Văn Phòng 603

Chương 24

Lâm Dương thì thầm bên tai của Nhan Hà sau đó còn tham lam cắn một cái lên vành tai, Nhan Hà hơi đau mà muốn nghiêng đầu tránh né. Nhưng Lâm Dương không cho cậu chạy trốn, hắn giữ khuôn mặt của cậu lại, khiến cho ánh mắt của hai người đối nhau, hắn nói "Thầy dạy em làm người lớn nhé!"

Không đợi Nhan Hà đáp ứng, Lâm Dương đã trực tiếp hôn lên đôi môi ngọt ngào của Nhan Hà, đầu lưỡi hắn linh hoạt quét qua làn môi đỏ mọng, sau đó mới không ngần nhại mà luồng vào bên trong bắt lấy đầu lưỡi của Nhan Hà.

Nhan Hà bị hôn đến đầu óc quay cuồng, cậu cảm thấy đầu óc mình trống rỗng "Um..."

Lâm Dương hôn đã đời mới chịu buông Nhan Hà ra, hắn cúi đầu xuống lần tìm cái cổ trắng trẻo kia, vị trí đang nhô lên ở cổ chính là yết hầu. Lâm Dương cong khóe miệng, đưa lưỡi liếʍ láp yết hầu đó.

Nhan Hà bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà ngửa đầu ra phía sau, yết hầu cũng trượt lên trượt xuống

"A... um..."

Lâm Dương xấu xa muốn cắn một cái, hàm răng hắn cắn lấy yết hầu sau đó còn dùng lưu luyến cạ cạ...

"A... đau..."

Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, hắn nói "Có ai từng cắn qua chỗ này của em chưa?"

Nhan Hà lắc đầu.

Nhận được câu trả lời hài lòng, Lâm Dương mới buông tha cho yết hầu đang đỏ ửng của Nhan Hà. Hắn lại lần tìm xuống đầṳ ѵú, hắn không cởϊ áσ của Nhan Hà ra mà cách một lớp áo sơ mi trắng đưa lưỡi liếʍ lấy đầṳ ѵú.

Vải sơ mi không mịn, cạ vào đầṳ ѵú bị nước bọt làm cho ươn ướt khiến Nhan Hà thấy vừa ngứa vừa khó chịu...

"Um... thầy ơi... ngứa quá..."

Lâm Dương liếʍ đến say mê, phần áo sơ mi bị nước bọt làm cho trở nên trong suốt, đến khi hắn buông ra, hai đầṳ ѵú căng lên nhấp nhô thấy rõ.

Lâm Dương nói "Thầy hỏi em... Khi người lớn làʍ t̠ìиɦ, họ mặc hay cởϊ qυầи áo?"

Hai má Nhan Hà đỏ bừng, cậu nhỏ giọng trả lời "Cởi... cởϊ qυầи áo"

"Cởi như thế nào?"

Nhan Hà lắc đầu "Em không biết..."

Lâm Dương cười xấu xa "Bây giờ thầy cởi cho em xem nhé... Người lớn họ thường cởϊ qυầи áo cho nhau như thế này..."

Lâm Dương lại nói "Đầu tiên thầy sẽ tháo từng cúc áo một, đến khi không còn cái cúc áo nào nữa thầy sẽ lột sạch cái áo sơ mi trắng này của em ra, sau đó đưa lên trước mũi, hít lấy một hơi, từ từ cảm nhận mùi cơ thể của em... Tiếp đến, cái váy này... thầy cũng sẽ đem nó cởi bỏ, lại hít lấy một hơi... Cuối cùng, cái qυầи ɭóŧ này, mùi vị không tệ, nhất định phải hít cho thật đã..." Lâm Dương vừa nói vừa mò mẫn trên khắp cơ thể của Nhan Hà, hắn nói tới vị trí nào sẽ chạm đến chỗ ấy. Lời nói của Lâm Dương trầm ấm bên tai, giống như một loại chỉ dẫn, không ngừng dẫn dắt đầu óc của Nhan Hà, khiến Nhan Hà cảm thấy toàn thân đã bị lột sạch, trần trụi đứng bên cạnh Lâm Dương.

Lâm Dương lại nói "Rất dễ đúng không? Em thực hành một chút, thầy muốn xem em tiếp thu được bao nhiêu?"

Nhan Hà không biết thực hành là gì, cậu hỏi "Em phải làm thế nào?"

"Em đúng là học sinh hư đó. Thầy vừa mới hướng dẫn cho em xong, em lại quên mất? Em tự cởi đồ của mình, từng bước từng bước giống như thầy nói. Nếu không... thầy sẽ phạt."

Nhan Hà ngoan ngoãn cúi đầu cởϊ qυầи áo của mình, cậu chậm rãi làm theo lời "thầy Lâm" nói, có điều đến khi cầm trên tay cái qυầи ɭóŧ của mình, hai tai cậu đỏ bừng, bây giờ cậu mới cảm thấy hối hận... Tự ngửi qυầи ɭóŧ của mình sao? Mẹ nó...

Lâm Dương thấy cậu chần chừ không chịu làm xong bước cuối. Hắn biết chuyện này biếи ŧɦái thế nào, nhưng biếи ŧɦái thì sao? rõ ràng trong tìиɧ ɖu͙©, chuyện thế này mới có thể đem lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tận óc... Hắn nói "Không muốn ngửi sao?"

Nhan Hà mím môi nói "Thầy ơi, rất kỳ quái... Em, không được..."

Lâm Dương nhìn Nhan Hà, thiếu niên đứng trước mặt đang cúi đầu rõ ràng là đang muốn từ chối lại không dám lên tiếng... Hắn cười... Cười đến hai mắt híp lại...

Hắn đến gần Nhan Hà bắt lấy cánh tay đang cầm qυầи ɭóŧ của Nhan Hà, cúi đầu hôn lên cánh tay ấy một cái. Sau đó nói "Ai bảo thầy thích em chứ..." Hắn nhìn thái độ của Nhan Hà, rõ ràng Nhan Hà đang lúng túng...

Mẹ nó, hắn lại nói gì không đúng sao?

Lâm Dương lại nói tiếp "Chỉ lần này thôi đấy..."

Sau đó, hắn thật sự không ngần ngại mà chạm mũi vào qυầи ɭóŧ. Nhan Hà cả kinh, muốn rụt tay lại, nhưng Lâm Dương đã nắm chặt tay cậu không cho nhúc nhích.

Nhan Hà nói "Lâm Dương, không được đâu..."

Lâm Dương hít lấy một hơi thật sâu, đáp "Gọi thầy..."

"Thầy... như vậy không được đâu... Mùi rất khó ngửi..."

Lâm Dương lại hôn lên qυầи ɭóŧ, cái chạm môi nhẹ nhàng khiến Nhan Hà chấn động. Cậu cảm thấy rõ ràng Lâm Dương giống như đang hôn lên mông của cậu, loại cảm giác ngại ngùng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến lông tơ của Nhan Hà dựng đứng.

"Nhan Hà, em đang ngại ngùng sao?"

Nhan Hà gật đầu rồi lại lắc đầu "Không có..."

Lâm Dương nhẹ giọng nói, giọng nói của hắn như bao phủ bởi sự mê hoặc "Tôi thích bộ dạng ngại ngùng thế này của em..."

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi cũng u mê cp này quá rồi mọi người ơi!!!! Có điều ban đầu tôi lỡ ghi tag truyện là "vô cp" rồi.

Hiccc

Cái này gọi là tự đào mồ chôn mình đó:)))))