thấy không khí sau lưng khác thường, Thủy Khanh Y quay đầu lại, nhìn bộ mặt của thuộc hạ nhà mình buồn bã, nàng khua tay cười gượng: "Các ngươi không giống bọn họ, ít nhất lão nương còn có thể thưởng nữ nhân cho các ngươi, thậm chí để cho các ngươi lấy vợ sinh con, còn người ta phục tùng mệnh lệnh, quên đi gốc rễ của mình để đổi lấy bạc, người nào kém người nào mạnh hả?" Nói xong lời cuối cùng, nàng nhỏ giọng nói khẽ: "Tiền đồ, ganh tị với hoạn quan."
Mọi người mặt đỏ tới mang tai, bị miệng lưỡi linh hoạt của Thủy Khanh Y làm cho sửng sốt, cảm thấy điều này cũng có lý, nên không dám oán trách nữa.
Thủy Khanh Y nhìn Điện Thiển Hà bị cháy thành đống đổ nát, trong lòng xót xa, sau này cả Hoàng cung đều là gia sản của nàng, xây dựng một tòa cung điện cần bao nhiêu bạc hả?.
"Hoàng hậu có bị thương không?" Thủy Khanh Y túm thị vệ bên cạnh, hỏi.
"Công chúa, Hoàng hậu nương nương không có ở trong tẩm điện,không bị thương."
Thủy Khanh Y cảm thấy có chút tiếc nuối, tại sao không thiêu chết đồ giả mạo kia nhỉ?
Nghĩ lại, e rằng cũng tề tụ để động thủ vào tối nay, đoán chừng đồ giả mạo cũng đi ra ngoài thu xếp, nên mới thoát được một kiếp!
"Được rồi, chúng ta quay về thôi." Nếu không còn chuyện gì, vậy thì trở về chờ vở kịch hay ngày mai.
Nhìn thuộc hạ đi khỏi, Thủy Khanh Y nghĩ đến lúc đi ngang qua Ngự Thiện Phòng trước đó, hai thái giám khi nãy, có một người trong đó không giống như là thái giám đang làm việc, nhớ tới bên trong có ánh sáng, nàng quay ngược trở lại, ẩn vào trong Ngự Thiện Phòng, thấy trong bếp lò vẫn còn ánh lửa, nghiễm nhiên là vừa mới dùng chưa được bao lâu, tra xét một vòng, không thấy thứ gì, nên nàng lui về, đột nhiên, nàng phát hiện bên cạnh lò lửa có một cái túi thơm màu đỏ, nhặt lên nhìn, bên trên có hình hoa hồng thêu kim tuyến.
Thủy Khanh Y tò mò mở ra xem, sau khi nhìn rõ đồ vật bên trong, trên mặt nàng lộ ra nụ cười quỷ quyệt.
....
Đến Điện Tử Uyển, Thủy Khanh Y liền trông thấy Lãnh Vụ đã đợi ở đó từ lâu.
"Chủ tử, đã ném Phó Đạt vào ám thất, nhìn thấy Phó Cầm thông da^ʍ cùng sáu gã nam nhân cường tráng, lão ta kích động đến ngất đi, chúng thuộc hạ đã làm cho ông ta tỉnh lại, đang cùng quan sát với Phùng Vinh Hoa." Lãnh Vụ nghĩ đến bộ dáng của Phó Cầm, trong lòng thổn thức không thôi, trông như một Quý phi cao cao tại thượng, lại không nghĩ rằng thực chất bên trong lại phóng đãng như vậy.
"Tại sao không ném Phùng Vinh Hoa xuống đất để hai mẹ con cùng nhau phục vụ những người đó?" Thủy Khanh Y nhớ tới mấy câu nói kia của Phùng Vinh Hoa, đáy mắt thoáng rét lạnh, sai người đi lục soát phòng ngủ của Phùng Vinh Hoa.
Nàng nghĩ nhất định Phùng Vinh Hoa không chỉ có một viên dược hoàn kia, đợi đến khi bọn họ bị nghiện, sẽ dễ dàng khống chế!
"Khụ khụ..." Lãnh Vụ không được tự nhiên quay đầu đi, chột dạ nói: "Phùng Vinh Hoa đòi uống nước, thuộc hạ cảm thấy bà ta thật khó phục vụ, rót một chén nước đặt trên bàn trong ám thất cho bà ta uống, sau đó nhìn thấy bà ta tự mình cởi hết y phục rồi bò tới, thì thuộc hạ mới biết đó là.. là loại dược kia."
