Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Quyển 2 - Chương 20-3: Lấy mạng đổi mạng (3)

Vẻ mặt của Quán Phú khó đoán, dứt lời, ông nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục nói: "Từ khi ngài sinh ra, lão phu đã tính một quẻ, mạng của ngài có ba kiếp nạn, sống không quá mười bốn, nhưng mạng của ngài lớn, chịu được một kiếp nạn, mà kiếp nạn vừa mới xảy ra của ngài, cụ thể là cái gì, lão phu nhìn không ra, mọi thứ vẫn phải trông cậy vào bản thân ngài."

Quán Phú có hơi mệt mỏi, trước đây ông đồng ý với nàng ấy là sẽ chăm sóc cho Thủy Khanh Y, nhưng Thủy Khanh Y là một trong số ít người mà ông không nhìn thấu được vận mệnh tương lai.

"Thần côn, điều ta muốn là tin tức của Bách Lý Ngọc, ta phúc lớn mạng lớn, tạm thời không chết được, Diêm Vương cũng không thèm thu nhận, ai kêu ta nghiệp chướng quá nhiều." Trong lòng Thủy Khanh Y cũng không nắm chắc, nàng sẽ phá hủy nghiệp lớn của Bách Lý Ngọc, vậy thì nàng sẽ tặng hắn sự phồn thịnh ngàn đời.

"Hắn bị vây ở thần y cốc." Quán Phú lắc đầu, số mệnh của Quân Mặc U và Thủy Khanh Y vốn tương sinh tương khắc, nhưng lại đang âm thầm thay đổi, hành động nghịch thiên như vậy, rốt cuộc sẽ bị hao tổn tuổi thọ, không biết là người nào thay đổi số mệnh của hai người bọn họ, nhưng chung quy khó thoát khỏi thiên mệnh, Quán Phú cười thê lương một tiếng, thí dụ như ông...

Thủy Khanh Y vẫn muốn hỏi nữa, nhưng thấy áo choàng của Quán Phú trượt xuống, một mái tóc đen nhánh lộ ra từng đoạn trắng như tuyết, con ngươi quắc thước đầy sức sống mơ hồ vẩn đυ.c, cánh tay thon dài tái nhợt dần dần khô héo, nhăn nheo biến thành một cánh tay bọc xương, giống như ông lão tám mươi tuổi.

"Chuyện này..." Thủy Khanh Y khϊếp sợ trợn to hai mắt, chớp mắt một cái Quán Phú đã già đi...

"Phụt ——" Quán Phú nôn ra một ngụm máu, ngã xuống đất, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười giải thoát, nói yếu ớt: "Mẫu thân của ngài... Mẫu thân của ngài đã tỉnh."

Thủy Khanh Y sững sờ, mẫu thân tỉnh lại, ông ta sẽ biến thành như vậy... Nàng chợt nhớ tới lời Hách Liên Tầm nói với nàng trước đây, thì ra không phải ông ta hao tổn tu vi cứu mẫu thân, mà là lấy mạng đổi mạng!

"Tại sao?" Nghìn lời vạn chữ hóa thành một câu hỏi.

Tại sao? Ông cũng muốn biết tại sao... Ông dùng quãng đời còn lại đổi lấy sự sống cho Thủy Thiên Diên, đến tột cùng là tại vì sao? Có lẽ cho đến lúc chết ông cũng không biết.

"Ta là người cô độc, chết chính là chết, không giống như mẫu thân của ngài..." Quán Phú nhớ tới nụ cười chói lọi như ánh mặt trời kia, vẻ mặt thoáng ngẩn ngơ, nói đứt quãng: "Nàng tỉnh... Ta đi... Nàng... Ở Nam... Nam..." Còn chưa nói xong, người đã ngã thẳng xuống đất.

Bắc Viên Trần ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng chấn động, có lẽ là ông ta đã động lòng phàm, bản thân lại không nhận ra, nhẹ nhàng nói: "Mạng của ông ta đổi lấy mạng của mẫu thân nàng, hiện giờ mẫu thân của nàng đã tỉnh lại, ông ta liền quy tiên, có lẽ trước đây mẫu thân của nàng chưa tỉnh, ông ta mới sống lâu hơn mười năm."

