Rốt cuộc ngày thứ 5 sau khi rời quán cà phê đi làm giao dịch, Trần Tĩnh cũng chủ động liên lạc với Như Cư Hàn.
"Alo..." Cư Hàn lười biếng nhận điện thoại
"Thấy cậu không muốn gọi cho tôi nên tôi gọi cho cậu..."
Giọng Trần Tĩnh tràn đầy ôn nhu, giống như người đàn ông này có thể khoan dung với bất kỳ chuyện gì...
Cư Hàn thở dài, nói "Ông cũng biết tôi không muốn gọi cho ông còn mặt dày tìm tới"
Bị mắng là mặt dày, Trần Tinh cũng không nổi giận, trái lại còn mỉm cười "Tôi già rồi, giữ chút mặt mũi này với cậu làm gì chứ..."
Cư Hàn "Ông vui cái gì? Tôi nói cho ông biết... Giao dịch lần này không dễ dàng gì đâu. Mẹ nó, tôi biết kiểu gì ông cũng sẽ chơi tôi. Cái giao dịch quái quỷ gì đây?"
Trần Tĩnh im lặng nghe Cư Hàn đem chuyện kể lại, cuối cùng cũng thở dài "Tiền đến trước mặt rồi mà còn không lấy được... Giao dịch này tuyệt đối không thể lỗ vốn được... Cậu không phải có cách rồi sao? Giải quyết đi, mang tiền về..."
Cư Hàn "..." Tôi nói có cách giải quyết lúc nào chứ...
Mặc cho Cư Hàn liên tục giải thích, Trần Tĩnh cứ một mực cho rằng Cư Hàn có biện pháp giải quyết thuận cả đôi đường. Rồi trực tiếp cúp máy...
...
Bên trong khách sạn, hai thân thể đang dán chặt vào nhau, một người không ngừng rêи ɾỉ, một người lại điên cuồng đâm chọc.
Nhan Hà bị người đàn ông kia cắn lấy đầṳ ѵú mà rên lên "A... đừng cắn chứ..."
Người đàn ông kia tựa như không nghe thấy, hắn vùi đầu liếʍ láp hết đầṳ ѵú bên này đến đầṳ ѵú bên kia, ngon miệng như thế sao lại không ăn cho được.
Liếʍ mυ'ŧ đến no nê, người đàn ông kia nhìn Nhan Hà đang sung sướиɠ mê man, lại hỏi "Em nói, sao đột nhiên lại gọi cho tôi chứ..."
Dù có hỏi cũng phải chậm một chút người ta mới có thể trả lời cho ông được chứ, Nhan Hà khó khăn lên tiếng "Cái đó... Ưʍ... Còn không phải là thiếu... thiếu đàn ông hay sao...A..."
Người đàn ông nhếch miệng tỏ vẻ không tin "Em nhất định là không thiếu người... Sao nhất định phải là tôi... Hửm?" Người đàn ông lại đâm mạnh hơn một chút "Có phải em còn yêu tôi không?"
Nhan Hà bị đâm đến mơ hồ, còn tâm tư đâu mà yêu ai cơ chứ?
"Mẹ nó, có chơi hay không... A... không chơi thì cút mau đi...A... Ưʍ... nói nhiều, nói nhiều làm gì?"
Hậu huyệt bị ra vào hung hăng vẫn còn miệng mồm mà chửi rủa thì chỉ có mỗi Nhan Hà thôi.
Người đàn ông cũng không để ý, người nằm dưới thân hắn bây giờ còn không phải là báu vật hay sao? Đôi mắt mê người này, cả đầṳ ѵú vừa đỏ vừa cứng này, tuyệt nhất là cái mông vừa chặt vừa nóng chơi mãi không chán này... Hắn sao có thể vì vài câu mắng chửi mà ngừng lại...
"Đợi anh chơi em đến khóc... Lúc đó em phải cầu xin nói yêu anh đấy..."
"A... chậm một chút... A..."
"Nhanh quá... A... nhanh quá rồi... a... Tôi... tôi không chịu nổi đâu...A..."