"Xử lý như thế nào?" Thủy Khanh Y nhíu mày, như thường lệ, nếu Lãnh Vụ không nhận được mệnh lệnh của nàng, thì nàng ấy sẽ không tùy tiện đưa thuốc giải cho Phùng Vinh Hoa.
"Thuộc hạ trói bà ta lại, nhưng khi đó bà ta đã tằng tịu với một gã nam nhân rồi. Phó Đạt tức giận đến mức nôn ra một ngụm máu, không biết lão ta lấy gậy gỗ từ nơi nào ra, đâm vào thân dưới của Phùng Vinh Hoa...Chết rồi!"
Thủy Khanh Y mím môi, chết như vậy sao? Đúng là quá lời cho bà ta rồi.
"Ném đến Cửu Lê Cốc đi." Thủy Khanh Y nghĩ Phó Đạt sẽ đến đó ném nhẫn ngọc để vu khống Phùng Vinh Quý, vậy thì nàng sẽ sai người qua đó để lấy.
"Chủ tử..." Trên gương mặt lạnh lẽo của Lãnh Vụ có hơi mệt mỏi, đường xá đi lại cũng không phải là ngắn, nàng còn không chưa được thở một hơi, lại phải đi tới đó... Nâng mắt nhìn ánh mắt của Thủy Khanh Y, chợt hiểu ra đây là sự trừng phạt. "Thuộc hạ sẽ đi ngay."
Thủy Khanh Y không lên tiếng, đã tới lúc nên kết thúc bàn cờ này, nàng nhắm mắt nằm ngủ ở trên tháp quý phi.
Trong mơ màng, bên tai truyền tới tiếng động, Thủy Khanh Y mở mắt ra, trông thấy bộ mặt tức giận của Thủy Mặc xông tới.
"Hoàng tỷ, mẫu phi... Mẫu phi chết rồi..." Thủy Mặc nhìn thấy Thủy Khanh Y, không cầm được chảy nước mắt, khóc như một đứa bé chưa lớn.
Thủy Khanh Y bối rối trừng mắt nhìn, một lát sau, mới khôi phục vẻ trấn tĩnh, vẻ mặt đau thương vỗ đầu Thủy Mặc, dịu dàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Mẫu phi bị đâm chết ở trên giường, sáng nay Ngự Lâm quân tìm được một con dấu ở tẩm điện của mẫu phi, phía trên khắc cái gì, Mặc Nhi không nhìn thấy. Trong lòng sợ hãi, xuất cung đi tìm ngoại tổ mẫu, nhưng tất cả bọn họ đều biến mất, Mặc Nhi không biết đi đâu, không thể làm gì khác hơn là đến tìm Hoàng tỷ." Nói xong, Thủy Mặc lau nước mắt, oán trách: "Hoàng tỷ, không phải là tỷ đã đồng ý với Mặc Nhi, sẽ bảo vệ mẫu phi sao? Có phải mẫu hậu gϊếŧ mẫu phi hay không?"
Thủy Khanh Y im bặt, nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
"Mặc Nhi, mọi việc cũng không thể dựa vào người khác, bây giờ điều ngươi phải làm không phải là khóc lóc, mà là học cách kiên cường, nếu ngươi vẫn chưa trưởng thành, mất đi mẫu phi che chở ngươi, ngươi làm thế nào để sinh tồn ở trong cung?" Suy nghĩ của Thủy Khanh Y phức tạp, nếu như Thủy Mặc vẫn duy trì tình trạng hiện giờ, vậy thì nàng nhất định sẽ giữ lại cho hắn một mạng, nếu như hắn vì hoàng quyền và báo thù cho Lệnh Quý phi, nàng sẽ không thể làm gì khác hơn là nhổ cỏ tận gốc.
"Hoàng tỷ, trong cung chỉ có tỷ và Hoàng huynh, Mặc Nhi không muốn thứ gì cả, tại sao bọn họ vẫn muốn hãm hại Mặc Nhi, chẳng lẽ Hoàng tỷ và Hoàng huynh sẽ gϊếŧ Mặc Nhi sao?" Đôi mắt của Thủy Mặc khép lại, che khuất hốc mắt đầy nước.
"Mặc Nhi, Nam Chiếu không có người hại ngươi, không có nghĩa là các quốc gia khác sẽ không, ngươi nhất định phải học được cách bảo vệ bản thân." Thủy Khanh Y khẽ thở dài, không biết tại sao người độc ác như Phó Cầm lại sinh ra một đứa bé đơn thuần như vậy chứ?