Thủy Khanh Y máy móc gật đầu, nghĩ tới việc Hách Liên Tầm nói nàng nên chú ý đến Quán Phú, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy buồn cười, một người ngay cả mạng sống cũng không cần, thì còn có thứ gì quan trọng mà không thể bỏ được?

Không!

Có một thứ bị mẫu thân cướp đi, đó chính là trái tim của ông ta, phải không?

"Bẩm báo với phụ hoàng, an táng long trọng!" Thủy Khanh Y lau hết nước trên khóe mắt, sai thị vệ nâng Quốc sư lên trên giường, nghĩ tới Bách Lý Ngọc bị vây ở thần y cốc, Thủy Khanh Y để lại một tờ giấy, sai Lãnh Vụ giao cho Thủy Triệt, sau đó nàng cưỡi ngựa xuất cung.

Trông thấy Bắc Viên Trần đang chờ nàng ở cửa thành, Thủy Khanh Y không cự tuyệt, cùng hắn đi về phía trước.

Trên cửa thành, một bóng đen nhìn hai người rời đi, cười lạnh một tiếng, nhanh chóng ẩn nấp vào trong cung.

"Tối nay động thủ." Giọng nói lạnh lẽo lộ ra sát khí vang lên trong Điện Thiển Hà.

"Dạ, Chủ thượng!"

......

Phủ Thừa tướng, trong thư phòng.

"Lão gia, công chúa rời kinh."

"Tối nay động thủ!" Mặt Phùng Vinh Quý dữ tợn, ông đã đợi giờ phút này từ lâu, nhìn Chân Thiến nằm trên giường còn chưa nhập liệm, vẻ mặt từ ái, "Thiến Thiến, con xem, phụ thân sẽ làm cho từng người trong bọn chúng không được chết tử tế, báo thù rửa hận cho con."

Phúc Lợi nhìn cảnh này, trong lòng chua xót, mặc dù hắn không hiểu hành động của lão gia, nhưng có thể hiểu được tình cảm cha con của lão gia đối với tiểu thư, hắn chỉ hi vọng mau chóng tự tay đâm chết kẻ thù, để cho tiểu thư sớm yên nghỉ dưới lòng đất.

"Lão gia, chúng ta phải làm thế nào?" Trong lòng Phúc Lợi lo lắng, nhưng cảm thấy lo lắng về điều gì, lại không nói ra được.

"Bên cạnh chúng ta còn có hơn bốn trăm tử sĩ, một nhóm đến Điện Thiển Hà phóng hỏa, thu hút sự chú ý của mọi người, ám sát Phó Cầm." Nói xong, ông lấy con dấu của Thủy Khanh Y từ trong lòng ngực ra, đưa cho Phúc Lợi, nói với vẻ nham hiểm: "Nhớ để nó rơi ở bên cạnh thi thể của Phó Cầm!"

"Dạ!" Phúc Lợi nhận lấy, phi thân rời khỏi.

Khuôn mặt của Phùng Vinh Quý ngập tràn nụ cười ác độc, không ngừng nói: Sắp rồi, sắp rồi, Thiến Thiến, con hãy kiên nhẫn chờ đợi, một nhà ba người chúng ta lập tức có thể đoàn tụ.

Mà ở trong Cung Thần Hi, cũng đang mưu tính như vậy, Phùng Vinh Hoa vừa nhận được tin Thủy Khanh Y rời kinh, lập tức vào cung.

"Cầm Nhi, tiện nhân kia không mang theo người bên cạnh, chúng ta có thể phái người đuổi gϊếŧ, đến lúc đó tạo thành cảnh thổ phỉ cướp bóc, là được." Phùng Vinh Hoa nóng lòng muốn diệt trừ Thủy Khanh Y, nếu không trong lòng bà sẽ bất an.

Phó Cầm gật đầu, trong lòng tự có tính toán, trên đường đi bọn chúng phải qua Cửu Lê Cốc, nơi đó có một ổ thổ phỉ, tốt nhất là nên ra tay. "Mẫu thân, Cầm Nhi biết phải làm thế nào." Vì đứa nhỏ trong bụng, nàng không thể trì hoãn!

