Chương 7: Ngô Lão Cẩu – Cẩu Ngũ Gia
Editor: Phượng VỹBeta: tieudieututai
Ngô gia chính thức lên sàn)
Ngô Lão Cẩu chính là ông nội tôi, là đời đầu tiên của Ngô gia ở Trường Sa, chính là một thổ phu tử chính thống từ trong làng trộm mộ đi ra ngoài, mũi của ông nội tôi trong lần đầu tiên đổ đấu đã bị phế đi. Chuyện cũ của ông đã rất quen thuộc , cũng không cần phải lắm lời nữa. Chỉ cần nói sơ qua một chút thôi.
Ông nội của tôi cũng giống như Trần Bì A Tứ, cũng trải qua một lần đại án, hơn nữa vụ án này cấp bậc còn lớn hơn nữa, chính là vụ án về quyển sách lụa thời Chiến quốc. Lúc ấy vụ án này rất chấn động, cũng vì có liên quan quá rộng, nên không thể nói được nhiều. Tóm lại một lần đại án kia gần như đã khiến cho toàn bộ thổ phu tử ở Trường Sa bị xóa sạch, lúc đó ông nội tôi bị Cầu Đức Khảo lừa, phải trốn tới Hàng Châu, Lão Cửu Môn mới có kết cục như bây giờ, từ đó về sau bị xuống dốc, vẫn chưa gượng dậy nổi, đây cũng là nguyên nhân làm cho danh tiếng của Cẩu Ngũ Gia vì sao lại lớn như vậy. Mà danh tiếng này, cũng không phải hoàn toàn là mỹ danh, dù sao một lần sóng gió đó, nhiều người đột nhiên bị bỏ tù, còn có nhiều người bỏ mạng, chỉ có ông nội tôi là sống sót, thì ít nhiều gì cũng sẽ dấy lên một vài tin đồn.
Bản thân tôi cũng có cảm giác, một lần đại án kia, có thể là cấp trên đối với Lão Cửu Môn Trường Sa bắt đầu sinh ra chú ý, đồng thời cũng bắt tay thủ tiêu. Cho nên ông nội tôi từ đó vẫn ru rú ở trong nhà, vô cùng khiêm tốn, tới khi tôi đột nhiên nghe có người hỏi ông như vậy, tôi cũng không khỏi giật mình.
Cẩu Vương — Cẩu Ngũ Gia, tất nhiên thú vị nhất chính là ông tôi nuôi chó, ông nội của tôi là một người rất mê chó, nuôi chó không ít, sự hiểu biết về loài chó cũng rất nhiều, thế nhưng đồng thời ông cũng ăn thịt chó, hơn nữa ăn cũng rất vui vẻ, vô cùng kì lạ.
(Hội những người yêu chó không thích điều này = _ =)
Con chó mà ông nội tôi thích nhất tên là Tam Thốn Đinh, là một loại chó Tây Tạng rất nhỏ, loài chó này trời sinh nuôi không bao giờ lớn, chỉ có mấy trăm gam, luôn luôn được ông ôm ở trong tay áo mang đến mang đi.
Ông nội của tôi nói loại chó này chính là một loại chó nhạy cảm nhất, không bao giờ tin người xa lạ, muốn lấy được sự tin tưởng của nó rất khó, nếu như cảm giác được có kẻ muốn hại người, con chó này ở trong tay áo nhất định sẽ báo động cho chủ nhân biết.
Sau khi ông nội tôi gặp phải chuyện không may cũng không bao giờ tin người khác, lòng người dễ thay đổi khiến cho trái tim của ông băng giá, cho nên lúc nào cũng mang theo con chó này. Song đi đến Hàng Châu này là một quê hương rất tốt, nơi này không như Lão Cửu Môn Trường Sa quá nhiều thị phi kia, cho nên, ông nội mới nói với tôi một chuyện, khiến cho tôi có cái nhìn khác trước về con chó này.
Ông nội tôi không sợ quỷ thần mà lại e sợ lòng người, nhưng mà ông cũng có ngoại lệ, có một lần ông tôi đi tới Nam Ninh ở Quảng Tây, ở lại trong một nhà khách. Vào ban đêm, khi ông đi WC ( vào thời điểm hiện tại tất cả nhà khách đều là WC chung ), liền phát hiện WC có một bộ phận rất kỳ lạ, giống như đã từng được sửa đổi lại, bốn phía toàn ván gỗ đóng đinh lên. Do ông ăn đồ không tốt bị đau bụng, đang trong lúc buồn chán muốn chết, liền hướng vào khe hở trên tấm ván gỗ nhìn, thấy phía sau ván gỗ,
lại là một cánh cửa sắt.