"Mặc Nhi sẽ." Đôi mắt to long lanh của Thủy Mặc thoáng hiện lên vẻ kiên nghị, giống như để chứng minh quyết tâm của hắn, Thủy Mặc cầm một thanh chủy thủ sắc bén, cắt đứt một lọn tóc,nói quả quyết: "Hoàng tỷ, nhất định Mặc Nhi sẽ biến thành người mạnh mẽ kiên cường như phụ hoàng!"
Xuống tóc tỏ rõ ý chí sao?
Thủy Khanh Y nhìn Thủy Mặc của giây phút này, giống như hắn đột nhiên trưởng thành, không biết là tốt... Hay là xấu!
Còn chưa dùng đồ ăn sáng, Thủy Khanh Y đã bị triệu đến Điện Kim Loan, đêm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, sáng sớm trên phố truyền ra rất nhiều loại lời đồn đại, trong đó lời đồn truyền ra mạnh mẽ nhất chính là Quý phi nương nương có tin vui, sợ ảnh hưởng đến địa vị, Hoàng hậu nương nương không dung tha, nên âm thầm ra tay diệt trừ, lại sợ bị phủ Thái phó trả thù, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, đều gϊếŧ sạch.
Nghe vậy, Thủy Khanh Y bật cười, nhìn các đệ tử của Phó Đạt, bàn luận sôi nổi không ngừng về lời đồn đại trên phố, làm như vậy là muốn khiến cho Thủy Triệt bắt Hoàng hậu lại để hỏi tội.
Nhìn gương mặt bình tĩnh của Thủy Triệt, Thủy Khanh Y đoán không ra ông định làm thế nào, đã lấy được con dấu kia, vì sao không lấy ra, mà lại để mặc cho bách quan chĩa mũi nhọn vào Hoàng hậu như vậy?
"Hoàng thượng, đêm qua tẩm cung của Bổn cung xảy ra hỏa hoạn, nếu không phải đúng lúc nghe thấy công công Tiểu Đức Tử nói ngài ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, tới Ngự Thiện Phòng nấu canh cho ngài, e rằng đã bị thiêu chết. Làm sao có thể phân thân đi đối phó Lệnh Quý phi chứ?" Thủy Thiên Diên trầm mặt biện luận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lễ bộ Thượng thư.
"Hoàng hậu nương nương, vi thần chỉ tùy việc mà xét, chỉ nói là lời đồn đại, cũng không phải là nhằm vào nương nương, nương nương không cần chột dạ." Mặc dù trong lời nói của Lễ bộ Thượng thư Uông Hải Luân không nhằm vào Hoàng hậu, nhưng ý nghĩa đằng sau lại rất rõ ràng, nếu Hoàng hậu không làm chuyện này, thì không cần có tật giật mình, bây giờ chột dạ, e rằng là làm chuyện mờ ám.
"Ngươi ——" Thủy Thiên Diên bực bội, ánh mắt đảo tới công công Tiểu Đức Tử bên cạnh, nói: "Bổn cung có công công Tiểu Đức Tử làm chứng, ta luôn ở trong Ngự Thiện Phòng, không ở hiện trường trong khoảng thời gian gây án."
"Hoàng hậu nương nương hồ đồ, thời nay lén lút ra tay, người nào sẽ tự mình ra trận chứ?" Hàn lâm viện Lưu Các lão bước ra khỏi hàng, nói.
Con ngươi của Thủy Khanh Y u ám, Lưu Các lão nên thần phục Hoàng thượng, không liên quan tới người của hai phái mới phải, tại sao ông ta lại nói giúp Phó gia?
"Lưu Các lão có gì bất mãn với Bản cung? Nên mới vu cáo như thế?" Thủy Thiên Diên giận dữ mắng, vỗ phượng ỷ, nói: "Bổn cung ngủ mê man hơn mười năm, từ khi tỉnh lại vẫn luôn cung phụng ở bên cạnh Hoàng thượng, bên cạnh đều là người của Hoàng thượng, ý của Lưu Các lão là Hoàng thượng ngầm cho phép Bổn cung đối phó Thái phó và Lệnh Quý phi ư?"
Trong lòng Lưu Các lão rơi "lộp bộp", ông lại sơ suất bỏ qua chuyện này, ngay từ mười lăm năm trước, trong lòng ông đã có định kiến đối với Thủy Thiên Diên, hôm nay, khó khăn lắm mới thái bình, bởi vì sự xuất hiện của nàng ta, trong cung rối loạn, lòng người hoang mang, trước mắt lại xuất hiện thêm sự việc lớn như thế, quả nhiên là họa thủy.
