Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 139: Thiên dữ thiên huyễn (1)

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu mỉm cười, một mặt ung dung cười nói:

– Này để bọn họ trải qua liều mạng tranh đấu, không phải được rồi sao.

Hắn không để ý vẻ mặt mọi người ngạc nhiên, cao giọng quát lên:

– Hết tốc lực hành quân, trong vòng bốn ngày chạy tới ngoài Dương Phổ thành cho ta.

Khóe miệng hắn khẽ mỉm cười, dùng âm thanh chỉ có người bên cạnh mới có thể nghe thấy, khẽ cười nói:

– Còn lại sáu ngày, ta sẽ để các ngươi xuống Địa ngục!

Ồng tay áo của hắn nhẹ phẩy, liền đi vào trong lều lớn.

Người còn lại mỗi cái hai mặt nhìn nhau, không dám đi vào quấy rầy hắn, từng cái từng cái ở bên ngoài ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Sĩ quan lái chiến xa liều mạng đánh xe, hơn hai ngàn tên học viên kia tất cả đều là Võ sĩ, chạy đi so với tuấn mã còn muốn nhanh. Chỉ là từng cái từng cái có kỵ húy, không dám vượt qua chiến xa của Lý Vân Tiêu, tất cả đều theo sát ở phía sau.

Đến ngày thứ ba, tinh thần của những học viên này triệt để suy sụp, từng cái từng cái như sương đánh cà, hơn hai ngàn người chạy mấy chục dặm đường không nghỉ ngơi. Không ít người đều nhìn chiến xa phía trước, lòng sinh oán hận. Thầm nghĩ: Lão tử nhọc nhằn khổ sở chạy ba ngày, các ngươi những công tử bột kia thư thư phục phục ngồi trên xe.

Nhưng theo sát chiến xa, tựa hồ không có một chút mỏi mệt nào, là hai bóng người đã từng làm cho tất cả mọi người ngước nhìn. Lâm Vũ cùng Bạch Thành Phong cắn chặt hàm răng, đi theo sau chiến xa không có một lời oán hận nào, có chỉ là ý chí bất khuất!

Tám con tuấn mã lôi kéo chiến xa, đều là từ Hỏa Ô đế quốc giá cao thu mua đến giống tạp giao, do mã cùng yêu thú hỗn huyết sinh thành, hai mắt đỏ như máu, cước lực kinh người. Nhưng không ngủ không ngừng chạy đi, từng cái từng cái cũng không chịu nổi, rốt cục ở ngày thứ ba, thời điểm đến ngoài Dương Phổ thành, từng cái từng cái đều hí dài, nổ chết tại chỗ.

Thời gian uống cạn chén trà, rốt cục tất cả mọi người đều đến đông đủ, từng cái từng cái thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này Lý Vân Tiêu mới lười biếng từ trong chiến xa đi xuống, chậm rãi xoay người, đánh mấy cái ha ha, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

– Ồ, là buổi tối sao? Ngày hôm nay mặt trăng thật tròn. Đều xuống đây đi, ngắm trăng thôi.

Lúc này mấy người Trần Chân Hàn Bách mới dồn dập từ trên chiến xa nhảy xuống, từng cái từng cái trong tay nâng chén nước, còn bốc hơi nóng, thỉnh thoảng uống mấy ngụm.

Hơn hai ngàn học viên từng cái từng cái giận sôi lên, oán khí ngất trời. Nhưng nghĩ đến Lý Vân Tiêu này sức chiến đấu kinh thiên, mỗi một người đều tức giận khôn cùng, nhưng lại không dám nói.

Trên mặt Lý Vân Tiêu mang theo ý cười cân nhắc.

– Được rồi, thời gian uống trà qua rồi, nên làm việc.

Lúc này đám người Trần Chân mới thả chén trà xuống, bắt đầu lấy ra binh khí của từng người, ở trên đất khắc hoạ lên, hơn hai ngàn học viên từng cái từng cái hiếu kỳ nhìn, cũng không biết bọn họ đang làm gì.

Rất nhanh, một vòng tròn to lớn khắc hoạ ở trên đất, có vài học viên lập tức nhận ra được, dĩ nhiên là một trận pháp, đem hơn hai ngàn người toàn bộ dung nhập vào.

– Đây là muốn làm gì? Đây là trận pháp gì?

– Thiên, muốn khởi động một trận pháp lớn như vậy, cái này cần tiêu hao bao nhiêu nguyên thạch, cần Thuật Luyện Sư rất mạnh mới có thể khởi động!

Một tên học viên có tri thức trận pháp kinh hãi nói.

– Không nhìn thấy có Thuật Luyện Sư cấp hai Cổ Vinh Cổ đại nhân theo chúng ta sao, chà chà, ta biết rồi, tất nhiên là một trận pháp khôi phục, đây là muốn khôi phục nguyên khí cho chúng ta.

– Ồ? Có chuyện tốt như vậy?

– Đương nhiên, không tin mở to mắt mà nhìn!