"Đây, ngươi cầm lấy cái này, đến lúc đó phải đổ tội cho lão bất tử Phùng Vinh Quý kia." Phùng Vinh Hoa lấy một cái nhẫn ngọc từ trong tay áo ra đưa cho Phó Cầm, đó là vật gia truyền của Phùng gia, phía trên có ký hiệu của Phùng gia.

Phó Cầm cười âm nhu một tiếng, nàng cảm thấy đây là chuyện làm nàng vừa ý nhất của mẫu thân.

"Làm phiền mẫu thân." Phó Cầm vuốt bụng, uống sữa dê vừa mới vắt ra, mùi hôi của sữa làm cho nàng cau mày, nín thở uống một hơi cạn sạch, lau khóe miệng, nói: "Người để cho phụ thân sắp xếp, ông ấy sẽ biết phải làm thế nào."

Phùng Vinh Hoa gật đầu, con ngươi khẽ chuyển, nói: "Cũng không thể giữ lại tiện nhân ở Điện Thiển Hà kia."

Đương nhiên Phó Cầm hiểu rõ, trước đây coi nàng ta là người bên kia sắp xếp vào, mắt nhắm mắt mở, nhưng nàng ta lại nổi lên tâm tư không nên có, nhất định không thể làm ngơ.

"Vâng, tối nay hai người hãy ở lại trong phủ, không được đi đâu." Phó Cầm dặn dò, tối nay nhất định là một đêm không yên bình, chỉ là, Phùng Vinh Quý sẽ an phận ư?

"Cầm Nhi, ngươi yên tâm dưỡng thai, ta sẽ nói với phụ thân của ngươi để hắn theo dõi Phùng Vinh Quý." Phùng Vinh Hoa đứng dậy, định xuất cung, nhưng nghĩ đến cái chết của Tần Ngọc Trinh, nếu thẳng tay gϊếŧ chết Thủy Khanh Y, thì trong lòng không thể hả giận, quay đầu nói: "Ngươi định cứ thế gϊếŧ Thủy Khanh Y như vậy, chẳng phải là hời cho nàng ta sao?"

"Đương nhiên không đơn giản như vậy, nữ nhi đã thu xếp xong xuôi giúp nàng ta." Nói xong, Phó Cầm vung tay lên, sáu gã nam nhân cường tráng da đen đi từ nội điện ra, tóc bện đuôi sam, trên người vẽ vật tổ (1) với nhiều màu sắc khác nhau, bên dưới quấn da thú, vừa nhìn đã có thể nhận ra không phải là người Nam Chiếu, mà giống như người man di. "Nếu làm cho nàng ta bị lăng nhục mà chết ở trước mặt mọi người, mẫu thân, người nói sẽ thế nào?"

Sắc mặt của Phùng Vinh Hoa chẳng hề có vẻ bất ngờ, gật đầu, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại không vui, để mấy nam nhân cường tráng này làm nhục tiện nhân kia, làm cho nàng ta sảng khoái đến chết, so với việc đâm chết, nàng ta còn được lợi hơn, nhưng thấy dáng vẻ của nữ nhi, nghiễm nhiên là đã quyết định, nên bà không phản bác.

"Như vậy cũng được, nhưng mà tiện nhân kia có tính ti tiện, nàng ta đã từng nói muốn thu thập ba nghìn nam nhân, ngươi để cho người ta chà đạp nàng, nếu như nàng ta thích thú thì sao? Nàng ta không hề cảm thấy mất mặt, chẳng phải là uổng công tặng mấy nam nhân kia cho nàng ta sao? Thành thân với Ám Đế đã ba năm, trông đức hạnh kia của nàng ta, nhất định là chưa được thỏa mãn." Phùng Vinh Hoa nói chua ngoa, trong lòng cảm thấy Thủy Khanh Y chính là một nữ nhân dâʍ đãиɠ.

Phó Cầm cười lạnh, mẫu thân của nàng chính là người phàm tục khiếm nhã, không có kiến thức như thế, Thủy Khanh Y từng nói muốn ba nghìn nam nhân, nhưng phải là nam nhân muốn da mặt có da mặt, tùy tiện tìm một người, nàng ta sẽ chấp nhận ư?

