Tận Thế Song Sủng

Chương 403: Danh chính ngôn thuận để ngồi lên vị trí chủ trì

Edit: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Tô Vũ Vi không còn chưa có mở miệng nói gì, Chu Thụ Quang đã phóng ra một đầu rồng lửa bay tới chỗ cô ta.

Từ khi Tô Vũ Vi được kim ốc tàng kiều thì cô ta không còn luyện tập

dị năng nữa, cho dù đối mặt với Chu Thụ Quang mà cô ta cũng không thể

chống lại được.

Nguy cơ trên đầu, cô ta vội vàng dùng dị năng hệ Thủy ngăn cản, nhưng mà hỏa diễm đã sớm xuyên qua lớp chắn nước cháy đến nửa bên mặt cô ta.

Một chiêu này làm cho Chu Thụ Quang sững sờ, tạm thời quên phóng chiêu

dị năng tiếp theo.

Tô Vũ Vi cảm giác được đau đớn trên mặt, bất chấp mọi thứ nhảy từ

trên giường xuống, sau đó thoáng nhìn mình trong gương, khuôn mặt kia đã máu thịt mơ hồ.

Thời gian dị năng hệ Hỏa phóng ra và thời gian Tô Vũ Vi nhảy dựng lên trong thời gian ngắn, lửa còn sót lại vẫn đang đốt cháy quần áo cô ta.

“Ahhhhh….” Tô Vũ Vi kêu lên.

Trong gương cô ta đã là một kẻ khác.

“Mặt của tôi, mặt của tôi.”

Lúc trước là hoa hậu giảng đường, cô ta kiêu ngạo vì khuôn mặt của chính mình, vậy mà giờ phút này lại không còn nữa.

Cô ta càng ngày càng kêu lớn tiếng, nước mắt trong hốc càng tràn mi

cuồn cuộn mà rơi xuống hét lớn: “Chu Thụ Quang! Tao liều mạng mới mày!”

Rồng nước trên tay phóng thẳng tới Chu Thụ Quang.

Chu Thụ Quang thấy cô ta chết cũng không thay đổi, lại phóng ra một đầu rồng lửa khác.

Rồng lửa này phá tan rồng nước, đánh lên ngực của Tô Vũ Vi, xương cốt của cô ta đau đến muốn nứt ra, cả người như muốn chia năm xẻ bảy.

Ngay sau đó bụng dưới đau đơn, cảm giác được một cỗ ấm áp từ hạ thân chảy ra.

Cô run rẩy, ngã ngồi xuống: “Con của tôi…”

Con và khuôn mặt của cô giờ khắc này toàn bộ đã mất đi.

Chu Thụ Quang nghe cô ta nói như vậy, thoáng dừng lại một chút, khóe

miệng mím lại, trong lòng trầm xuống, chợt có một cảm giác mất mát,

nhưng ý nghĩ ngày cũng chỉ là thoáng qua.

Anh ta lập tức hừ một tiếng: “Lão tử chưa bao giờ thiếu một cục thịt trong bụng của cô.”

Biệt thự này còn có người hầu Tô Vũ Vi, thế đạo hiện tại người hầu

bình thường so với trước tận thế càng thêm tận tâm. Bởi vậy Chu Thụ

Quang xin không chỉ một người mà còn có thêm binh sĩ canh giữ ở đây.

Nghe được tiếng vang mọi người cùng đến nhìn xem xảy ra chuyện gì, có

cần hỗ trợ gì hay không. Thấy tình cảnh bên trong, giật nảy mình, anh

kéo tôi, tôi kéo anh chuẩn bị xuống lầu coi như không nhìn thấy gì.

Chu Thụ Quang thấy ngoài cửa có người tới, xoay qua chỗ khác nói:

“Mang cô ta từ đâu thì mang trở lại chỗ đó. Mấy tháng hoãn thi hành án

phạt đã đủ cho cô ta hưởng thụ rồi.”

Nói xong phất tay áo lên, không lưu tình đi ra khỏi phòng.

Tô Vũ Vi nhìn người đàn ông trước trước mặt lúc trước nói mình là bảo vật, quay người lại nói mình là cỏ dại, hận ý nồng đậm khiến cô đứt

từng khúc ruột gan.

Trong toàn biệt thự 18, nhà họ Chu rời đi không làm ảnh hưởng đến việc hội nghị vẫn tiến hành bình thường..

Quần long vô chủ, vị trí chủ tọa hội nghị giờ đang bỏ trống.

Hôm nay thiếu Vệ Lam, chủ tịch Nguyên, cha con nhà họ Chu, phòng họp

đều trống trải hơn rất nhiều, nhưng 12 người đội Tùy Tiện vừa đến, đến

chỗ chen vào cũng không đủ.

Hồ Hạo Thiên thấy mọi người ngồi đầy chỗ rồi, Bạch Thất nhìn anh chỉ

vào chỗ chủ tịch Nguyên nói: “Ngồi chố đó đi, đùng có đoạt chỗ của chúng tôi.”

Khóe mắt Hồ Hạo Thiên nheo lại, rất nhanh đến chỗ bên cạnh Bạch Thất

ngồi xuống, vẻ mặt đắc ý: “Cậu đừng có nghĩ đẩy tôi đến ngồi chỗ kia.”

