“Bùi tiểu thư!” Rất nhanh, quản lý chứng khoán cười quay trở về, trong tay cầm thẻ của cô, còn có một tập tài liệu mở ra, “Tiểu thư, cô chỉ cần ký tên vào đây là được, những việc còn lại chúng tôi sẽ hoàn thành giúp cô, bởi vì cô là khách VIP của chúng tôi, tiền thuê tôi sẽ chiết khấu cho cô 8%. Đây là danh thϊếp của tôi, nếu có việc gì cần cô có thể gọi điện bất cứ lúc nào.”
“Được!”
Tiếp nhận bút, ký tên mình, Bùi Vân Khinh đứng dậy rời đi.
Quản lý cười đem cô tiễn ra khỏi phòng mình.
không hổ là họ Bùi, mua năm trăm nghìn loại cổ phiếu rác rưởi này, muốn đền bù cũng được!
…
Lái xe thể thao quay về Đường cung, chú ý tới cái xe màu trắng đậu bên ngoài, Bùi Vân Khinh nghi ngờ, chui ra khỏi cửa xe, đi vào phòng khách, vừa vặn nhìn thấy Chu quản gia từ trên lầu đi xuống.
“Bác Chu, có khách tới sao?”
“Dạ, là Cố tiểu thư.”
Cố Tây Phán.
Bùi Vân Khinh nhíu mày.
“Cô ta đang ở phòng nào?”
“Phòng tiếp khách!”
Gật đầu, Bùi Vân Khinh cất bước chạy lên lầu, liếc nhìn phòng khách, đem túi để vào trong phòng ngủ của mình, xõa mái tóc dài ra, bước nhanh đi tới cửa.
Người đàn bà không biết điều này, cũng dám đến góc tường của cô mà đào, thì cũng đừng trách cô cho Cố đại tiểu thư này một bài học xứng đáng!
Không có gõ cửa, cô lập tức đem cửa phòng đẩy ra, dùng một giọng điệu ngọt ngào để nói.
“Chú nhỏ, cái bộ đồ ngủ ta mặc tối hôm qua đâu, làm sao không tìm thấy?”
Áo ngủ của cô mà lại hỏi anh, đây là nói lên quan hệ thân mật của hai người như thế nào!
Cố Tây Phán là người thông minh, không có khả năng mà nghe không hiểu.
Quả nhiên, Cố Tây Phán ngồi ở trên sô pha, nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, trên mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong mắt đã lộ ra sắc thái khác.
Mấy ngày này, Cố Tây Phán đã điều tra Bùi Vân Khinh một cách rõ ràng.
Biết được mối quan hệ thân mật giữa cô và Đường Mặc Trầm, bên ngoài cũng có một vài tin đồn, nói hai người quan hệ, nhưng mà Cố Tây Phán cũng không tin.
Trong mắt cô, một cô gái mồ côi muốn thân phận không có thân phận, muốn địa vị không có địa vị, làm sao có thể lọt vào trong mắt xanh của Đường Mặc Trầm được?
Nhưng mà một câu này của Bùi Vân Khinh, đã làm cho cô nghi ngờ mối quan hệ mập mờ của hai người họ.
Chẳng lẽ hai người bọn họ, ngủ chung với nhau thật sao?!
Thế nào, có phải ghen tị muốn chết hay không!
“Dì Cố!” Bùi Vân Khinh lộ ra bộ dạng kinh ngạc, “Là dì à, cháu còn tưởng rằng là chú nhỏ ở nhà, thật sự là ngại quá!”
Cố Tây Phán ăn phải quả đắng, trên mặt cũng vẫn là không biểu hiện ra ngoài, “Đứng vậy, tôi đến tìm Đường bộ trưởng cần bàn bạc chút chuyện.”
“Bộ đồ ngủ như thế nào?”
Một giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên.
Chú … chú nhỏ?!
Nghe thấy tiếng chú nhỏ, mặt Bùi Vân Khinh lập tức biến sắc.
Xoay mặt nhìn về phía bên cạnh, liếc mắt liền thấy ngồi trên sô pha ở một bên khác, Đường Mặc Trầm đang ưu nhã nâng tách trà.
Lúc cô quay mặt đi, người đàn ông đang liếc mắt nhìn qua phía cô, trên mặt không chút cảm xúc biểu hiện ra ngoài, một đôi mắt thâm trầm, không thể nhìn rõ tâm trạng.
Vì không nhìn thấy xe của anh, tưởng rằng anh không ở nhà, cô đã cố ý bước vào, cố ý nói như vậy, là muốn chọc tức Cố Tây Phán, đâu ngờ rằng anh lại ở trong phòng?!
Quan hệ hai người bọn họ là không được tiết lộ ra ngoài nếu không được anh cho phép, vậy mà cô lại cố ý nói như vậy ở trước mặt của Cố Tây Phán, đã thế còn bị anh bắt ngay tại trận.
Tim Bùi Vân Khinh nháy mắt nhói lên.
“Em… Để tự em đi tim?”
Nhân lúc đối phương còn chưa nổi giận, cô liền muốn chạy trước.
Phía sau, giọng nam vang lên lần nữa.
“Cái áo ngủ tơ tằm màu đen đó sao?”
Màu đen?
Áo ngủ tơ tằm!
Cô có áo ngủ như vậy sao?!
Bùi Vân Khinh kinh ngạc xoay người, ánh mắt một lần nữa dừng lại ở trên mặt Đường Mặc Trầm.