Người đàn ông thô bạo bóp lấy cái mông căng tròn của Nhan Hà, dươиɠ ѵậŧ lại ra vào hung hăng như trước "Nói... nói, "em yêu anh"..."
"A... nhanh quá... sắp bắn rồi... Không được... sướиɠ chết... sướиɠ chết mất...A..."
Nhan Hà rêи ɾỉ không ngừng, cổ họng cũng khàn đi không ít. Bên dưới hậu huyệt nhạy cảm cảm nhận rõ ràng dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông đó. Chỉ một chút thôi, Nhan Hà cảm thấy giới hạn của người đàn ông sắp đến, mới lên tiếng cảnh báo "Tôi nói... A... không được bắn bên trong... không được bắn...A..."
"Tuyệt đối... ưʍ... tuyệt đối không được bắn...nghe thấy không...A....A...a..."
Người đàn ông nhíu mày, Nhan Hà con chó dâʍ đãиɠ này không phải luôn cầu xin đàn ông chơi hắn bắn đầy bên trong, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho hắn ăn hay sao... Sao lại? Sao lại đột nhiên không muốn bị bắn nữa...
Người đàn ông đắm chìm trong suy nghĩ, hắn nhớ lại trước đây, sau mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, hắn sẽ ngắm nghía tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của mình chảy ra từ cái mông của Nhan Hà, có khi vui vẻ hắn sẽ đưa lưỡi liếʍ lấy, sau đó Nhan Hà sẽ ngứa ngáy cọ mông vào mặt hắn,...
Cảnh tượng dâʍ ɖu͙© như thế, sao có thể không kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho được, dươиɠ ѵậŧ hắn run rẩy một hồi lại bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi...
Hắn... hắn... hắn bắn vào bên trong Nhan Hà rồi...
Người đàn ông này là bạn trai cũ của Nhan Hà, hai người đã có khoảng thời gian ở bên nhau, tuy không lâu lắm. Bởi vì Nhan Hà cảm thấy người đàn ông này rất tốt, cũng có lẽ là không hợp đi.
Bên nhau một thời gian, người đàn ông sao có thể không hiểu Nhan Hà cho được. Vừa nãy Nhan Hà cảnh báo tuyệt đối không được bắn nhưng hắn lại bắn rồi...
Nhan Hà sẽ nổi giận sao?
Quả nhiên, Nhan Hà nằm mệt mỏi nằm trên giường chốc lát, sau đó gắng gượng ngồi dậy. Quăng cho người đàn ông một ánh mắt, chỉ có thể nói là đáng sợ...
Người đàn ông lên tiếng "Anh xin lỗi... Anh không cố ý đâu..." Hắn lại đến ngồi bên cạnh , ôm Nhan Hà vào trong l*иg ngực "Không phải trước đây em rất thích anh bắn vào bên trong hay sao? Em nói xem, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh ở bên trong em, lấp đầy em... Ha ha... có phải chúng ta rất hạnh phúc không?"
Nhan Hà không trả lời, cậu cảm thấy bản thân không cần thiết phải trả lời. Hạnh phúc? Hạnh phúc là như thế này sao? Quả nhiên đám đàn ông các người, chỉ cần dươиɠ ѵậŧ sướиɠ là có thể xem như thỏa mãn, thỏa mãn rồi thì ai cũng có thể vứt bỏ...
Quả nhiên...
______________
Tác giả có lời muốn nói:
Không biết các bạn nghĩ sao về nhân vật Nhan Hà này? Mấy chương trước vừa muốn tìm Lâm Dương nói chuyện yêu đương, mấy chương sau đã chạy đi tìm bạn trai cũ. Có lẽ các bạn sẽ cảm thấy hắn tùy tiện, ai cũng có thể đem dươиɠ ѵậŧ đút vào bên trong hắn...
Có điều, các bạn ơi... Đây là NTR đó, đương nhiên các nhân vật phải NTR rồi, là NTR đủ kiểu đó...
Nhưng mà, đột nhiên mình cũng muốn thấy Lâm Dương và Nhan Hà ba ba ba, là kiểu ba ba ba kia đó... Các bạn có muốn đọc ba ba ba theo "kiểu kia đó" của đôi trẻ này không???