Tiểu hồ ly tên là Trịnh Yên, phải nói ngoại trừ việc trả thù kẻ đã "ăn tủy" của chị mình ra thì cách đối nhân xử thế của cậu với người khác vẫn rất đàng hoàng. Việc Trịnh Yên là tình nhân được chủ tịch tập đoàn Khang thị bao nuôi được truyền miệng, một truyền mười, trong mắt người khác Trịnh Yên là một người con trai nhưng lại không khác gì yêu tinh hồ ly phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác.
Nhưng Trịnh Yên mặc kệ, cậu chỉ cần có thể trả thù, một chút tiếng xấu như vậy có là gì.
Hôm đó, Trịnh Yên ở nhà hai ngày cuối cùng cũng chịu đến công ty, cậu muốn xem chủ tịch Khang thị có phải đã lo sự tội ác của lão bị vạch trần đến bạc tóc rồi không...
Nhưng lại trùng hợp, cậu nhìn thấy hình ảnh chính mình của ngày xưa.
Thiếu niên đứng ôm tập hồ sơ bị trưởng phòng mắng chửi, sỉ nhục, bị bao nhiêu con mắt của mọi người xung quanh đánh giá. Thật giống như cậu của 4 năm trước... Khi người chị thân yêu duy nhất của cậu ra đi... Cậu cũng từng một mình hứng chịu điều ấy...
Vậy nên cậu đã không ngần ngại mà giúp đỡ thiếu niên này, hi vọng thiếu niên ấy không ôm hận thù mà sống qua ngày giống như cậu...
...
Chuông điện thoại vang lên trong phòng khách sạn, Cư Hàn tắm xong cũng chưa kịp mặc quần áo, cả người trần trụi ướt sũng đi đến bên giường nghe điện thoại.
"Alo..."
Đầu dây bên kia trả lời "Cậu có bận không? Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé"
"Được. Không bận..."
"Cậu ở đâu, tôi qua đón cậu..."
"Phiền anh lắm. Tôi tự đến được rồi. Anh cứ nhắn địa chỉ cho tôi đi"
Thấy đối phương từ chối, Trịnh Yên cũng không cố gượng ép "Vậy được... Hẹn gặp lại cậu"
Cư Hàn tắt điện thoại, hai mắt lại nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hắn và Trịnh Yên hiện tại không biết là đã tiến triển đến mức nào, có điều tiểu hồ ly ấy đối xử với hắn rất ân cần, luôn hết mực quan tâm chăm sóc. Mẹ nó, không phải tên đó muốn chơi mông mình đó chứ...
Cư Hàn bị suy nghĩ điên rồ của mình làm cho bừng tỉnh, hắn đưa mắt nhìn qua tòa nhà đối diện. Người đàn ông ở tòa nhà bên kia đang ngây ngốc ngoài cửa sổ nhìn về phía hắn...
Hắn đáp lại người đàn ông bằng một ánh mắt khó hiểu, tên này bị điên sao?
Nhìn cái mẹ gì?
Nhìn cái mẹ...
Nhìn...
WTF!!!!!
Hắn nhìn lại toàn thân hắn bây giờ, con mẹ nó, là khỏa thân đó... Tên điên biếи ŧɦái này...
Cư Hàn nhanh chóng lại chạy ra kéo rèm lại, nhưng tay kéo rèm nhanh chóng dừng lại. Hắn lại cười tinh quái một hồi, quyết định không kéo rèm làm gì...
Hắn đâu phải trai tân đâu chứ, sợ cái gì.
Cư Hàn quay lại ngồi xuống bên giường, người đàn ông bên kia vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Cư Hàn thầm nghĩ, khỏa thân thôi thì có mẹ gì hấp dẫn chứ. Tôi thủ da^ʍ cho anh xem nha?
Hắn đưa tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ trần trụi của mình, từ từ vuốt ve...
Ngón tay cái của hắn xoa xoa đầu dươиɠ ѵậŧ hồng hồng, sau đó lại theo chiều dài của dươиɠ ѵậŧ mà ma sát. Tay hắn chuyển động liên tục lại có nhịp điệu, mắt hắn bắt đầu miên man, mơ hồ. Hắn thở dốc, chuyển động càng nhanh hơn...
Đỉnh đầu dươиɠ ѵậŧ bắt đầu có chất lỏng gì đó chảy ra, bôi trơn thêm chuyển động của tay hắn trên dươиɠ ѵậŧ. Rất nhanh, dươиɠ ѵậŧ bị chất lỏng làm cho bóng bẩy.
Người đàn ông bên tòa nhà đối diện bị cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt làm cho nóng rang cả người. Không cách nào cưỡng lại được mà cũng đưa tay vào trong quần, học theo Cư Hàn mà cọ xát.
Rất nhanh, người đàn ông đã bắn ra, tình dịch vừa trắng vừa loãng dính đầu trên tay và trên quần...
Cư Hàn trông thấy người đàn ông bên kia ngửa cổ ra phía sau, há miệng thở dốc vô cùng thoải mái. Hắn nhếch miệng cười, cử động tay lại có chút giảm đi, chỉ nhẹ nhàng mơn trớn dươиɠ ѵậŧ của mình...
Hắn thầm mắng. Mới đó đã bắn sao? Có bệnh chắc rồi.
Người đàn ông bắn rồi vẫn không chịu buông tha cho Cư Hàn, vì thân hình và dươиɠ ѵậŧ của Cư Hàn rất đẹp. Dù là tòa nhà của người đàn ông có cách khách sạn một con đường lớn, người đàn ông vẫn có thể cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ này đẹp đẽ thế nào.
Cư Hàn mỏi tay rồi, hắn đổi cho tay còn lại tiếp tục thủ da^ʍ. Cử động của tay phải đương nhiên là mạnh và nhanh hơn tay trái ban nãy.
Dươиɠ ѵậŧ bị cọ xát dữ dội, lên xuống liên tục, đầu dươиɠ ѵậŧ lại tiết ra chất lỏng, ma sát hung hăng, bắt đầu phát ra tiếng "nhem nhép"
Hắn thở dốc, rồi nhìn luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng hổi trên tay mình, lại nhìn người đàn ông.
Hắn nhếch miệng cười, mẹ nó, ông có bệnh sao? Thèm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi lắm hả?
Người đàn ông thoáng mở to mắt, nhất thời không tin vào mắt mình. Thiếu niên đẹp đẽ, đang nửa ngồi trên giường, hai mắt mơ hồ, tự liếʍ lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay mình. Đầu lưỡi của thiếu niên điên cuồng liếʍ lấy ngón tay, từng ngón từng ngón một, lại xoay xoay trong lòng bàn tay, ma sát xuống cổ tay, lại vừa liếʍ vừa hôn từng kẽ tay của mình.
Cư Hàn chơi vui rồi cũng kéo rèm lại, mặc kệ người đàn ông bên kia có tiếp tục bệnh hay không.
Hắn lại vào phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo đơn giản. Đương nhiên là đi hẹn hò với tiểu hồ ly rồi...