"Người đã nghĩ quá nhiều rồi, cho dù có tặng chất nhi của người tới, cũng chưa chắc nàng ta giơ tay ra." Mẫu thân của nàng có suy nghĩ gì, sao nàng lại không biết, cho dù róc xương lóc thịt Thủy Khanh Y, dùng lửa cháy rừng rực ninh nhừ nàng ta, cũng vẫn cảm thấy còn rất nhẹ.

"Cầm Nhi!" Sắc mặt của Phùng Vinh Hoa khẽ biến, đời này bà mắc nợ nhất chính là Thiên Hạ Trang, nếu không phải vì bà, làm sao bọn họ phải quy ẩn? Hiện giờ, chất nhi của bà đều chưa từng để ý tới bà, thậm chí Vũ Nhi nhỏ nhất, vì tiện nhân kia mà tới cửa uy hϊếp bà, làm sao bà có thể nuốt được cơn giận này? Làm thế nào mà không oán hận, không muốn róc sống nàng ta?

"Mẫu thân, phải đối mặt với những chuyện đã làm." Phó Cầm xem thường mẫu thân của mình, lòng dạ xấu xa ác độc, nhưng không có gan đối mặt, có lẽ hôm nay gặp phải đại cữu mẫu, nên muốn đi đường vòng.

Phó Cầm không biết rằng quả thực nàng đã đánh giá cao mẫu thân của mình, mẫu thân của nàng hận Thiên Hạ Trang, vì không giúp đỡ bà chính là phản bội bà, chưa từng nghĩ tới việc tự mình tìm hiểu vấn đề, vì sao người nhà Hách Liên không muốn có quen biết với bà!

"Cầm Nhi, Hách Liên Tầm không muốn giúp chúng ta đối phó tiện nhân kia thì thôi, ngay cả Hách Liên Vũ cũng giúp đỡ tiện nhân kia tới uy hϊếp ta, không biết nàng ta đã cho hai huynh đệ bọn chúng ăn loại dược gì, u mê đến mức đầu óc choáng váng, quên mất ai mới là người nhà của bọn chúng." Đáy mắt của Phùng Vinh Hoa tràn đầy thù hận và vẻ không cam lòng, nếu như có Thiên Hạ Trang ủng hộ, bà đã rút gân lột da Thủy Khanh Y từ lâu!

"Được rồi, người xuất cung trước đi." Phó Cầm cảm thấy nhìn mẫu thân không quen mắt, ban đầu chính bà hạ dược đại cữu mẫu, giờ còn muốn người ta mở rộng cửa hoan nghênh bà trở lại hạ dược uy hϊếp sao?

Phùng Vinh Hoa nhìn bốn phía, thấy đều là người đáng tin, lấy một viên dược hoàn màu đỏ từ trong ngực ra, nói: "Ngươi sai mấy người kia giữ lại một hơi của Thủy Khanh Y, cho nàng ta ăn thứ này, bảo đảm nàng ta sống không bằng chết!"

Phó Cầm ngửi thử, sắc mặt đại biến, mẫu thân của nàng thông đồng với người xứ Phù Tang từ khi nào vậy?

Phó Cầm đang định mở miệng, thì trông thấy Phùng Vinh Hoa lắc mông rời đi, lông mi cụp xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười âm nhu hình cung, giấu kỹ dược hoàn trong người.

......

Thời gian như chiếc đồng hồ cát, trong chớp mắt đã tới nửa đêm.

Những kẻ ẩn náu ở trong bóng tối, lao ra nhanh như gió, đi về các hướng khác nhau.

Bất chợt, trong cung phát ra ánh lửa ngút trời, thống lĩnh Ngự Lâm quân thấy lửa bốc lên từ Điện Thiển Hà, chính là tẩm cung của Hoàng hậu nương nương rất được Thánh cưng chiều, sắc mặt đại biến, vội vàng hô hào thị vệ tới cứu hỏa.

"Thống lĩnh, chúng ta không cần đi tuần tra sao?" Thị vệ nhìn Cung Thần Hi cách đó không xa, do dự.

"Bốp!" Thống lĩnh gõ đầu của thị vệ, hung ác nói: "Biết cái gì, bên kia xảy ra hỏa hoạn chết người, ngươi ở đó chờ bị chém đầu."

