Lý Vân Tiêu mặc kệ cười to, hắn cũng mỉm cười, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn qua mấy người này, nhàn nhạt nói ra:
- Ta và các ngươi đổ thuật luyện chi thuật, ba người các ngươi cùng tiến lên.
Lời vừa vang lên, mọi người biến sắc.
- Ngươi nói cái gì?
Tân Trạch nhảy dựng lên khỏi ghế, hai gã thuật luyện sư khác cũng trợn mắt lên nhìn, dường như đã bị vũ nhục thật lớn.
Bách Lý Công Cẩn và Nguyên Hạo biến sắc, không thể ngờ Lý Vân Tiêu lại cuồng vọng tự đại như vậy.
Đoạn Việt cũng kinh ngạc đến ngây người, đồng thời ước chiến ba tứ giai thuật luyện sư, trừ phi là ngũ giai, nếu không cho dù là Nguyên Hạo tứ giai đỉnh phong cũng tuyệt đối không dám khiêu chiến như thế.
Nguyên Hạo ngưng giọng nói:
- Vân Tiêu đại sư, ngươi nên nghĩ lại, không thể hành động theo cảm tính.
Đối với thuật luyện sư bọn họ mà nói, loại hành vi kɧıêυ ҡɧí©ɧ này sẽ tạo thành nhục nhã to lớn. Đều là tứ giai nên Nguyên Hạo cũng sinh ra nội tâm không thích.
- Nghĩ lại?
Tân Trạch sắc mặt như sương, hừ lạnh nói:
- Thân là tam giai thuật luyện sư chút năng lực phụ trách khi nói chuyện cũng phải có. Không biết Vân Tiêu đại sư định dùng trận chiến thế nào đấu với ba người chúng ta.
Hắn cố ý nói bốn chữ "Vân Tiêu đại sư" cắn rất nặng, tràn ngập châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, những người khác cũng đầy khinh miệt.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, chính hắn trước kia là trưởng lão của thuật luyện sư công hội làm sao làm sao không rõ tính tình của đám người này, lúc này cười nói:
- Mấu chốt không phải chiến như thế nào, mà ở đánh cược cái gì? Nếu ba vị áp quá thấp, ta sẽ không có hứng thú đánh cược đâu.
- Ha ha, Vân Tiêu đại sư quả nhiên rất anh dũng. Lão hủ hôm nay phụng bồi tới cùng!
Tân Trạch đứng lên, trong tay có một khối ngọc ánh sáng sáng ngời như long nhãn, nó bắn ra từng đạo hào quang lơ lửng giữa không trung không tiêu tán, cẩn thận quan sát ánh sáng tràn ngập màu sắc, dĩ nhiên là một cái ngọc bội.
Tân Trạch vẻ mặt đắc ý nói:
- Khối này chính là Thái Hư Âm Dương Ngọc, phẩm chất thất giai, đối với thuật luyện sư khi luyện chế có tác dụng tăng phúc rất lớn. Chính là bảo bối bất thế, căn bản không có khả năng mua được.
Khối ngọc bội này lơ lửng trên không trung, mọi người cảm nhận được khí tức tẩm bổ của nó thì đầy hâm mộ.
Hai gã thuật luyện sư khác cũng trầm tư, phân biệt lấy ra một tiểu hộp cùng một mặt cờ xí.
Mặt cờ xí tổn hại không chịu nổi, lại được bảo hộ cẩn thận từng chút. Tên thuật luyện sư kia lúc lấy ra cũng do dự, cuối cùng cũng tự tin thuật luyện chi đạo của mình rất chắc chắn, nhẹ nhẹ đặt nó gần Thái Hư Âm Dương Ngọc.
Sắc mặt Bách Lý Công Cẩn biến hóa, khẽ cười nói:
- Lữ đại sư ngay cả kiện bảo bối này cũng lấy ra, xem ra chắc chắn không nghi ngờ.
Thuật luyện sư này chính là Lữ Hạo Sơ mỉm cười, lạnh nhạt nói:
- Tuy Thiên La Diễm Hỏa Chiến Kỳ vô cùng trân quý, nhưng mà nó không được đầy đủ, hơn nữa ta tìm hiểu nhiều năm như vậy cũng không thu hoạch được gì, giữ lại cũng là gân gà, không bằng lấy ra đánh cược.
Thời điểm cờ xí này xuất hiện, đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, hiện ra thần sắc khϊếp sợ và kinh ngạc, tinh tế nhìn qua đường vân và tinh quang hiện ra.
Đoạn Việt hai hàng lông mày nhíu lại, đồ vật có thể làm Lý Vân Tiêu biến sắc không nhiều, xem ra cờ xí này rất bất phàm.
Tên thuật luyện sư khác là Cát Hướng Tiền cười nói:
- Chiến kỳ này cũng chỉ mang ra trưng bày mà thôi, đợi lát nữa vẫn vật quy nguyên chủ.
