Edit: Quả Chanh Nhỏ
Không đợi Đường Mặc Trầm đáp lại, Bùi Vân Khinh đã vội vàng bổ sung lần nữa.
"Thực ra thì không cần một tuần. Hôm nay đã là thứ ba rồi nhiều nhất là. . . ba ngày nữa, em sẽ quay lại vào tối thứ sáu."
Ngày mai cô sẽ khởi hành, đến thứ năm nhất định có thể tiến hành giải phẫu, cố gắng một chút, liền có thể trở lại trong đêm.
Nói thứ sáu trở về là tính nhiều thêm một ngày, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Nói xong, Bùi Vân Khinh mím môi, thấp thỏm chờ đợi đáp án của anh
Nằm ngoài dự liệu của cô, Đường Mặc Trầm chỉ là cực bình tĩnh ứng một chữ.
"Được!"
"Cảm ơn chú nhỏ!"
Bùi Vân Khinh vui mừng ngẩng mặt lên, từ trên ghế ngồi bật dậy.
Đường Mặc Trầm nói, "Em đi đâu vậy?"
"Em. . ."
Bùi Vân Khinh vốn dĩ muốn gọi trưởng khoa về báo tin vui.
Chỉ là cô không thể nói điều này với anh, mỉm cười nói.
"Em chuẩn bị một ít quần áo để thay."
Đường Mặc Trầm cau mày, giọng điệu đã nhuốm màu tức giận.
"Ngồi xuống!"
Cho phép cô ra ngoài sống vài ngày, giống như chim nhỏ được thả khỏi l*иg, cơm cũng không ăn liền muốn đi dọn đồ đạc.
Ở cùng một chỗ với anh, thống khổ vậy sao?
Cảm thấy giọng điệu của anh có chút kỳ lạ, Bùi Vân Khinh vội vàng ngồi trở lại ghế.
Nhìn vẻ mặt của Đường Mặc Trầm, cô cảm thấy rõ ràng bầu không khí trên bàn, có gì đó không ổn.
Vừa rồi cô nói đi học mấy ngày, anh không tức giận, cô vừa đi đóng gói vài bộ quần áo, anh lại tức giận sao?
"Chú nhỏ. . ."
"Ăn!"
Đoán không ra cảm xúc của anh, Bùi Vân Khinh không dám nói, chỉ cầm đũa lên, ăn một cách đàng hoàng.
Trong lòng cảm thấy không vui, Đường Mặc Trầm cũng không có cảm giác ngon miệng, món cá nướng yêu thích chỉ ăn một đũa, người liền từ trên ghế đứng dậy.
Thấy anh rời khỏi phòng ăn không nói gì, Bùi Vân Khinh không dám ăn nữa, theo sau anh.
Thấy anh đi vào tròng phòng làm việc, Bùi Vân Khinh cũng nhanh chóng theo vào.
Nhìn thấy cô đi vào, Đường Mặc Trầm nghi hoặc ngước mắt lên.
"Có chuyện gì vậy?"
“Không có việc gì không thể gặp anh sao?” Bùi Vân Khinh tươi cười đi tới, đứng sau lưng anh, vươn hai bàn tay nhỏ bé đỡ lấy vai anh, “Chú nhỏ gần đây bận rộn như vậy, chắc tôi rất mệt, em giúp anh massage thư giãn một tí? "
Đường Mặc Trầm không hề bị lay động.
"Em không bận bài tập à?"
Chậc chậc chậc. . .
Giọng điệu, quả nhiên tức giận!
Cô vội vàng vuốt lông.
"Bài tập về nhà nào quan trọng bằng chú nhỏ đúng không?"
Nhẹ nhàng giúp Đường Mặc Trầm xoa bóp vai, Bùi Vân Khinh lặng lẽ quan sát vẻ mặt của anh.
"Kỳ thật, em ở nhà ăn ngon ngủ tốt, cho nên thực không muốn ngủ trên giường gỗ trong trường học. . . Chỉ là gần đây em có rất nhiều bài tập về nhà, mà... Chú nhỏ cũng biết, em bây giờ không phải chủ tịch hội sinh viên sao sao? Vừa thượng nhiệm, rất nhiều việc đều chưa quen thuộc."
Trên mặt Đường Mặc Trầm vẫn không có biểu cảm gì, nhìn không ra buồn vui.
"Được rồi!” Bùi Vân Khinh duỗi tay ra, ôm lấy cổ anh từ phía sau, áp mặt vào má anh “Em quyết định không ở trường học nữa. Đành. . . Em buổi sáng dậy sớm một tiếng, đến tối thì trở về.Dù sao cũng chỉ có hai giờ trên đường, ngủ một giấc liền đến! "
Đường Mặc Trầm liếc mắt nhìn cô.
Nha đầu thối, khổ nhục kế đều dùng tới rồi? !
Ngẫm lại.
Ở tuổi như cô, là thời điểm các cô gái thích đi chơi, thích náo nhiệt.
Ở nơi hoang vu chỉ có lão quản gia cùng người giúp việc cũng chán, còn không có nói chuyện phiếm, quả thực là làm khó cô.
“Được rồi!” Lửa giận cũng tiêu tan, giơ tay vỗ vỗ bàn tay cô, “Đi thu dọn hành lý đi!