Sắc mặt ông Du xanh mét: "Mày... mày... chúng ta đến cùng là đã tạo nghiệt gì, sao lại có đứa con nghịch tử như mày? Mày không nói tiếng nào liền kết hôn, còn cưới một cô gái như thế này, mày làm mất hết mặt mũi của nhà họ Du rồi."
Du Dực cười lạnh: "Con biết rõ vì sao hai người tức giận như vậy, chẳng qua là vì con kết hôn không báo cho các người, vợ của con không phải hai người mạnh mẽ áp đặt cho, cuộc sống của con không để cho các người khống chế, hai người cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến, chỉ thế thôi."
Vừa nói xong, Du Dực lại nói tiếp: "Nhưng con cũng đã sớm nói, con muốn kết hôn với người thế nào, con muốn sống như thế nào, đều là chuyện của con, tự con quyết định, không liên quan gì đến cha mẹ. Cha mẹ là người đã nuôi lớn con, con sẽ tôn kính nhưng mà con sẽ không để cho cha mẹ khống chế tất cả của con."
Du Dực nói rất kiên quyết, đối với anh mà nói, anh hoặc là không kết hôn, còn nếu kết hôn thì tất nhiên sẽ tận tâm với vợ của mình, tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy chịu ấm ức.
Cha mẹ của anh cho tới bây giờ đều chỉ suy tính vì mặt mũi của nhà họ Du, cũng chỉ là muốn sau khi kết hôn người vợ của anh có thể mang đến lợi ích gì cho gia tộc.
Họ chưa từng nghĩ xem con trai có hạnh phúc hay không, có thích hay không.
Có lẽ đối với cái nhìn của bọn họ, môn đăng hộ đối vĩnh viễn đều quan trọng hơn hai chữ hạnh phúc, cũng như quan trọng hơn cả con trai.
Ông Du tức giận ho khan liên tục, một hồi lâu mới dịu xuống, ông nói: "Bây giờ cho con hai lựa chọn, thứ nhất là bây giờ con lập tức ly hôn với cô gái này, theo chúng ta về nhà. Chúng ta sẽ cho cô ta một khoản tiền, đủ cho cô ta nửa đời sau không phải lo chuyện cơm áo, dù sao cô ta cũng chỉ đến với con vì những thứ này mà thôi. Đợi con về nhà, chúng ta sẽ an bài cho con một thiên kim tiểu thư xứng với con..."
"Thứ hai, từ nay về sau con sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với nhà họ Du, không bao giờ là cậu hai của nhà họ Du nữa, ngày sau tất cả tài sản của nhà họ Du, con cũng đừng mơ tưởng lấy nửa phần."
Du Dực cười cười: "Nếu con muốn có tiền của nhà họ Du, con còn ra ngoài nhiều năm như vậy không trở về nhà sao? Cái này không cần phải chọn, đáp án rất hiển nhiên."
Đối với Du Dực mà nói, đây căn bản không phải là vấn đề cần chọn lựa!
Bà Du oán hận nói: "Được lắm, cánh cứng cáp rồi, chúng ta không quản được con nữa. Mẹ nói cho con biết, chỉ cần chúng ta còn sống một ngày, liền tuyệt đối sẽ không cho phép loại đàn bà này tiến vào nhà họ Du nửa bước. Nhà họ Du chúng ta không gánh nổi người này, tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô ta làm con dâu nhà họ Du."
Bà Du hung hăng trừng mắt nhìn Nhϊếp Thu Sính: "Nếu con muốn mang cô ta tiến vào cửa nhà họ Du, trừ phi bước qua xác mẹ..."
Bọn họ vẫn chưa hiểu, đối với Du Dực mà nói, nhà họ Du không quan trọng, không có gì quan trọng hơn vợ con của anh.
Sắc mặt Nhϊếp Thu Sính hơi tái đi, cô cố lấy chút dũng khí, nói: "Du phu nhân, ngài không thừa nhận con, con cũng không dám gọi ngài là mẹ. Nếu con gọi như vậy, đoán chừng ngài sẽ càng tức giận, nhưng mà... người con cưới chính là Du Dực, lúc đầu con gả cho anh ấy, cũng không biết nhà họ Du như thế nào. Ngài để cho con tiến vào cửa nhà họ Du hay không, con cũng không để ý, dù sao... con chỉ muốn sống cùng chồng mình mà thôi."
Khóe môi của Du Dực cong lên: "Vậy mới là vợ của anh."
Anh quay đầu nói với cha mẹ của mình: "Vợ con nói rất đúng, cô ấy gả cho con, người khác chỉ cần biết cô ấy là vợ Du Dực, không cần biết rõ con dâu nhà họ Du gì đó. Cha mẹ không đồng ý cho cô ấy tiến vào cửa, điểm ấy cũng không quan trọng. Dù sao, chúng con cũng không có ý định trở về."