Lý Vân Tiêu nghe mọi người nghị luận, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Rất nhanh trận pháp liền bố trí xong, ở hai bên từng cái từng cái trận tuyến, khảm nạm vô số viên nguyên thạch to to nhỏ nhỏ, cấp bậc khác nhau, xem mà tất cả mọi người đều trừng mắt líu lưỡi!

Đây cũng quá lãng phí đi! Công tử Đại thế gia thật có tiền a!

Không biết giờ khắc này Lý Vân Tiêu cũng đau lòng muốn chết, vì bố trí đại trận này, cơ hồ đem nguyên thạch trong Giới Thần Bi móc không!

Hắn cố nén nội tâm đau đớn, đi tới trung tâm trận pháp, lấy ra Thái Âm Hàn Kiếm cùng Xuân Thủy Kiếm, trực tiếp cắm vào, nhất thời một đạo hào quang phóng lên trời, hai thanh Kiếm Ảnh ở trên hư không hiện ra, ánh sáng luân phiên, hàn khí bức người.

Các học sinh nơi nào gặp tình cảnh xa hoa bực này, nhất thời bị hấp dẫn lên, hướng không trung nhìn tới.

Khóe miệng Lý Vân Tiêu hiện ra một ý cười tàn nhẫn, xấu xa nói:

– Đây chính là trận pháp tiêu hao hết thảy gia sản của ta, hai mắt trận càng là Huyền Binh cấp ba, trận pháp này có thể giúp chư vị trong khoảng thời gian ngắn liền trở thành một tên chiến sĩ chân chính! Chư vị, bắt đầu một hồi lữ trình vui vẻ đi!

Ánh mắt của hắn ở dưới ánh kiếm ánh xạ, hiện ra dị thường yêu dị. Vài đạo linh quyết từ trong tay đánh ra, trên hư không hiện ra từng cái từng cái văn tự cổ điển quái dị, rơi vào trong trận pháp. Nhất thời tất cả mọi người đột nhiên ngơ ngác phát hiện, mặt trăng trên bầu trời nguyên bản sáng sủa mỹ lệ, đột nhiên trở nên yêu dị, dần dần hiện ra từng tia đỏ như máu.

– Này, đây là?

Trong lòng tất cả mọi người giật mình, vầng minh nguyệt kia, dĩ nhiên biến thành một con ngươi yêu dị!

Lý Vân Tiêu lạnh lùng đứng ở ngoài trận pháp, hai con ngươi đã biến thành đỏ như máu, dần dần uốn lượn lên, hóa thành hai hình trăng lưỡi liềm. Con ngươi của hắn đột nhiên mở lớn, một luồng sức mạnh yêu dị nhộn nhạo lên.

Hết thảy học viên thân ở trong trận pháp đột nhiên tâm thần chấn động, mặt trăng như con ngươi màu đỏ kia truyền đến cảm giác kỳ dị, trong nháy mắt đã khống chế tâm thần của mọi người. Mọi người nhất thời trở nên mờ mịt, vẻ mặt từng cái từng cái bắt đầu dại ra.

Người đứng ở ngoài trận pháp nhìn vào, liền nhìn thấy từng học viên trên mặt ngây người như phỗng, lẳng lặng đứng ở đó, không nhúc nhích.

– Vân, Vân thiếu, bọn họ đây là làm sao?

Trần Chân ngơ ngác hỏi, Lý Vân Tiêu chỉ nói cho bọn họ biết bước đi bố trí trận pháp, nhưng không có nói rõ tác dụng.

Lý Vân Tiêu quay đầu liếc mắt nhìn hắn, con ngươi yêu dị kia để Trần Chân ngơ ngác lùi mấy bước, khϊếp sợ không thôi.

– Các ngươi cũng tiến lên chơi một chút a.

Lý Vân Tiêu dứt tiếng, dưới chân bước ra vài bước, đồng thời ra tay, nhất thời đá bốn người Trần Chân, Hàn Bách, Mộng Vũ, Mộng Bạch vào. Chỉ còn dư lại Cổ Vinh cùng Kế Mông.

Cổ Vinh một mặt sợ sệt, liên tục lui lại. Nhưng Kế Mông lại hơi nhướng mày, muốn tự mình đi vào trong trận pháp này.

Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở miệng nói:

– Chớ vào, ngươi là Vũ Quân, Cổ Vinh là Thuật Luyện Sư cấp hai, đồng thuật củata còn quá yếu, không cách nào khống chế tâm thần của các ngươi.

Lúc này Cổ Vinh mới thở phào nhẹ nhõm, lá gan lớn lên, đi lên trước cẩn thận hỏi:

– Vân thiếu, trận pháp này...

Lý Vân Tiêu nhắm mắt lại, lẳng lặng nói:

– Đây là một ảo trận, gọi là Thiên Dữ Thiên Huyễn Trận. Bọn họ ở bên trong sẽ trải qua một ít sự tình ghi lòng tạc dạ, cả đời khó mà quên được, khà khà, cực kỳ thú vị.