Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1124: Gia vị (2)

Lý Vân Tiêu híp mắt cười nói:

- Nói như vậy là có sao?

Tên đệ tử Huyết Thần Cung kia chợt cười ha hả, nói:

- Ha ha, ngươi vậy mà muốn đánh chủ ý vào Đại Địa Tức Nhưỡng, nói cho ngươi biết a, Huyết Thần Cung đích thật có một khối, nhưng ngươi có thể lấy được sao? Vật ấy không biết bao nhiêu cường giả từng đánh chủ ý, lại không được gì, mà ngay cả thành Hồng Nguyệt cũng từng phái người hỏi qua, Cung Chủ đại nhân cũng không lấy ra, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, ngươi đừng có cách nghĩ không an phận đó nữa, ha ha, cười chết người rồi

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

- Cười chết người sao? Vậy thì đi chết đi.

Trong mi tâm hắn lần nữa bắn ra một đạo kiếp lôi, "Oanh" một tiếng cũng nổ nát tên đệ tử Huyết Thần Cung còn lại kia.

Hắn vốn cũng không phải là người gϊếŧ người vô tội lung tung, chỉ có điều Huyết Thần Cung cũng không phải nơi tốt gì, người ở bên trong nguyên một đám tràn ngập tà khí, tất cả đều là đám đao phủ gϊếŧ người như nghóe, chết cũng không sao cả.

Lần này tất cả mọi người đều đã triệt để ngốc trệ, không ai dám lên tiếng, nguyên một đám hai má chảy xuống mồ hôi lạnh, lập tức diệt sát Võ Tôn cửu tinh, người trước mắt này tu vị thâm bất khả trắc, mặc dù không phải Võ Đế sợ rằng cũng không kém gì nhiều.

Kỳ thật thực lực Lý Vân Tiêu cũng không khủng bố như bọn hắn nghĩ, chỉ có điều hai gã Huyết Thần Cung kia và Hạ Hầu Thành đánh nhau đã tiêu hao thật lớn, tăng thêm lôi đình chi lực Lý Vân Tiêu thi triển, vốn là khắc tinh tà pháp trên thế gian, có thể có hiệu quả gấp mấy lần, dùng để đối phó loại công pháp tế huyết thế này thật không thể tốt hơn rồi.

- Ngươi, ngươi, ngươi đừng đừng qua đây!

Hạ Hầu Kiếm giờ phút này đã sợ đến đứng cũng không vững nữa, toàn thân đều run rẩy lợi hại, móc ra khối Huyết Thần Lệnh kia không ngừng run rẩy cầm trong tay, run rẩy nói:

- Đây, đây chính là thực, Huyết Thần Lệnh thật sự, ngươi, ngươi có thể nhìn kỹ xem, cũng không phải giả đâu, thật, thật sự là Huyết Thần Lệnh a.

Trong tư duy của hắn thì sẽ không có ai dám gϊếŧ huyết người của Thần cung cả, mặc dù sự thật rõ ràng ngay trước mắt vẫn khó có thể tiếp nhận, cho rằng Lý Vân Tiêu không tin tưởng thân phận của bọn hắn.

- Ừ, biết rồi.

Lý Vân Tiêu chụp lấy lệnh bài kia, trực tiếp cầm trong tay văn vê thành một khôi sắt vụn ném ra ngoài, nói:

- Ta sẽ không gϊếŧ ngươi đúng, thoải mái, buông lỏng tinh thần, ta đang muốn đi Huyết Thần Cung một chuyến, ngươi dẫn đường cho ta đi.

Hắn một phát bắt được Hạ Hầu Kiếm, tựu hóa thành một đạo quang mang biến mất tại Hạ Hầu gia.

Tất cả mọi người đều hai mắt nhìn nhau, tất cả mọi chuyện từ khi xảy ra đến giờ, nếu không phải thấy Hạ Hầu gia đã bị biến thành nửa phế tích dưới lôi đình chi lực kia thì bọn hắn cũng khó mà tin được,

Người Tổ gia và Trường Tôn gia cũng không dám dừng lại nữa, vội vàng phi thân chạy về phía gia tộc mình.

Hạ Hầu Thành cưỡng ép chống đỡ thân thể, vội vàng nói:

-Nhị đệ, ngươi tranh thủ thời gian thu thập chuẩn bị tấtcả, đợi sau khi lão gia tử trở về liền lập tức rời đi, thành Phù Phong đã không phải nơi chúng ta có thể ở nữa rồi, phải thay chỗ chỗ cắm chế mới được.

Hạ Hầu nghiệp cũng lập tức phản ứng lại, việc này, Huyết Thần Cung vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ qua bọn hắn, chỉ là một cái gia nghiệp to như vậy, thậm chí trên vạn nhân khẩu, sao có thể nói dời là dời y, nhưng hiện giờ đã không quản được nhiều nữa, chỉ có thể từng nhóm thoát đi.

