Huynh Đệ Cộng Thê

Chương 17: Thiên lôi địa hỏa 1

Ánh mắt Tô Ngạn chăm chú nhìn nàng, duỗi tay chậm chạp tháo lỏng rồi cởi xuống đai lưng, bỏ ra áo suông bên ngoài màu xám trắng, để trên một bên giá áo. Sau đó hắn kéo ra dây lưng của trung y, lộ ra bên trong cơ ngực xinh đẹp cường tráng.

Diệp Tử xem đến nuốt một ngụm nước miếng.

Nàng ngồi quỳ lên, ôm lấy eo Tô Ngạn, đem mặt chôn vào trước ngực hắn, há mồm ngập lấy một viên thù dù thâm sắc, dưới đầu lưỡi linh hoạt mềm mại của nàng thực mau viên thù du liền cứng rắn dựng lên.

Diệp Tử hàm chứa mυ'ŧ vào trong chốc lát, lại đem nó phun ra, ngậm lấy bên còn lại mυ'ŧ vào liếʍ láp.

Tô Ngạn tháo xuống trâm mộc trên đầu nàng ra, một đầu tóc đẹp rối tung xả xuống dưới.

Tóc nàng vừa dài vừa mềm, đen bóng như gấm vóc, nổi bật lên gương mặt tuyết trắng của nàng, làm nàng càng thêm vẻ mỹ nhân như ngọc.

Tô Ngạn sờ nhẹ tóc nàng, tay hắn đưa đến phía trước mà tháo bỏ nút bọc dưới nách nàng, đem ngoại thường của nàng cởi xuống, sau đó kéo ra dây lưng trung y, bộ ngực dưới yếm đỏ lộ dần ra.

Tô Ngạn thoát đi trung y của nàng, kéo yếm xuống, đôi tuyết trắng no đủ hiện ra trước mắt hắn.

Tay hắn phủ lên một bên nhũ hoa, đem nó vuốt ve đè ép.

Đầu lưỡi Diệp Tử dọc theo ngực hắn xuống bụng nhỏ, cởi trung quần của hắn ra, đại gia hỏa màu đỏ tím giữa háng hắn đứng thẳng, dựng lên trước mắt nàng.

Trên đỉnh đại qυყ đầυ tròn tròn ngưng tụ lại một giọt sương trong suốt.

Diệp Tử vươn đầu lưỡi liếʍ lấy đại qυყ đầυ một chút, trong miệng nàng tản ra một cổ hương vị nhàn nhạt.

Nàng há miệng ra hàm lấy đại qυყ đầυ, đem miệng tắt đến tràn đầy, tay nàng lại cầm lấy gốc côn ŧᏂịŧ thô to, một bên dùng đầu lưỡi liếʍ láp qυყ đầυ, một bên nàng lại dùng tay vuốt ve trên dưới.

Tô Ngạn cúi đầu nhìn nàng, duỗi tay chạm lấy sau ót nàng, đầu lưỡi nàng linh hoạt cùng khoang miệng ấm áp bao lấy hắn.

Đôi con ngươi đen bóng thủy nhuận mà nhìn hắn, nàng há mồm đem côn ŧᏂịŧ nuốt vào trong miệng đem hơn phân nửa ngậm lấy, thẳng đến trong cổ họng, nàng mới dừng lại.

Tô Ngạn xem nàng đến đôi mắt hắn tối sầm lại, hắn đột ngột ấn lấy ót nàng áp xuống, ở trong miệng nàng nhanh chống thọc vào rút ra.

Hắn cắm vào nhanh quá làm nàng sặc đến nàng ho khụ lên.

Tô Ngạn từ miệng nàng đem ra ngoài. Hắn kéo quần lo̶t̶"̶ nàng một phen xuống, tách hai chân ra, nhìn tiểu huyệt bị thao đến sưng đỏ còn chưa biến mất.

Hai mảnh cánh hoa màu đỏ nho nhỏ, ở giữa khe thịt khép kín, chảy ra chất lỏng trong suốt..

Tô Ngạn ngậm lấy tiểu huyệt nàng, đầu lưỡi từ huyệt nhỏ đến âm đế, tê dại từ âm đế truyền đến làm cả người Diệp Tử đều trở nên run rẩy.

Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt của Tô Ngạn nhanh chóng ở trên âm đế liếʍ láp, đôi tay Diệp Tử gắt gao mà bám lấy bả vai hắn, ngón chân cuốn lại, cả người nàng cong lên.

Tê dại truyền đến từ âm đế liên tục không ngừng, đi qua bụng nhỏ rồi khuếch tán toàn thân.

Phía dưới Diệp Tử thủy càng nàng càng nhiều, mắt thấy nàng sắp cao trào, Tô Ngạn mới buông tha nàng.

Hắn đem nàng ngồi ở trước giường đem hai cái đùi nàng tách ra câu lấy trên eo của mình.

Hắn dùng tay bẻ ra hai mảnh cánh hoa sưng đỏ, lộ ra ở giữa có một lỗ nhỏ phấn hồng, hắn đem qυყ đầυ đặt ở miệng lỗ nhỏ, xoay tròn trong chốc lát từ chút đẩy chậm vào trong.

Xung quanh tiểu huyệt đều bị kéo vào đến móp méo, đôi tay Diệp Tử gắt gao nắm lấy khăn trải giường.

Qυყ đầυ Tô Ngạn quá lớn mỗi lần bắt đầu đi vào nàng đều rất đau, cắm vào trong một hồi lâu mới tốt hơn được chút.

Côn ŧᏂịŧ lớn cứng rắn thô tráng như thiết chậm rãi tiến vào, đem bụng nhẵn trơn của nàng đỉnh lên nổi rõ lên trên đó.