"Dạ, dạ, dạ, tiểu nhân đi cứu hỏa." Thị vệ bị câu nói kia của thống lĩnh làm cho run một cái, không tiếp tục tuần tra Cung Thần Hi, hắn hét lớn, gọi những huynh đệ khác cùng đi cứu hỏa.

Mà ở trong Cung Thần Hi, Phó Cầm đang nhắm mắt ngủ thì bị đánh thức, choàng áo khoác lên, đứng dậy, đẩy cửa sổ ra thì nhìn thấy ánh lửa ngút trời, khói dày đặc cuồn cuộn bao phủ Điện Thiển Hà, Phó Cầm hơi ngẩn người, hỏi cung nữ gác đêm: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Bẩm nương nương, Điện Thiển Hà xảy ra hỏa hoạn, Ngự Lâm quân đều đã tới đó cứu hỏa." Cung nữ thận trọng trả lời, nàng rất sợ Quý phi âm nhu tàn nhẫn này.

Lệnh Quý phi gật đầu, trong lòng cũng không thoải mái, tối nay nàng cũng động thủ, vốn định ngồi chờ tin tức của phụ thân, nhưng bởi vì mang bầu, thân thể mệt mỏi, không chịu được nữa, nên nằm nghỉ ngơi ở trên giường, cũng không nghĩ tới trong chốc lát, đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Hôm nay Thủy Khanh Y rời kinh, nhất định không có khả năng gây ra chuyện này, không có mệnh lệnh của nàng, mẫu thân cũng sẽ không ra tay một cách mù quáng, muốn diệt trừ hai người này, vậy thì chỉ có Phùng Vinh Quý.

Phó Cầm hừ lạnh một tiếng, không ngờ lão ta nóng lòng báo thù như vậy, Thủy Khanh Y vừa rời kinh liền động thủ.

Nghĩ như vậy, tâm tình nàng cảm thấy không tệ, không cần nàng ra tay với đồ giả mạo, tự có người giúp nàng dọn dẹp, dặn dò cung nữ bưng một chén canh cá tươi vào, quấn áo choàng chờ tin tốt từ Điện Thiển Hà truyền đến.

"Rầm ——" Ngay lúc này, cửa sổ đang khép chặt bị đá văng ra, Lệnh Quý phi còn chưa hoàn hồn, thì đã có một người áo đen xông vào.

"A —— cứu mạng ——" Lệnh Quý phi sợ đến mức làm rơi chén canh trong tay xuống đất, nước canh văng khắp nơi, làm tay bị bỏng, bọc nước liên tiếp nổi lên nhưng nàng cũng không rảnh rỗi để ý tới, vừa thốt ra một tiếng, thì bị sống đao đánh vào sau gáy, trước mắt tối sầm lại, lập tức bất tỉnh!

Người áo đen kia vừa đi khỏi, lại có một người áo đen theo sát phía sau nhảy vào, căn cứ theo dáng người trên giường đâm mấy nhát đao xuống, sau đó ném một vật xuống cạnh giường, rồi rời khỏi.

Cửu Lê Cốc

Thổ phỉ nhận được tin của Phó Đạt, tất cả đều nép người mai phục ở trong bụi cây trên con đường hẹp.

"Lão đại, nghe nói là công chúa đương triều, rất được Hoàng đế sủng ái, nếu như chúng ta ra tay mà bị mang tiếng xấu thì làm thế nào?" Tiểu La La lấm la lấm lét, trong mắt lấp lánh ánh sáng, nhưng che giấu một chút lo lắng, lần đầu tiên bọn họ nhận một cuộc giao dịch lớn như vậy, mặc dù số bạc đủ để cho bọn họ hưởng thụ cả đời, nhưng không biết còn mạng để tiêu hay không.

"Nhị Đản Tử, nếu sợ thì ngươi hãy về nhà bú sữa mẫu thân của ngươi đi, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện được chia bạc." Tứ Hổ khinh thường chế nhạo, làm cái nghề như bọn họ, chính là lưỡi đao nhuốm máu, mặc kệ nàng ta có thân phận gì, có bạc thì chuyện gì cũng làm.

