Edit: Quả Chanh Nhỏ
Ngay khi Đường Mặc Trầm nói xong, điện thoại của chủ nhiệm Chu cũng vang lên.
Chủ nhiệm Chu lấy điện thoại ra, nhìn thấy số "Đường Thất" trên đó, nhanh chóng kết nối
"Bác sĩ Đường, tôi đang định tìm cậu!"
"Tình huống của Vương Nhất Đồng thế nào?"
"Mọi thứ đều bình thường."
"Còn. . . Đường bộ trưởng thì sao?"
"Rất tốt, không có phản ứng bất lợi."
"Tốt rồi. Bệnh viện bên kia có bệnh nhân khẩn cấp. Tôi phải gấp rút trở về Long Thành ngay lập tức. Bộ trưởng và Vương Nhất Đông liền trông cậy nhờ anh!"
"Không bằng, tôi sẽ sắp xếp người đi tiễn cậu?"
"Không cần, tôi tự mình làm được, mong rằng sẽ có cơ hội cùng hợp tác, tạm biệt."
"Được, lên đường bình an."
Chủ nhiệm Chu hơi ngạc nhiên, nhưng không nghĩ nhiều về điều đó.
Là một bác sĩ, thường xuyên bị gọi đến bệnh viện vào lúc nửa đêm là chuyện bình thường, những bác sĩ như Bùi Vân Khinh chắc chắn là trụ cột của bệnh viện, đây không phải là vấn đề gì lớn.
Suy cho cùng, đây là bản chất công việc của một bác sĩ.
Cất điện thoại lại vào túi, anh mỉm cười.
"Đường bộ trưởng, thật không may, bác sĩ Đường có việc khẩn cấp tạm thời trở về Long Thành, vừa mới xuất viện."
Đường Mặc Trầm nhướng mày.
Trùng hợp vậy?!
Điện thoại của chủ nhiệm Chu lại vang lên, lần này là điện thoại của y tá trưởng, nói là người cảnh sát phụ trách muốn hỏi anh về việc Trần Hi Quang bị đầu độc.
"Xin lỗi ngài Bộ trưởng, bên tôi còn có chuyện khác, không thể tiếp ngài!"
Chủ nhiệm Chu vội vàng rời đi, lông mày Đường Mặc Trầm cũng cau lại.
"Khi bác sĩ Đường điều trị cho tôi, cậu có ở đó không?"
Tử Khiêm lắc đầu, "Đường tiên sinh nói giúp ngài. . . kêu tôi tránh ra."
"Bao lâu?"
"Đại khái khoảng. . ." Ôn Tử Khiêm suy nghĩ một chút, "Ba giờ!"
Ba giờ?
Chỉ có anh và bác sĩ Đường là ở trong phòng!
Đôi mắt đen của Đường Mặc Trầm co rút lại, đột nhiên đứng dậy.
"Bộ trưởng!"
"Đi chỗ khác!"
Đường Mặc Trầm đẩy anh ra, lảo đảo đi vào phòng vệ sinh, lập tức đóng chặt cửa lại, cởi thắt lưng của anh.
Dưới ánh đèn, anh có thể nhìn rõ những vết máu trên da.
Trên người anh không có vết thương, làm sao có thể có máu?
Trừ khi là của người khác!
Cho nên anh ta coi một người là Bùi Vân Khinh, còn. . . ngủ với đối phương
Chẳng trách đối phương gặp cũng không dám gặp, liền bỏ chạy.
Nghĩ đến khả năng này, Đường Mặc Trầm dạ dày cồn cào, xoay người mở phòng vệ sinh, nôn khan.
“Bộ trưởng?” Ôn Tử Khiêm ngoài cửa quan tâm nói: “Ngài không sao chứ?
Giơ tay nhấn nút xả nước, Đường Mặc Trầm bước đến bồn rửa mặt.
Nhìn mình trong gương, Đường Mặc Trầm nhíu chặt chân mày, tức giận đến mức muốn gϊếŧ người.
Không nghe thấy phản ứng của hắn, Ôn Tử Khiêm lo lắng gõ cửa.
"Bộ trưởng, Bộ. . ."
Tay anh vẫn đang giơ trên không, cửa phòng vệ sinh đã được mở ra.
Nhìn thấy Đường Mặc Trầm tái nhợt, Ôn Tử Khiêm vội va vươn tay phải ra, đỡ lấy cánh tay của anh.
"Đừng chạm vào tôi!"
Đường Mặc Trầm nâng cánh tay tránh đi.
"Đi kiểm tra cho tôi ngay, bác sĩ Đường này là cái quỷ gì, còn. . ." anh nắm lấy cổ áo Cố Tử Khiêm, đôi mắt sắc như dao nhìn thẳng vào mắt anh ta, "Chuyện xảy ra đêm nay, cậu dám nhắc tới một từ, tôi sẽ chính tay gϊếŧ cậu! "
Bắt gặp ánh mắt của anh, ÔnTử Khiêm trái tim cũng co lại.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ bịt miệng mọi người lại!"
Anh không đoán được tâm tư của Đường Mặc Trầm, nhưng gặp phải chuyện như vậy thì bất kỳ nam nhân nào cũng phải hổ thẹn, huống chi là người kiêu ngạo như Đường Mặc Trầm.
. . .
. . .
Đường Thất Công Tử ngồi nghĩ linh tinh:
Một, sẽ không ngược;
Hai, bạn cho rằng cốt truyện tốt là phải hợp lý bất ngờ, đương nhiên, tôi còn lâu mới đạt được tới cảnh giới đó.
Ta hi vọng nhân vaath là người bằng xương bằng thịt, họ cũng sẽ mẵ sai lầm, cũng sẽ do dự, giống như tôi và bạn.
Do vậy, mọi âm mưu, mọi chi tiết tôi viết ra. . . đều có tác dụng, nhất định không phải là cố tình kéo dài.
Nếu không thể chấp nhận, bạn có thể bỏ qua truyện, mọi người trở về quên hết mọi chuyện là được.