Những lãnh đạo đang ngồi mắt đều mở to.

Vị trí này bọn họ tranh đến cướp đi, đến đầu rơi máu chảy. Đoàn Tùy Tiện này rõ ràng mỗi người đều là dáng vẻ tránh không kịp.

Hồ Hạo Thiên dùng động tác mời hướng về phía Bạch Thất đang đứng.

Bạch Thất vẫy vẫy tay ra hiệu cho bình sĩ ở đó kéo một chiếc ghế tới,

kéo Đường Nhược đi tới hai bước, để cho hai người ngồi xuống.

Bước chân của anh trầm ổn, động tác đâu vào đấy, lúc ngồi xuống lại cực kỳ gọn gàng và linh hoạt.

Danh chính ngôn thuận, đương nhiên ngồi ở vị trí đầu tiên là Bạch Thất.

Ở đây tất cả các lãnh đạo đang ngồi ở đây nhìn anh ngang ngược ngồi xuống, tựa như cũng thở nhẹ ra một hơi.

Ngược lại là Đường Nhược đối mặt với nhiều lãnh đạo tầng trên của căn cứ có một chút khẩn trương, nhưng đã cảm giác được bên cạnh là Bạch

Thất, một chút khẩn trương này nhanh chóng lạnh xuống rồi.

Trước khi Zombie triều lần thứ nhất đến đã muốn danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh anh, chính bản thân cô cũng không thể mềm yếu.

Cho nên lúc này chỉ cần cố gắng dũng cảm tiến lên một lần, thật sự

không cần khẩn trương. Cho dù không thể biết che trời, ít nhất không

phải ranh giới sống chết cô đều có thể vì anh.

“Như thế nào, không thích hợp sao?” Bạch Thất ngẩng đầu nhìn mọi người trước mặt, thong dong cười, phong phạm của một đại gia.

Các lãnh đạo nhìn thoáng qua lẫn nhau, chỉ liếc mắt rồi tất cả đều hướng về Bạch Thất mà lắc đầu nói:

“Không phải, Bạch thiếu chính là thiếu niên anh tài phù hợp ngồi vị trí này.”

“Đúng vậy, căn cứ cần người anh tài như Bạch thiếu quản lý.”

Ai thắng? Ai thua?

Ai thắng? Ai thua?

Những con cháu phong lưu ít năm trước hôm nay đã chết già trước trường giang.

Trong lòng các lãnh đạo đều than một tiếng, trước đó tỉ mì bày tính

trận này hạn chế đối phương, rốt cuộc là bọn họ săn bắt đoàn Tùy Tiện

hay là đoàn Tùy Tiện săn bọn họ.

Mà thôi mà thôi, về sau ở vào thế yếu mặt mũi tôn nghiêm cái gì, hiện tại không có ai quan tâm đến những thứ này.

Kỳ thật thấy Diệp thiếu bị một chiêu giải quyết, cha con nhà họ Chu

một lời bị đoạt quân quyền, nhóm người mình hai chân không bị mềm như

sợi mì cũng đã rất tốt rồi.

Hồ Hạo Thiên thấy đám lãnh đạo vuốt mông ngựa, lơ đễnh im lặng cười

lạnh một tiếng, ánh mắt dời dời đi, nhìn mọi người chậm chạp nói: “Đã

như vậy chúng ta bắt đầu hội nghị, nguy cơ của căn cứ hôm nay bị Zombie triều vậy quanh, vẫn nên nhanh chóng thảo luận thôi.”

Tất cả mọi người gật đầu đồng ý.

Về sau mọi người nói tất cả tình huống trấn thủ dưới tay mình nói ra, cùng chuyện binh lực trên tay mình chuẩn bị báo cáo một lần.

Hơn nữa nói một ít phương pháp tác chiến.

Bạch Thất nghiêng đầu lẳng lặng nghe, thần sắc khá là chuyên chú.

Trước đó đã trải qua một lần Zombie triều, bắt đầu kháng chiến mọi

người cũng đều đã có kinh nghiệm, chỉ là hiện tại tối ưu hóa phương pháp tác tiến mà thôi, không cần phải lên kế hoạch một lần nữa.

Chờ mọi người nói xong, Hồ Hạo Thiên lại đề nghị một chút ý kiến.

Một là đề cao chế độ ban thưởng.

Thực sự là không ngồi trên vị trí này thì không biết, ngồi trên vị

trí này rồi mới biết được nhà kho của căn cứ có bao nhiêu đồ ăn.

Nguyên nhân là trong ba ngày tận thế trong căn cứ đã chứa đủ đồ ăn cho mọi người trong vòng năm năm mà không cần sản xuất.

Trọng thưởng xuống phía dưới thì tất có người can đảm, nâng cao trao thưởng là tinh thần cổ vũ đánh Zombie tốt nhất.

Hai là tinh giảm biên chế.

Đem những dị năng giả phân chia lại một chút, rất nhiều dị năng giả

đều hoạt động một mình, mối quan hệ phối hợp không đủ chặt chẽ, dị năng

mạnh yếu cũng phân chia không đồng đều. Giống như của phía Tây hôm nay

tập hợp gần như toàn bộ các dị năng giả cao thủ trong căn cứ, có cửa

khác lại chỉ có thể dựa vào mấy binh lính dùng súng ống đạn dược chèo

chống.