Lão đại Đồng Nha vỗ vai Tứ Hổ, trên khuôn mặt gầy gò lộ ra nụ cười: "Không hổ là huynh đệ của Đồng Nha ta, sợ chết thì tất cả cút về nhà ôm mẫu thân, người không sợ chết, Đồng Nha ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi."

Dứt lời, không khí lặng ngắt như tờ, người muốn khuyên giải cũng đều ngậm miệng lại.

Đáy mắt của Đồng Nha thoáng hiện lên vẻ hung ác, nghe thấy có tiếng vó ngựa truyền đến, gã ra dấu tay, siết thật chặt đao lớn trong tay, lúc trông thấy hai bóng người màu đỏ đang tiến lại càng gần, gã vung tay lên, xách đao lớn, hô to: "Các huynh đệ, lên!"

Người cưỡi ngựa thấy thổ phỉ đột nhiên nhảy ra, nhíu mắt, kéo dây cương dừng lại, bắn lụa đỏ ở trong tay ra, quấn lấy Đồng Nha cầm đầu, quăng mạnh lên mặt đất, phi thân xuống ngựa, hai chân linh hoạt kẹp đầu của thổ phỉ, vặn một cái, "rắc rắc" một tiếng liền gãy, Tiểu La La thấy lão đại Đồng Nha đã chết, lập tức ba chân bốn cẳng chạy trốn.

Bắc Viên Trần thấy người chạy mất, đưa mắt ra hiệu, hai người dắt ngựa đi dạo một vòng, nhìn thấy trong bụi cây truyền đến tiếng sột soạt, hắn nắm chặt ám khí trong tay, ném về phía bụi cây, "phập" tiếng ám khí đâm vào da thịt vang lên.

Bắc Viên Trần thu sắc mặt lại, kẹp ngân châm trong tay, định phóng ra thì nhìn thấy Phó Đạt đang đứng ở đằng xa, sai đám người áo đen hành động.

Bắc Viên Trần lấy bình sứ ra, nhét cây ngân châm vào trong miệng bình rồi lại lấy ra, ngân châm tản ra ánh sáng xanh đậm, hắn vung tay lên, mấy người áo đen lập tức ngã xuống.

Phó Đạt thấy tình huống bất thường, phất tay ra hiệu cho đám người áo đen tạm thời rút lui, nhưng có vô số bóng đen vọt tới, gϊếŧ chết toàn bộ người của Phó Đạt mang đến, Bắc Viên Trần và Thủy Khanh Y từng bước tiến tới gần Phó Đạt, Phó Đạt sợ đến nỗi chân lảo đảo, trong lòng biết là không tránh khỏi, nhưng vẫn không muốn bỏ qua một tia cơ hội sống sót, cố gắng nhấc chân xông về trước.

Thủy Khanh Y đá hòn đá ở trên mặt đất lên, đập trúng vào cổ tay của Phó Đạt, ông ta bị đau nên ngã xuống đất, ôm đầu gối như bị kim đâm, sợ hãi nhìn chằm chằm vào hai người đứng ở trước mặt, mạnh miệng nói: "Tốt nhất là các ngươi nên thả ta ra, nếu không, nữ nhi của ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

Thủy Khanh Y cười lạnh, nàng giơ tay xé rách miếng da trên mặt, lộ ra gương mặt lạnh lùng, trái tim của Thừa tướng chìm đến đáy cốc, không thể tin, nói: "Ngươi... Ngươi không phải là Thủy Khanh Y ——"

"Có phải Thừa tướng rất thất vọng hay không, chủ tử không rảnh rỗi tiếp ngươi, ngài ấy muốn ở lại trong cung, chăm sóc Quý phi nương nương đấy." Rốt cuộc Lãnh Vụ hiểu rõ vì sao lần trước chủ tử muốn dẫn người mai phục ở Cửu Lê Cốc, bởi vì bọn họ luôn bị bại lộ trước tai mắt của Lệnh Quý phi, chỉ có đi qua nơi này, vô tình để lại người mai phục ở đây, nửa đường quay lại, tới Bách Trượng Nhai cứu người, vừa vặn bưng tai bịt mắt người khác, khiến cho Lệnh Quý phi tin rằng nơi này không có người, nên yên tâm nằm mai phục.

