Tô Diệp chậm rãi cúi xuống.
Tim Diệp Tử nhảy càng ngày càng nhanh.
Mắt thấy môi mỏng như cánh hoa sắp rơi xuống, bỗng dưng nàng đem mặt lệch về một bên, chon vào trước ngực Tô Ngạn.
Tô Ngạn buông tay nàng ra, nằm ngửa trên giường, nhất thời không nói gì.
Trong lòng Diệp Tử có chút bất an, tuy rằng biết rõ cả hai người đều là trượng phu của nàng, nhưng mà nàng không có cách nào cùng lúc tiếp thu cả hai người.
Thiếu niên phía sau không tiếng động mà nằm lên giường.
Diệp Tử có chút lo lắng không biết hắn có phải tức giận hay không, muốn cùng hắn nói chuyện, lại không biết mở miệng như thế nào.
Đúng lúc này bụng nàng lộc cộc vang lên một tiếng.
Trong phòng cực kì yên tĩnh, một tiếng này cực rõ ràng mà vang ở bên tai của mọi người.
Diệp Tử xấu hổ không thôi, từ buổi sáng nàng còn chưa có ăn cơm. Trước đó nàng vẫn luôn khẩn trương, cũng không để tâm đến mình đã đói bụng, rốt cuộc dạ dày cũng không nhịn được kháng nghị.
Tô Ngạn duỗi tay sờ soạng một chút bụng nàng, cười nói
“Đói bụng?”
Diệp Tử có chút ngượng ngùng mà đem mặt chon ở trước ngực hắn, nhje nhàng gật đầu.
Thiếu niên phía sau đứng lên xuống giường, chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng cửa mở ra rồi đóng lại.
Tô Ngạn vỗ nhẹ mặt Diệp Tử,
“Lên ăn một ít gì đi”
Diệp Tử đặc biệt thích Tô Ngạn sờ mặt nàng, tay hắn vừa to lại vừa ấm áp, làm nàng cảm giác được sủng ái nên không khỏi đem mặt cọ cọ ở lòng bàn tay của hắn.
Tô Ngạn cúi đầu, ở môi nàng mổ nhẹ một cái.
Diệp Tử khẽ run lên, đưa môi đỏ chủ động đáp lại hắn.
Ánh mắt Tô Ngạn tối sầm lại, nâng ót nàng, ngậm trụ môi nàng mυ'ŧ vào, đầu lưỡi tham nhập môi mà câu lấy cái lưỡi đinh hương cùng hắn dây dưa.
Tay còn lại trượt từ cái lưng bóng loáng đến mông đầy đặn nhéo nhéo, mở ra hai chân, đem côn ŧᏂịŧ lớn để ở tiểu huyệt ướŧ áŧ của nàng , chậm rãi đỉnh vào trong.
Diệp Tử vừa mới cao trào than mình cực kỳ mẫn cảm.
Côn ŧᏂịŧ vừa tiến vào khiến nàng run run, tiểu huyệt gắt gao mà cắи ʍút̼ côn ŧᏂịŧ lớn, hút nó vào sâu bên trong.
Tô Ngạn nắm mông nhỏ Diệp Tử, sau đó đem côn ŧᏂịŧ lớn cắm xuống.
TRong cơ thể hư không được lấp đầy, Diệp Tử không khỏi rên lên một tiếng.
Côn ŧᏂịŧ lớn, ở trong huyệt nhỏ hẹp khẩn trí, đâm vào rút ra từ chậm đến nhanh.
Mỗi lần đâm vào đều va chạm ở nơi mẫn cảm nhất của Diệp Tử mà cấm vào, cấm đến nàng toàn than căng lên run run, ngón chân gắt gao cuốn lên.
“Ngô…ân…”
Tiếng Diệp Tử rêи ɾỉ bị Tô Ngạn chắn ngay ở cổ họng.
Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa vang lên, Tô Ngạn đem côn ŧᏂịŧ lớn rời khỏi cơ thể nàng, môi hắn buông môi nàng ra, tay chụp mông nàng một cái
“Lên ăn cơm”
Diệp Tử bị làm đến thật sảng, côn ŧᏂịŧ lớn đột nhiên rời khoit tiểu huyệt làm cơ thể nàng có chút hư không đến tê ngứa.
