Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời

Chương 275: Thay Đổi Thất Thường Sáng Nắng Chiều Mưa

Edit: Quả Chanh Nhỏ

Người kia rốt cục buông tay, Bùi Vân Khinh thầm mừng rỡ.

Nhưng lần này, cô vẫn nhớ.

Không có biểu hiện vui mừng như trước, chỉ là ôm cổ Đường Mặc Trầm, giữ nguyên tư thế vừa rồi không nhúc nhích, bên người nhẹ giọng nói.

"Không muốn, em muốn ở với chú nhỏ!"

Biết rõ cô chỉ là ngọt miệng, khóe mắt người đàn ông vẫn hơi cong lên.

"Vậy thì đừng đi."

Bùi Vân Khinh khuôn mặt nhỏ xụ xuống.

"Chú nhỏ, anh đừng thay đổi thất thường sáng nắng chiều mưa như vậy!"

Đường Mặc Trầm duỗi lòng bàn tay ra, lấy ra một tấm thẻ trắng viết một dãy số.

Kéo tay trên cổ mình xuống, xoay ghế lại, kéo cô đến trước mặt, nghiêm túc đưa tấm thẻ cho cô.

"Ngày mai anh ra ngoài thành phố, đại khái sẽ ở lại khoảng 3-5 ngày. Em đang ở trường một mình, hãy tự chăm sóc bản thân. Số này là số của số điện thoại liên lạc khẩn cấp của "Đại bàng bay" đội Phi Ưng. Em có thể gọi cho họ ấy bất cứ lúc nào nếu có chuyện gì. "

Trong mắt tràn ngập sự cưng chiều nhưng trong từng câu nói đều lộ ra sự lo lắng

Bùi Vân Khinh nhìn tấm thẻ đưatrước mặt, trong lòng nhất thời tự trách.

Anh đã tin tưởng cô, quan tâm đến cô như vậy, nhưng cô lại nói dối anh!

"Chú nhỏ, em..."

Lúc này, cô rất muốn nói cho anh biết tất cả sự thật.

Nhưng mà, chuyện như tái sinh rất khó tưởng tượng, cô nên nói như thế nào đây.

Với lại. . .

Liệu anh ấy có tin không ?!

Trước khi tái sinh, hai người đã xa cách mười năm, thật vất vả mới được như hôm nay, Bùi Vân Khinh không dám mạo hiểm.

Do dự hết lần này đến lần khác, ngàn chữ chỉ có thể rút gọn thành một câu.

"Chủ nhỏ, em xin lỗi, em hứa lần này. . ."

“Mấy ngày nay anh bận quá, không có thời gian đi cùng em.” Đường Mặc Trầm đưa lòng bàn tay đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô, “Anh cũng hy vọng em có thời gian vui vẻ."

Nhận lấy tấm thẻ kia, Bùi Vân Khinh nghiêm túc cất vào túi, nhìn vào mắt anh.

"Ở cùng một chỗ với chú nhỏ, chính là thời điểm em vui vẻ nhất."

Đường Mặc Trầm xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Chỉ được cái miệng ngọt!"

Bùi Vân Khinh cười.

Thu lại lòng bàn tay, ngồi thẳng trên ghế, Đường Mặc Trầm cầm lấy tài liệu trước đó đã xem qua được một nửa.

"Đi thu dọn đồ đạc, biết em cũng đợi không nổi rồi!"

Hai người ở bên nhau mấy năm, anh không biết rõ tính tình của cô, nhưng cũng biết đến 80%.

Giờ khắc này, trái tim của nha đầu này sợ rằng đã sớm bay.

Điều Đường Mặc Trầm không ngờ, Bùi Vân Khinh không đi, mà là quay ngang, ôm lấy cổ anh.

Môi liền lại gần, chủ động hôn lên môi của anh.

Về khoản này, kinh nghiệm của cô ấy thực sự không nhiều, càng không thể nói đến kỹ thuật.

Hôn một cái lên môi anh, liền dừng lại.

Xưa nay chỉ cần đến bước này, anh nhất định sẽ chiều khách, cô chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác là được.

Nhưng lần này, Đường Mặc Trầm không có động tĩnh.

Kìm chế rung động trong lòng, anh chỉ là chờ đợi, chờ đợi hành động tiếp theo của cô

Cùng là một nụ hôn

Cô hôn anh, cùng anh hôn cô

Đối với anh, ý nghĩa hoàn toàn khác.

Bất đắc dĩ, Bùi Vân Khinh đành phải bắt chước bộ dạng của anh mỗi lần hôn cô.

Đầu tiên là hôn môi, sau đó lại duỗi ra đầu lưỡi, phác họa hình dạng cánh môi, cuối cùng lại đem đầu lưỡi đẩy ra, vụng về muốn xâm nhập, lại chỉ liếʍ đến răng anh. . .

Sau nhiều lần thất bại, cô giận dữ buông anh ra, vừa định rời đi, vòng eo của cô đã bị anh ôm chặt.

Nam nhân hơi dùng sức, cô liền bổ nhào, ngã vào vòng tay của anh ta.

Đưa tay lên đỡ cổ cô, anh cúi người đè cô xuống dưới thân.