Ông suy nghĩ một chút liền hiểu ra được, là do ông chủ của nhà khách đem một nửa đoạn hàng lang chặn lại, cách ra khoảng chừng mười hai phòng vuông, làm thành WC, cánh cửa này vốn là ở cuối hàng lang .
Bỗng nhiên ông cảm thấy kỳ quái, như vậy thì không phải là thiếu một cái phòng sao? Vì sao ông chủ nhà khách lại muốn làm như vậy?
Tấm ván gỗ bị thay đổi, đinh cũng đã bị mục , ông đẩy tấm ván ra nhìn phía sau, phát hiện cửa sắt phía sau bị sét đến nỗi không thể nhìn ra hình dáng, kì lạ là, trên cửa vẫn còn nguyên dấu vết của nến, cạnh cửa được hàn kín lại.
Cửa sắt này là một loại cửa rào ở ngoài, bên trong còn có một cái cửa gỗ nữa, loại cửa này được coi là một loại cửa chống trộm có từ rất sớm. Ông nội tôi duỗi tay tới, đẩy một cái, liền phát hiện cửa gỗ bên trong không có khóa, có thể đẩy ra được.
Ông nghĩ nghĩ liền thấy có chút kì quái, gan của ông nội tôi khá lớn, đương nhiên không có khả năng bị một chỗ như vậy hù được, trực tiếp lấy tay đẩy ra, muốn đẩy để mở rộng cửa gỗ ra.
Thế nhưng đẩy cửa gỗ được một đoạn, thoáng cái đυ.ng phải thứ gì đó, đẩy không ra, ông tôi có gắng ra sức đẩy thêm vài cái, trên tay liền cảm thấy có điều không đúng, đó không phải là cảm giác đυ.ng phải vật gì đó,
mà ở sau cửa này, hình như là người.
Ông hít một ngụm khí lạnh, lập tức đóng cửa gỗ lại như cũ, liền quay đầu bước đi.Phía sau, mơ hồ truyền đến âm thanh cửa gỗ bị thứ gì đó mở ra.
Trở lại về phòng mình, ông cảm thấy sự việc rất kỳ quái, nhưng mà đợi một lát, cũng không có động tĩnh gì nữa, cũng không muốn suy nghĩ lại, ông đã từng gặp qua nhiều chuyện cổ quái, nên cho rằng có lẽ ông chủ nơi này thích nhìn lén.
Ông ngủ đến nửa đêm, đột nhiên ông cảm thấy cả người không được tự nhiên, còn có thể ngửi được một mùi hương kì lạ. Ông nội tôi mơ mơ màng màng mở mắt, lập tức nhìn thấy ở đầu giường có một người vô cùng cao, đầu người này cực kì dài, cộng thêm thân thể lại rất cao, nhất định là phải cao hơn hai mét, thế nhưng lại gầy như củi khô. Nó không có mặc quần áo, da ở trên người bị ánh trăng chiếu xuyên qua, gần như là trong suốt.
Mà khiến cho ông thấy lạ nhất là, Tam Thốn Đinh của ông lúc này đang nằm sấp úp lên người ông, vô cùng bình tĩnh cùng với quái vật cao hai mét kia nhìn nhau, chẳng những không có sủa lên, hơn nữa cũng không hề sợ hãi.
Sau đó ông nội tôi lại nặng nề ngủ thϊếp đi, lúc tỉnh lại, hoàn toàn không có việc gì, chỉ là ông nhớ lại tình huống buổi tối hôm đó, cả người liền toát mồ hôi lạnh.
Sau khi rời khỏi Nam Ninh, ông đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, quái nhân kia rốt cuộc là cái gì? Mà bộ dạng của Tam Thốn Đinh vào buổi tối hôm đó, cũng làm cho ông cảm thấy kỳ quái.
Ông nội nói cho tôi biết, sau đó ông đi hỏi thăm, có người nói cho ông biết, quái nhân mà ông nhìn thấy có phần giống như một người mắc phải chứng bệnh dị dạng. Về phần loại chó Tây Tạng này chính là loại Khuyển lễ Phật ở Tây Tạng, là loài chó mà Bồ Tát ngồi, bình thường đều được nuôi ở trong miếu. Buổi tối ngày hôm đó Tam Thốn Đinh nằm sấp úp lên người của ông, chính là muốn bảo vệ tính mạng cho ông.
Bởi vì này sự kiện này, ông nội tôi đối với Tam Thốn Đinh đã nhìn bằng một cặp mắt khác xưa, nó liền trở thành một con chó được ông yêu thương nhất trong mười con chó mà ông nuôi. Con chó kia thật sự cũng có chút thần khí, ba ngày sau khi ông nội tôi qua đời, cũng không thấy tăm hơi của nó đâu, cũng không còn xuất hiện lại nữa. Không biết là trong lúc lộn xộn bị người ta bắt mất, hay là như thế nào nữa.