Từ trên người Tô Ngạn bò dậy, nàng tìm thấy được trung y trên đầu giường mặc vào.
Diệp Tử vừa xuống giường cửa phòng đã bị mở ra.
Tô Diệp bưng một cái khay đi vào, đem khay đặt trên bàn, nhìn nàng một cái.
Diệp Tử bị hắn nhìn đến ngực nhảy dựng, vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói, “Cảm ơn”
Diệp Tử đi đến trước bàn kéo ghế ngồi xuống, khay xếp một chén cơm gạo tẻ trộn với bắp, một chén thịt khô tàu béo ngậy, một chén đậu que xào khoai tây, một chén rau xanh xào, còn có chén canh sườn nấu dưa chuột.
Diệp Tử không khỏi thầm nghĩ hỉ yến của Tô gia cư nhiên lại phong phú đến vậy.
Thế mà lại có cơm gạo tẻ trộn bắp, nơi này đừng nói gạo trắng, liền thuần bột ngô cơm khô, người nhà bình thường đều ăn không nổi, giống nhau đều là hồ bắp* cùng ít rau xanh, nhà ai có điều kiện cho ít dầu muối, cũng đã là mỹ vị không tồi.
*bột bắp pha loãng với nước
Nhà mẹ đẻ nàng bên kia tiệc rượu chỉ là bột cơm làm thức ăn, đã làm nương nàng đau lòng, đừng nói là thịt tươi.
Không nghĩ đến bên này thế nhưng lại có cơm thịt, nếu không phải đám cưới của chính mình, nàng cũng muốn đến ăn một bữa tiệc rượu.
Khó trách hôm nay có thật nhiều người đến Tô gia uống rượu, nguyên lai nàng còn tưởng nhà trai thân thích nhiều, hiện tại nghĩ lại chỉ sợ trong thôn già trẻ lớn bé đều đến ăn một bữa ngon.
Diệp Tử bưng chén lên , gắp một ngụm cơm bắp vào miệng. Cơm vừa mềm vừa dẻo, có một mùi thơm mê hòn tràn đầy ở trong khoang miệng.
TRước đây nàng chưa từng nghĩ đến cơm lại ăn ngon đến vậy.
Đem cơm nuốt xuống, nàng gấp một khối thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, một cỗ hương thơm nồng ngọt từ nước thịt ở trong miệng nàng nổ tung.
Ngon đến làm người hận không thể đem đầu lưỡi nuốt vào.
Nàng đem một chén cơm tràn đầy, một chén thịt lớn cùng hai chén thức ăn chay cùng canh ăn sạch sẽ.
Nàng mới vỗ về bụng buông đũa.
Trước đây nàng chưa bao giờ biết, ăn một bữa cơm lại có thể sinh ra cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn như thế này.
Diệp Tử đang chuẩn bị đem khay vào phòng bếp, Tô Diệp đi tới đoạt lấy khay,
“Nàng lên giường nằm trước đi, ta làm cho.”
Diệp Tử thấy mình xuyên thành cái dạng này cũng không hợp ra cửa, liền cởi giày lên giường, đắp chăn lên.
Tô Ngạn đem nàng kéo vào trong lòng ngực, duỗi tay sờ sờ bụng nàng, cười hỏi
“Ăn no rồi sao?”
Bụng Diệp Tử ăn đến căng tròn, có chút ngượng ngùng gật đầu.
Tô Ngạn cởi bỏ đi nàng trung y, một tay đặt lên bụng nhỏ, một tay xoa nhũ hoa nàng.
Một lát sau, Tô Diệp mở cửa đi vào, hắn xốc chăn lên nằm ở bên trái Diệp Tử, duỗi tay phủ lên bên nhũ hoa còn lại của nàng.
Diệp Tử bị hai người nam nhân kẹp ở giữa, một người nắm một cái nhũ hoa thưởng thức.
Tim nàng không khỏi bắt đầu đập nhanh hơn, giữa hai chân cũng trở nên ướt trượt.