Edit: Quả Chanh Nhỏ
“Đương nhiên, tôi rất tán thưởng tinh thần cứu người của Bùi tiểu thư.” Cố Tây Phán nghiêm túc, “Tuy nhiên, có một điều tôi nghĩ cần phải nhắc nhở Cố tiểu thư. Là một sinh viên y khoa chưa có được giấy chứng nhận tư cách bác sĩ, Bùi tiểu thư có bao giờ nghĩ rằng mình đang hành nghề y bất hợp pháp không? "
Ngay khi câu hỏi này được đưa ra, liền khiến toàn trường kinh ngạc.
Với tư cách khách mời, Cố Tây Phán ngay từ đầu đã nhắm đến một vị khách khác, đây là điều chưa từng có trong chương trình.
Đừng nói đến người xem trực tiếp, bao gồm cả đạo diễn và người dẫn chương trình Tống Phi Phàm, đều cảm thấy kinh ngạc.
Talk show, không có kịch bản nhưng luật bất thành văn thì ai cũng biết.
Chương trình là một buổi biểu diễn, việc tạo ra một chút xung đột sẽ chỉ là thêu hoa trên gấm, cũng không phải đối chọi trực tiếp như này, vị này khó tránh khỏi có chút quá mức rồi.
Bùi Vân Khinh đã sớm nghĩ Cố Tây Phán cố ý nhắm vào mình, cũng không có nửa điểm kinh ngạc hay hoảng sợ.
"Về việc pháp luật định nghĩa hành vi hành nghề y bất hợp pháp như thế nào, tôi nghĩ điều này cần có luật sư chuyên nghiệp giải thích. Là một người bình thường không phải chuyên gia pháp luật, tôi chỉ muốn hỏi Cố tiểu thư, nếu cô ở vị trí của tôi, giả sử ở trên tàu cao tốc nghe thấy thông báo ai đó đang hôn mê, cần được giúp đỡ, cô sẽ chọn lãnh huyết mà mặc kệ sao? "
Chỉ nhẹ nhàng nói ra hai câu, liền đem Cố Tây Phán vào thế khó.
Nếu Cố Tây Phán bỏ qua, đồng nghĩa với việc cô thừa nhận mình là người máu lạnh, ích kỷ.
Nếu chọn cứu người, có nghĩa là đồng ý với hành vi của Bùi Vân Khinh.
Cố Tây Phán ngoài ý muốn trong lòng, chỉ có thể mỉm cười.
"Tất nhiên là tôi sẽ không. Nhưng Bùi tiểu thư đã bao giờ tưởng tượng rằng nếu như mình không thành công, đối phương sẽ xảy ra chuyện, cô sẽ phải chịu trách nhiệm?"
“Lúc đó, tất cả những gì tôi nhìn thấy là một người cần được trợ giúp, một sinh mệnh đang cần cứu giúp, tôi lấy đâu ra thời gian để suy nghĩ về điều đó?” Bùi Vân Khinh nhún vai, “Nếu mọi người bình tĩnh như Cố tiểu thư, thế giới này không phải sẽ quá lạnh lùng sao? "
Cố Tây Phán cười giễu cợt, "Cho nên, Bùi tiểu thư cho rằng hành vi của mình rất vĩ đại đúng không?"
"Tất nhiên là không! Tôi chỉ là chọn một cái giống như tất cả mọi người, cố gắng hết sức để giúp đỡ một người đang gặp khó khăn, chỉ vậy thôi."
Từ đầu đến cuối, cô không cố tình lấy lòng mọi người, cũng không hung hãn như Cố Tây Phán, cô chỉ bình tĩnh bày tỏ cảm xúc của mình.
So sánh hai người, rõ ràng ai là người chân thành hơn.
"Bùi tiểu thư nói đúng, hi vọng xung quanh chúng ta có nhiều người nhiệt tình như Bùi tiểu thư hơn, thế giới của chúng ta sẽ ngày càng ấm áp hơn!"
Tống Phi Phàm đi đầu tán thưởng.
Toàn trường, tiếng vỗ tay như sấm vang lên
Bùi Vân Khinh đứng dậy, cúi đầu chào mọi người, quay đầu nhìn Tống Phi Phàm.
"Đôi khi, bệnh nhân có thể hồi phục hay không, điều quan trọng nhất là những phút đầu tiên. Không biết có thể nhân cơ hội này dạy cho mọi người một số phương pháp sơ cứu không nhỉ?"
“Đương nhiên!” Tống Phi Phàm cười đứng lên, “Nếu Bùi tiểu thư muốn biểu diễn hô hấp nhân tạo, ta không ngại giả làm bệnh nhân!
Toàn trường khán phòng cười ồ.Sau đó, Bùi Vân Khinh lấy Tống Phi Phàm làm mẫu, cẩn thận hướng mọi người giảng giải phương pháp sơ cứu đuối nước.
Với tư cách là người dẫn chương trình, Tống Phi Phàm hài hước hợp tác giải thích với cô.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào hai người bọn họ, Cố Tây Phán hoàn toàn trở thành bức tượng trên sân khấu.
Đương nhiên, Cố Tây Phán không chịu được ghẻ lạnh như vậy, đứng lên, cười đi đến bên cạnh hai người bọn họ.
"Nếu hai người không ngại, tôi cũng tham gia?"
Bùi Vân Khinh nhếch môi.
Đối phương chủ động đưa tới cửa cho cô chơi, nàng làm sao lại không nhận?
"Tiếp theo, tôi muốn giải thích cho mọi người cách chính xác để đối phó với người phát bệnh động kinh, vậy hãy làm phiền Cố tiểu thư giả làm bệnh nhân động kinh!"