Căn phòng được thắp sáng bằng ánh sáng đèn điện, cửa sổ bị che lại bằng tấm rèm màu xám tro... Căn phòng này bốn phía đều là tủ, tất cả đều được khóa cẩn thận...
Lâm Dương và Nhan Hà ngồi song song trên sô pha, đều không dám nhìn đối phương.
Không khí kì lạ làm hai người khó chịu. Lâm Dương không nhịn được mà ho khan một tiếng.
Tiếng ho phá hủy bầu không khí khó xử của hai người.
Thiếu niên Lâm Dương bình thường lưu manh xấu xa, giờ phút này lại phát âm không được trôi chảy "Hai chúng ta... Chúng ta... Có làm không? Chuyện, chuyện đó..."
"Làm chứ. Đương nhiên làm..." Nhan Hà nhịn cả một ngày, bây giờ có thể nói liền thoải mái đáp lại.
Ban đầu, cậu suy nghĩ đắn đo mãi cuối cùng mới dám vác mặt đến đây, ai ngờ đến đây rồi lại gặp phải tình huống giở khóc giở cười... Cậu nghĩ, bây giờ mà không lên giường thì đợi đến khi nào chứ?
Lâm Dương lại hỏi "Vậy, vậy cậu muốn chơi kiểu nào?"
"Lâm Dương, cậu là máu S đó, ấp úng làm con mẹ gì? Chơi chết tôi mới đúng là cậu đó"
Lâm Dương "..."
Nhan Hà đứng dậy cởϊ qυầи áo "Làm đi..."
Ba cái cúc áo của Nhan Hà bị mở ra, Lâm Dương mới giật mình đứng dậy, cầm lấy bàn tay đang cởϊ áσ của Nhan Hà lại, hắn gằn giọng của mình xuống "Đừng cởi..."
Nhan Hà khó hiểu nhìn Lâm Dương "Không cởi thì chơi thế nào?"
Lâm Dương lại nói, âm thanh có chút lạnh "Không được cởi"
Gì? Không cởi thì không cởi? Đáng sợ như vậy làm gì?
Lâm Dương lại đắn đo một hồi, hắn thấy bản thân mình trở nên kỳ lạ. Hắn muốn đè Nhan Hà dưới thân chơi đến khi Nhan Hà khóc lóc quỳ xuống cầu xin hắn, hắn nghĩ đêm nào hắn cũng muốn. Nhưng hắn không muốn nhìn Nhan Hà tự hạ thấp bản thân mà cởϊ áσ ra như thế...
Hắn muốn là người đàn ông khiến Nhan Hà thấy sung sướиɠ, hắn muốn dùng mọi loại phương pháp tìиɧ ɖu͙© để Nhan Hà mê đắm hắn. Hắn sẽ chơi Nhan Hà đến khi nào Nhan Hà không muốn tìm người đàn ông khác nữa thì thôi...
Lâm Dương nhìn Nhan Hà, bất giác đưa tay xoa xoa cái xoáy nhỏ trên đỉnh đầu của Nhan Hà.
Ai mà biết Nhan Hà lớn tuổi hơn Lâm Dương chứ?
Lâm Dương lưu luyến xoa xoa từng sợi tóc nhỏ của Nhan Hà, sau đó xoay người đi về phía tủ, lấy ra một bộ quần áo.
Còn Nhan Hà bị thứ ôn nhu hiếm có này của Lâm Dương làm cho chấn động, bàn tay nắm chặt tự cấu vào lòng bàn tay một cái... Đau... Rõ ràng là đau, vậy nên đây cũng rõ ràng là sự thật...
Lâm Dương đưa bộ quần áo cho Nhan Hà, lại trở về dáng vẻ đại S hàng ngày "Mặc cái này vào... Sau đó tôi chơi với cậu"
Lâm Dương xoay người ra cửa sổ, hắn nhìn tấm rèm màu xám tro tẻ nhạt nhưng lại nhìn rất lâu... Đến một lúc, hắn nghe Nhan Hà nói
"Xong... Xong rồi"
Bộ quần áo Lâm Dương đưa cho Nhan Hà chính là bộ đồng phục dành cho nữ sinh cấp ba...