Hắn nhìn qua phủ khố một mảnh trống rỗng, sớm đã không còn gì trong lòng một hồi run rẩy, tích súc bao nhiêu năm ah, nói không cũng không còn nữa rồi. Hắn khẳng định 100% phủ khố là bị Lý Vân Tiêu chuyển sạch rồi, nhưng đâu có đảm lượng và thực lực đi hỏi người ta chứ.

Ngay cả việc Lý Vân Tiêu đến cùng làm sao xuất hiệ trong phủ khố thôi hắn tới giờ vẫn không nghĩ ra. Cùng với việc ngọc bi cửu giai kia bị lất đi, đây chính là bảo vật lão gia tử cũng không cách nào thu, chẳng lẽ tu vi của hắn còn cao lớn cả lão gia tử?

Còn nghĩ đến câu Lý Vân Tiêu nói trước khi đi, càng mồ hôi lạnh đầm đìa, tiểu tử kia sẽ không thật sự đi Huyết Thần Cung đòi hỏi Đại Địa Tức Nhưỡng đấy chứ? Hắn đến cùng là người nào ah, chẳng lẽ thật không biết chữ "Chết" viết thế nào sao

Hạ Hầu nghiệp nội tâm một mảnh mất trật tự, do lòng tham nhất thời của mình vậy mà dẫn đến đại họa như thế, hắn đã không rảnh đi suy nghĩ quá nhiều nữa, giờ phút này có thể bảo vệ tánh mạng, bảo trụ huyết thống Hạ Hầu gia cũng đã vạn hạnh rồi, hắn để Hạ Hầu Thành một người một mình chữa thương, vội vàng triệu tập và xử lý chuyện gia tộc đi.

May mắn hắn ở phương diện quản lý cũng là hảo thủ, rất nhanh đã xử lý đâu vào đấy. Đợi sau khi Hạ Hầu Nguyên Minh trở về, liền hồi báo mọi chuyện.

Hôm sau, Hạ Hầu gia từng một thời cực thịnh ở thành Phù Phong, dùng tiền thấp siêu tưởng bán sạch cho Vạn Bảo Lâu tất cả sản nghiệp, trong vòng 3 ngày ngắn ngủn đã người đi nhà trống.

Lý Vân Tiêu cầm lấy Hạ Hầu Kiếm đi tới một Truyền Tống Trận trong thành Phù Phong, giao nguyên thạch, nói:

- Đi Huyết Thần Cung

- Cái..., cái gì?

Cánh tay người phụ trách truyền tống cầm lấy nguyên thạch run thoáng một phát, định mắt nhìn qua, đột nhiên cả kinh nói:

- Ồ, Kiếm Công Tử, tại sao là ngài? Bây giờ không phải là lúc đại hỉ của lão gia tử sao?

Hạ Hầu Kiếm khuôn mặt tím giống như gan heo, cả giận nói:

- Lão gia tử đại hỉ mắc mớ gì tới ngươi? Làm tốt việc của ngươi đi, không nên hỏi cũng đừng hỏi, không nên quản cũng đừng quản, vị này muốn đi Huyết Thần Cung, thái độ phục vụ của ngươi đây rồi? Đạo lý khách hàng chí thượng ngươi có hiểu không hả? Hôm nay không cố gắng công tác, ngày mai sẽ cho ngươi cố gắng tìm việc làm.

Miệng người phụ trách kia há thật to, không rõ ràng cho lắm, chỉ có thể không ngừng gật đầu, khúm núm tranh thủ thời gian tiến hành công việc truyền tống. Hạ Hầu Kiếm hắn cũng không đắc tội nổi, trong lòng lại đang ân cần hỏi thăm Hạ Hầu gia từ trong ra ngoài một phen, ngay cả tiểu thϊếp mà Hạ Hầu Nguyên Minh vừa lấy cũng không buông tha, còn trọng điểm ý da^ʍ một phen.

Lý Vân Tiêu vỗ vỗ bả vai Hạ Hầu Kiếm, cười nói:

- Tiểu tử, khẩu tài không tệ, là một nhân tài quản lý.

Hạ Hầu Kiếm kéo dài mặt, tận lực lộ ra dáng tươi cười, chỉ có điều còn khó coi hơn cả mướp đắng.

Hai người tiến vào đến trong truyền tống trận, hào quang chớp động, thân thể đã dần mờ đi, cuối cùng biến mất tại chỗ.

Huyết Thần Cung cách thành Phù Phong cũng không quá xa, nhưng nếu võ giả dựa vào phi hành thì mặc dù dùng tu vị Lý Vân Tiêu ít nhất cũng phải bảy tám ngày, không ai nguyện ý trì hoãn lâu như thế cả.

Một lát sau, hai người liền xuất hiện trong một trấn nhỏ, người đến người đi như nước chảy, vậy mà còn náo nhiệt hơn cả thành Phù Phong.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:

- Nơi này là...

Hạ Hầu Kiếm lộ ra vẻ cổ quái, cẩn thận dò hỏi:

- Ngài là lần đầu tiên đến trấn Mai Cốt?