Huynh Đệ Cộng Thê

Chương 6: Đêm động phòng hoa chúc 5

Tốc độ Tô Ngạn nhanh hơn, vừa nhanh lại vừa đột ngột va chạm vào nơi mẫn cảm kia sâu trong cơ thể nàng, Diệp Tử bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắt đầu chịu không nổi, không khỏi há mồm kêu lên

“A..a..a..a….”

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đột ngột tới vượt qua thừa nhận cực hạn của nàng, thân thể mãnh liệt run rẩy, hoa huyệt co chặt, một cỗ xuân triều phun trào ra.

Tô Ngạn bị hoa huyệt co chặt hút lấy, không khỏi kêu rên một tiếng. Qυყ đầυ đột nhiên phát trướng một vùng, tinh quan mở ra kèm một cổ tinh nùng nóng rực ào ạt bắn ra.

Ái dịch hai người giao hội vào nhau, Diệp Tử còn có thể cảm giác chúng nó dung hợp lẫn nhau.

Mắt mở to, nàng nhìn khuôn mặt văn nhã tuấn tú của tân hôn trượng phu, tình cảm ẩn ẩn sâu dưới đáy lòng bắt đầu nở mầm.

Tô Ngạn vỗ nhẹ mặt nàng, đem côn ŧᏂịŧ mềm xuống từ cơ thể nàng lui ra.

“Bính”, phòng tân hôn bị đẩy ra, một thiếu niên tuấn mĩ tầm mười sáu mười bảy tuổi, mặc cát phục

đỗ thẫm xông vào.

“Đại ca, huynh vào động phòng sao không gọi đệ…”

Nhìn tình hình trên giường hắn không khỏi sững lại, chỉ thấy ca của hắn cùng một thiếu nữ trần như nhộng nằm trên giường, trước ngực thiếu nữ nhũ hoa bị chà đạp đến đều đỏ cả lên, hai đùi tuyết trắng mở ra, từ tiểu huyệt bị thao sưng đỏ, một cỗ bạch trọc hỗn dịch cùng huyết đang chảy ra.

Tô Diệp xem đến đôi mắt đều đâm đâm.

Diệp Tử cả kinh, vội vàng đem hai chân khép lại, kéo chăn đỏ thẫm đắp lên, đâu rút vào trong chăn.

Tô Diệp đi qua đến tại mép giường ngồi xuống, duỗi tay kéo chăn xuống, trêu đùa,

“Tức phụ nhi, nàng trốn cái gì? Đừng có thẹn thùng mà..”

Tay Diệp Tử gắt gao mà nhéo chăn, Tô Diệp duỗi tay cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve trong chốc lát. Hắn cởi giày lên giường, nằm nghiêng bên cạnh nàng, hảo thanh khuyên nhủ

“Tức phụ nhi, nàng mau ra đây, đừng có làm mình bị ngộp hỏng,”

Tay Diệp Tử bị hắn nắm lấy, nàng tưởng rút tay về sợ chăn bị kéo đi, chỉ có thể giằng co bất động

“Nàng không ra, ta đi vào?”

Tô Diệp túm chăn xốc lên, Diệp Tử vội vàng trốn, lại bị tay Tô Diệp một phen bao lấy nhũ hoa trái.

Tay thiếu niên so với ca hắn tương đối nhỏ hơi chút, lòng bàn tay không có vết chai mỏng cùng lao động làm cho thô ráp, bàn tay bóng loáng ngọc nhuận mà đặt trên nhũ hoa nàng, làm tim nàng không khỏi nhảy dựng lên.

Cảm thấy được thiếu niên theo dán sát lại đây, Diệp Tử hoảng vội vàng lăn ra phía sau, nhào vào trong l*иg ngực của Tô Ngạn, tay nàng leo lên vai hắn, nhỏ giọng mềm giọng năn nỉ,

“Phu quân….”

Tô Diệp thấy tức phụ ở trong ngưc ca hắn một bộ ỷ lại kiếm sự che chở, đôi mắt hắn không khỏi tối sầm lại.

“Tức phụ nhi, ta cũng là phu quân của nàng.”

Thân mình Diệp Tử hơi cứng đờ lại, đầu chôn ở trong l*иg ngực rắn chắc ấm áp của Tô Ngạn, mang theo chút uốn éo, kiều thanh nói,

“Phu quân, thϊếp đau…”

Tô Ngạn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng trần của nàng, thấp giọng trấn an nói,

“Đừng sợ”.

Quay đầu đối Tô Diệp nói, “Tiểu tử thúi, đệ chờ đến ngày mai không được?”

“Tức phụ nhi, làm ta ôm một cái, ta cái gì cũng không làm nữa.”

Tô Diệp cầm tay Diệp Tử chậm rãi kéo ra, cúi đầu hôn ở mặt nàng một cái.

Nơi bị môi mềm mại của thiếu niên hôn lên có chút tê dại, trong lòng Diệp Tử khẽ run lên, trên người đối phương quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể dán lên lưng trần của nàng, một cỗ hơi thở rực rỡ mà dụ hoặc của nam tử đem nàng vây quanh.

Phòng tuyến trong lòng Diệp Tử từ từ mềm hóa, chậm rãi xoay người theo đối phương dẫn dắt, gần nàng đối diện là gương mặt cực kì xinh đẹp.

Ngũ quan thiếu niên tinh xảo đến nỗi tựa điêu khắc ra, một đôi mắt đào hoa, ánh mắt sâu thẫm, khi nhìn người khác phảng phất như đem linh hồn người hút vào, mũi mỹ nhân tiêu chuẩn, môi mỏng xinh đẹp như cánh hoa trơn bóng no đủ, chọc người muốn hôn vào.

Tim Diệp Tử phanh nhảy dựng, trên đời như thế nào sẽ có nam hài tử đẹp như vậy?