Áo sơ mi trắng tinh tôn lên vóc dáng mảnh mai, cổ áo hơi rộng nhưng cũng không làm lộ ra vòng ngực trắng trẻo, váy cao ngắn, phần trên ôm sát vào eo, phần dưới xòe ra chỉ che được phần mông tròn, chân dài lộ ra hoàn toàn.
Nhan Hà khẽ cúi đầu, tóc tai rũ rượi che mất chân mày và một phần mắt, hai tai nhỏ vì ngại ngùng mà đỏ lên.
Nhan Hà lại nhỏ giọng nói "Đưa bộ quần áo quái quỷ gì vậy chứ? Tôi có phải con... con gái đâu?"
Lâm Dương nhìn Nhan Hà vừa trẻ trung vừa đơn thuần, hắn mỉm cười "Cũng rất đẹp mà..."
Nhan Hà hỏi "Cậu bày trò như vậy làm gì. Không phải cũng cởi hết quần áo ra rồi ch*ch ch*ch hay sao?"
"Không giống!"
"Khác gì đâu chứ?"
Lâm Dương đến gần, kề vào đôi tay đang đỏ ửng của Nhan Hà, ái muội nói "Bây giờ em là học sinh ngoan của tôi... Tôi là thầy giáo dạy Tóan của em. Tôi dạy em 'học'."
Từ 'học' được Lâm Dương cố ý nhấn mạnh. Cần cổ và lỗ tai của Nhan Hà khẽ rung lên một cái, cậu cảm thấy thân thể hoàn toàn bị mê hoặc bởi Lâm Dương.
Lâm Dương lại nói "Nhan Hà, gọi tôi là thầy"
Nhan Hà mím môi, nhỏ giọng nói "Thầy..."
Lâm Dương lại tham lam ôm lấy Nhan Hà, hai tay hắn áp chặt vào eo nhỏ của Nhan Hà, hắn đưa mặt hít lấy một hơi mùi cơ thể dịu nhẹ của Nhan Hà. Lại ngửi tóc sau đó nhẹ nhàng điểm lên tóc một nụ hôn, hắn nói "Tóc của em vừa thơm vừa mềm..."
Tình huống bây giờ, Nhan Hà là học sinh ngoan, hắn là thầy dạy Toán của cậu. Nhưng hắn không chỉ dạy toán mà còn muốn dạy cậu làm người lớn...
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của Nhan Hà lại điểm lên một nụ hôn, cái hôn nhẹ nhàng mà ấm áp giống như bông tuyết rơi xuống cánh hoa đào, không hề phát ra tiếng động nhưng cũng có thể tan chảy...
Hắn hôn mu bàn tay, lòng bàn tay, từng ngón tay, từng đốt tay, rồi đến từng kẽ tay. Hắn hôn giống như hôn lấy bảo bối trân quý nhất của mình.
Sau đó, hắn thấy không đủ mà cắn lấy một cái.
Nhan Hà giật mình "Ah..."
Cắn một cái lại dùng đầu lưỡi liếʍ láp vết cắn. Đến khi bàn tay Nhan Hà chằn chịt vết đỏ, hắn mới dừng lại.
Lâm Dương thở ra một hơn, hơi nóng phả vào bàn tay đỏ ửng đầy vết tích của Nhan Hà, hắn nói "Chưa đủ... Thầy muốn ăn cả cơ thể của em..."
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Bɖʂʍ mà không có đóng vai nhân vật thì phí lắm mọi người ơi...
Tôi thấy cảnh H của Lâm Dương và Nhan Hà phải viết 4 chương nữa mới đủ đó. Mà sợ H nhiều quá mọi người hông thích. Hic:((((