"Hoàng thượng minh xét, lão thần tuyệt đối không hề có ý đó, lời đồn đại trên phố bất lợi cho Hoàng hậu, mong rằng Hoàng thượng cho Lệnh Quý phi và Phủ Thái phó một cái công đạo, trấn an lòng dân." Lưu Các lão thầm than, sớm biết có cục diện hôm nay, lúc trước liều chết cũng phải thiêu hủy di thể của Hoàng hậu, cũng không đến nỗi tạo thành cục diện như thế này.
Phủ Thái phó rắc rối phức tạp, nắm giữ chuyện cơ mật quan trọng của Nam Chiếu, Phó Đạt vừa chết, Phó phủ chỉ còn lại chi thứ hai, Phó Thành của chi thứ hai đầy rẫy dã tâm, tâm địa độc ác thủ đoạn tàn nhẫn, gặp trở ngại vì chân bị tật, mới nhường lại vị trí Thái phó, mặc cho Phó Đạt chèn ép, Phó Đạt vừa chết, có lẽ hắn sẽ thế thân vị trí của Phó Đạt, người trung thành với Phó phủ ở trong triều, không biết bị kích động, sẽ gây ra loại chuyện gì.
"Ý của Lưu Các lão là bắt lấy Bổn cung để hỏi tội, rồi sau đó cho dân chúng, Phó gia một cái công đạo sao?" Thủy Thiên Diên cảm thấy oán hận Thủy Triệt, nàng bị dồn ép tới mức này, hắn vẫn không mở miệng nói giúp, thực sự muốn vứt bỏ nàng sao?
Nhưng nhớ tới tư liệu Chủ thượng điều tra ra, từ đó mà biết được Thủy Triệt yêu Thủy Thiên Diên tận xương tủy, đã từng huyết tẩy (2) triều đình, vì sao hôm nay lại không giúp nàng, chẳng lẽ là cách xa nhau hơn mười năm, làm cho tình cảm giữa bọn họ trở nên nhạt phai?
(2) Huyết tẩy: tàn sát đẫm máu.
Trong chốc lát, trong lòng Thủy Thiên Diên cảm thấy trống rỗng, ánh mắt nhìn về phía Thủy Khanh Y, đến khi nhìn thấy túi thơm giắt trên eo nàng ta, sắc mặt đại biến.
"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình không làm, nếu như Hoàng hậu nương nương trong sạch, thì sẽ không sợ bị điều tra." Lưu Các lão không hề nhượng bộ, ánh mắt vẫn đang quan sát vẻ mặt của Thủy Triệt, thấy Hoàng thượng không có dấu hiệu nổi giận, trong lòng bớt căng thẳng, có lẽ tình cảm của Hoàng thượng trải qua hơn mười năm đã lắng đọng, phai nhạt không ít.
"Cây ngay không sợ chết đứng, nếu như Bổn cung trong sạch, Lưu Các lão định thế nào?" Trong lòng Thủy Thiên Diên nhanh chóng tính toán, nếu Thủy Khanh Y nhặt được cái túi thơm đó, chắc chắn hôm nay sẽ không để cho nàng phải vào đại lao, trong lòng cũng không phải sợ như vậy.
"Chuyện này..." Đột nhiên Lưu Các lão bị hỏi khó.
"Cáo lão về quê thì thế nào?" Mắt phượng của Thủy Thiên Diên mỉm cười, bình tĩnh như thường, không hốt hoảng, bối rối như lúc trước.
"Được..." Lưu Các lão còn chưa dứt lời, đã bị Thủy Khanh Y cắt ngang: "Trái lại, Bổn cung ngưỡng mộ sự thẳng thắn của Lưu Các lão, cũng tin rằng "mẫu hậu" trong sạch, nhi thần cảm thấy Lưu Các lão không có ác ý, ngài ấy chỉ nói về lời đồn đại trên phố, cũng là một lòng suy nghĩ cho mẫu hậu, suy nghĩ vì Nam Chiếu, mẫu hậu nói mình nấu canh ở Ngự Thiện Phòng, chuyện này nhi thần có thể làm chứng, nhưng người khác không biết, sao mẫu hậu không phối hợp với Lưu Các lão để cho Đại lý tự Khanh điều tra, trả lại sự trong sạch cho mẫu hậu chứ?"