Edit: Quả Chanh Nhỏ
Dưới sân khấu là một trận cười lớn.
Cố Tây Phán tức giận đến đến muốn chết, lại không tiện phát tiết, đang muốn lấy cớ cự tuyệt.
Bên cạnh, người dẫn chương trình Tống Phi Phàm đã mỉm cười và giơ tay phải lên.
"Nào mọi người, cho Cố tiểu thư một tràng pháo tay nào!"
Trong chương trình, Tống Phi Phàm luôn là người nắm giữ cục diện toàn bộ chương trình.
Anh ghét nhất chính là loại người giống như Cố Tây Phán này, tự cao, tự đại, luôn nghĩ rằng mình thông minh.
Tình huống vừa rồi, chính là Bùi Vân Khinh đã đủ tỉnh táo, nếu không, chương trình làm sao có thể tiếp tục?
Trên mặt không lộ ra vẻ gì, nhưng thật ra Tống Phi Phàm đối với Cố Tây Phàm khá khó chịu, đương nhiên anh không ngại giúp Bùi Vân Khinh trêu chọc cô ta.
Khán giả cười vỗ tay, Cố Tây Phán đâm lao phải theo lao, bất đắc dĩ gật đầu.
"Bệnh động kin chính là động kinh mà người ta thường gọi. . ." Bùi Vân Khinh một bên giới thiệu, một bên bước tới đỡ cánh tay Cố Tây Phán, giúp cô nằm xuống trên giường. " Trong cơn động kinh thường có những hành vi co cứng hoặc run rẩy, tuyệt đối không được dùng sức ngăn lại, nếu không có thể làm bị thương người bệnh. . . Chúng ta nên cố gắng mở cúc áo đai lưng của bệnh nhân, giữ họ nằm nghiêng để tránh ngạt thở. . ."
Bùi Vân Khinh vừa giải thích vừa tiến hành hàng loạt thao tác.
Để mọi người nhìn rõ, nhϊếp ảnh gia cũng đẩy ống kính lại rất gần.
Cố Tây Phán sợ ảnh chụp không đẹp, bị Bùi Vân Khinh chơi đùa quá mức, vẫn cố gắng tiếp tục cười.
Cuối cùng, khi nghe Bùi Vân Khinh nói xkết thúc, đã thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa định đứng dậy, Bùi Vân Khinh đã vươn lòng bàn tay ra, ấn vào vai cô ta đè lại.
"Tiếp theo, tôi sẽ chỉ cho mọi người cách hô hấp nhân tạo chính xác!"
". . ."
Cố Tây Phán còn muốn nói, Bùi Vân Khinh nhấc tay đã nâng cằm cô ta lên.
"Đầu tiên, mở miệng người bệnh. . . Sau đó là ép ngực. . . Tốt nhất là ép ngực kết hợp với hô hấp nhân tạo."
“Bằng không tôi tới hô hấp nhân tạo cho Cố tiểu thư?” Tống Phi Phàm cười trêu ghẹo nói.
Bùi Vân Khinh cũng bật cười, "Tôi không ngại, chỉ là tôi không biết Cố tiểu thư có ngại không ?!"
Dưới sân khấu lại thêm một tràng cười sảng khoái.
Cố Tây Phán bị hai người hợp lực chọc cười, phổi muốn nổ tung, chỉ có thể chịu đựng.
Trong chương trình, mọi người chỉ là đang nói đùa, cô ta không thể thực sự nổi giận!
"Được rồi, phần hướng dẫn của tôi đến đây là kết thúc."
Bùi Vân Khinh cười đỡ Cố Tây Phán đứng dậy, phát hiện dị vật bị cổ áo người kia lộ ra, cô nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Cố Tây Phán nghĩ như vậy đã xong, đang định thở phào nhẹ nhõm, Bùi Vân Khinh đã đứng sau lưng cô rồi.
"Cuối cùng, để tôi trình diễn cho mọi người thấy phương pháp sơ cứu Heimlich để điều trị dị vật trong cổ họng!"
Từ phía sau vòng qua ngực Cố Tây Phán, Bùi Vân Khinh nghiêm túc nói.
"Mọi người chú ý, nhất định phải đè lên phần bụng như thế này!"
Ngón tay lặng lẽ đẩy quần áo Cố Tây Phán lên, hai tay ôm lấy bụng Cố Tây Phán, đột nhiên ra sức.
Phốc ——
Một vật thể lập tức bay ra khỏi cổ Cố Tây Phán, đáp xuống sân khấu.
"Chúng ta xem!"
Tống Phi Phàm vội vàng chạy tới, thu dọn đồ đạc trên sân khấu.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên tay hắn, chỉ thấy trong lòng bàn tay Tống Phi Phàm đang cầm một vật lạ hình tròn màu da thịt.
Tống Phi Phàm còn đang quan sát xem đó là cái gì, có người trên sân khấu đã sắc bén nhận ra, đó là miếng độn ngực.
"Cố tiểu thư, ngực cô bị rớt!"
"Hả ——"
Trong tích tắc, cả khán phòng cười ồ.
Cho dù là Cố Tây Phán kiến thức thâm sâu lúc này cũng là loạn một trận.
Một tay đẩy Bùi Vân Khinh ra, nhanh chóng chạy tới, giật miếng độn ngực trên tay Tống Phi Phàm.
"Cắt đoạn này đi, đừng phát nữa!"