Hắn khinh miệt nhìn Lý Vân Tiêu, lấy ra một vật trong suốt, giống như mộc không phải mộc, nhẹ nhẹ đặt lên bàn, cười nói:
- Hai người các ngươi đều lấy bảo bối ẩn giấu ra, ta cũng không có biện pháp.
Trong mắt Nguyên Hạo tinh mang lập loè, nhìn chằm chằm vào vật trong suốt kia rồi nuốt nước bọt, gian nan nói:
- Cát đại sư, Tử Vân Ngô Công Song Sí của ngươi có bàn hay không?
Cát Hướng Tiền nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người thì cười ha hả, nói:
- Ha ha, Nguyên đại sư, đây chính là cắt tim gan của ta rồi! Thứ này giá trị ngươi cũng biết, đối với võ giả mà nói không coi vào đâu, nhưng đối với thuật luyện sư chúng ta lại thập phần trân quý. Cũng có thể so sánh với Thái Hư Âm Dương Ngọc và Thiên La Diễm Hỏa Chiến Kỳ.
Hắn lại dương dương đắc ý nhìn qua Lý Vân Tiêu, khẽ nói:
- Không biết Vân Tiêu - đại - sư, có bảo bối gì tốt lấy ra đánh cược?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Chư vị xuất ra bảo bối cũng không tệ, nhưng ta chỉ muốn nguyên thạch. Thiên La Diễm Hỏa Chiến Kỳ có thể làm đặt cược, hai vị còn lại nên dùng nguyên thạch a. Mặt chiến kỳ này ta cho nó ra giá năm ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch, các ngươi một người dùng năm ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch làm giá. Ta ra một ức năm trăm vạn trung phẩm nguyên thạch cược với các ngươi.
- Chi!
Mấy người ở đây đều chấn động, hít một hơi lạnh, năm ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch, đối với bọn họ mà nói cũng không phải số lượng nhỏ, hơn nữa phần lớn là có bảo bối trên người, bọn họ đều là thuật luyện sư, làm gì có dự trữ nguyên thạch khổng lồ như thế.
Cát Hướng Tiền vẻ mặt khinh thường hừ lạnh nói:
- Ta nói Vân Tiêu - đại - sư, ngươi cố ý làm khó chúng ta? Ba người chúng ta xuất ra bảo bối, đều là thứ có tiền không mua được, ngươi tùy tiện cầm lấy một món mang đi đấu giá, bán năm ngàn vạn trung phẩm nguyên thạch căn bản không phải vấn đề.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ta biết rõ cầm năm ngàn vạn nguyên thạch có chút khó khăn.
Hắn quay đầu nhìn Nguyên Hạo nói ra:
- Nguyên đại sư, đối với Tử Vân Ngô Công Song Sí, ngươi nguyện ra bao nhiêu tiền mua sắm?
Hắn cũng nhìn ra Nguyên Hạo khát vọng cặp cánh này.
Cát Hướng Tiền biến sắc, tức giận nói:
- Ai nói ta muốn bán?
Lý Vân Tiêu không để ý tới, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo nhíu mày ngẫm lại, nói:
- Đối với Tử Vân Ngô Công Song Sí này, ta thấy nó là tài liệu yêu thú ngũ giai hoàn mỹ. Chắc hẳn Vân thiếu cũng biết, thuật luyện sư chúng ta một lòng hướng đạo, tu tập võ đạo cũng chỉ cường thân kiện thể, gia tăng nguyên khí. Cho nên rất ít có thể có bước vào Vũ Tông. Cho nên rất nhiều thuật luyện sư thông qua cánh yêu thú luyện chế thành huyền khí, do đó thực hiện lăng không hoành độ, ngao du trời cao. Hai cánh yêu thú có giá bán trên thị trường cực cao.
- Không sai!
Bách Lý Công Cẩn mỉm cười nói:
- Có một lần Vạn Bảo Lâu tổ chức Hỏa ô đấu giá hội, một đôi cánh Ma Nhục Điểu tam giai đều đập giá năm trăm vạn trung phẩm nguyên thạch, đối với đôi cánh Tử Vân Ngô Công không tì vết này, giá cả khó có thể đánh giá.
Nguyên Hạo trầm tư một lát, nói:
- Nếu như một cặp cánh giống như đúc, đừng nói năm ngàn vạn, cho dù là sáu ngàn vạn nguyên thạch ta cũng mua.
Lý Vân Tiêu híp mắt cười cười, nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Cát Hướng Tiền nói:
- Hai cánh này của ngươi có thể lấy ra làm vật đặt cược.
Sắc mặt mọi người hơi đổi, Cát Hướng Tiền càng tức tới mức sắc mặt tái nhợt, đây chính là miệt thị trần trụi. Hắn cảm thấy Vân Tiêu xem hai cánh này đã là vật của hắn.