Thừa tướng nghe vậy, tâm như tro tàn, chẳng lẽ ông đã thất bại trong gang tấc rồi sao?

"Ha ha... Các ngươi cho là mình đã thành công sao? Tối nay Phùng Vinh Quý cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, Điện Thiển Hà cũng nghĩ cách đối phó tiện nhân Thủy Khanh Y kia, bọn ta thua thì có sao, các ngươi cũng không thắng được, lão phu ở dưới đất chờ các ngươi." Phó Đạt nhe răng trợn mắt, nói xong, ông định nuốt thuốc độc tự vẫn, nhưng bị Lãnh Vụ nhanh tay bóp cằm.

"Ngươi yên tâm, cứ từ từ mà chờ, sau khi chủ tử thọ trăm năm rồi xuống phía dưới, có các ngươi để cho ngài ấy trêu đùa, ngài ấy sẽ không cảm thấy buồn chán." Dứt lời, Lãnh Vụ ném người cho đám tử sĩ ở sau lưng.

Trong mật thất của Điện Tử Uyển, Thủy Khanh Y bắt chéo hai chân, một tay cầm quả táo, một tay cầm nho ăn, dư quang khóe mắt nhìn người hôn mê nằm trên đất.

"Tại sao còn chưa tỉnh lại?" Thủy Khanh Y hơi sốt suột, không phải nói là một khắc đồng hồ sao? Bây giờ đã là một canh giờ rồi!

"Chủ tử, bà ta vẫn còn sợ hãi." Mặt Lãnh Ngôn đầy gió sương, chạy từ Bắc Thương tới mà không ngừng vó ngựa, chính là để giúp chủ tử bắt nữ nhân này, quả thực có hơi bực bội, bất kỳ một tử sĩ nào cũng có thể trói được nữ nhân này.

"Dội nước cho tỉnh!" Thủy Khanh Y nghĩ đến chuyện lát nữa còn phải xem kịch, nên phải vội vàng xử lý đám bọ chét không an phận khác, không nhàn rỗi nhìn bà ta ngủ.

Khóe miệng của Lãnh Ngôn co rút, rõ ràng chính miệng chủ tử nói rằng phải đối đãi dịu dàng với phạm nhân, không nên thô lỗ, phải đợi bà ta tự tỉnh lại, lần này nàng lại không chờ được.

"Ào ào ——" Một thùng nước lạnh xối lên người Phó Cầm, mí mắt của Phó Cầm nháy mấy cái, chậm rãi mở ra, khi nhìn thấy nữ nhân đang ung dung nhìn mình, đồng tử chợt co rút mạnh: "Tại sao lại là ngươi, tại sao ngươi chưa chết?"

"Bà còn chưa chết, tại sao ta phải chết?" Thủy Khanh Y lười biếng cuộn người ở trên ghế bành, mắt phượng giương lên nhìn Phó Cầm giống như kẻ tiểu nhân, nói với vẻ hài hước. "Bà nói xem, lễ vật mà bà dày công lựa chọn cho ta, ta có nên đáp lễ cho bà không?"

"Ngươi... Có ý gì?" Trong lòng Phó Cầm hoảng sợ, có dự cảm không tốt, hét chói tai: "Ngươi không được gϊếŧ ta, ta là Quý phi, trong bụng ta có nhi tử của Hoàng thượng."

"Hử? Vậy thì tốt, ta sẽ không gϊếŧ bà!" Thủy Khanh Y thẳng thắn gật đầu.

Phó Cầm ngẩn ra, khó mà tin được Thủy Khanh Y lại dễ nói chuyện thế này, chẳng lẽ là hiệu quả của lời đe dọa kia ư? Không khỏi có chút đắc chí, Phó Cầm vuốt bụng theo bản năng, nhưng nhìn thấy nụ cười như ác ma của Thủy Khanh Y, trái tim, giống như bị ngâm ở trong nước đá, lạnh đến thấu xương.

(1) Vật tổ: Phiên âm tiếng trung là túténg, được dịch từ “totem” trong tiếng Anh, có nghĩa là vật tổ. Vật tổ có thể là động vật hay thực vât mà người nguyên thuỷ sùng bái, coi là tổ tiên của thị tộc.