Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nếu như bọn họ đã đến vậy thì nói cho rõ ràng.
Anh muốn cho cha mẹ của anh hiểu rõ, cuộc sống của anh không phải là bọn họ có thể can thiệp!
Anh muốn kết hôn với ai, muốn yêu ai, cùng với nhà họ Du và bọn họ đều không có nửa điểm liên quan.
Anh sẽ không để vợ con của mình bị uất ức.
Nhϊếp Thu Sính cắn môi nói: "Nếu không thì để em đi cùng Thanh Ti..."
Đối diện với ánh mắt quá mức hung ác của bà Du khiến cô cảm thấy nếu như không ngăn lại thì một giây sau bà ấy sẽ nhào lên, cắn đứt cổ họng của cô.
Đó dù sao cũng là cha mẹ của Du Dực, cô lo lắng nếu cô ở đây sẽ ồn ào rồi càng khó xử hơn.
Thân phận của cô như vậy, khi đối với cha mẹ người ta cô không thể không chột dạ.
Thế nhưng Du Dực lại không chịu, anh nói: "Em là vợ của anh, đương nhiên là phải ở cùng với anh, tất cả đã có anh rồi."
Du Dực nắm chặt tay của cô, ánh mắt nhìn cô cưng chiều dịu dàng.
Nhϊếp Thu Sính cắn răng, đã như vậy, vậy... được rồi.
Cô nhẹ nhàng gật gật đầu.
Bà Du nhìn con trai cùng con hồ ly tinh kia nhìn nhau đầy tình ý, hai người dường như ngoại trừ đối phương ra thì không còn nhìn tới những người khác, điều này làm cho bà tức tới cắn nát răng. TruyenHD
Trong lòng bà bắt đầu điên cuồng mắng chửi: Quyến rũ người, hồ ly tinh, tôi tuyệt sẽ không để loại đàn bà này tiến vào cửa nhà họ Du.
Du Dực cho người chuẩn bị một gian phòng yên tĩnh, anh nắm tay Nhϊếp Thu Sính đi ở phía trước, đan tay vào mười ngón của cô, hai ông bà Du cùng người bạn của họ theo phía sau.
Sau khi tiến vào, đóng cửa lại, Du Dực nắm tay Nhϊếp Thu Sính ngồi xuống.
Anh nói: "Có gì muốn nói thì nói đi."
Bà Du chỉ vào Nhϊếp Thu Sính: "Con trước tiên giải thích về cô gái này rõ ràng cho ta, còn cả đứa bé kia là thế nào?"
"Con đã nói qua rồi, đây là Nhϊếp Thu Sính vợ của con, chúng con đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, cô bé kia là con gái của chúng con, tên Thanh Ti."
"Con biết rõ điều mẹ muốn biết không phải là cái này, con không thể nào có con gái lớn như vậy. Đứa bé kia không phải là do con thân sinh ra có phải không? Cô gái này trước kia đã từng kết hôn đúng không?"
Bà Du hỏi câu kế tiếp gần như là nghiến răng nghiến lợi, trong mắt của bà, cô gái hai lần kết hôn lại gả đến nhà họ Du chính là tội không thể tha thứ.
Sắc mặt Nhϊếp Thu Sính trắng bệch một chút nhưng cô vẫn nói: "Bác nói không sai, con... đúng... là đã từng ly hôn..."
Để nói ra được đáp án này Nhϊếp Thu Sính phải dùng dũng khí rất lớn.
Du Dực ôm vai cô, im lặng tiếp thêm cho cô dũng khí.
Bà Du tức giận đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo, đập mạnh tay xuống bàn, bà chua ngoa mắng: "Cô còn biết xấu hổ không, đã kết hôn sao phải ly hôn, đã ly hôn vậy mà còn đến quyến rũ con của tôi, cô cũng không nhìn thân phận của cô một chút, cô xứng sao..."
Thân thể của Nhϊếp Thu Sính lay động rất nhỏ, sắc mặt Du Dực âm trầm, ôm bờ vai của cô, cắt ngang lời chửi rủa của mẹ anh.
"Đủ rồi, đây là vợ con, không cần mấy người tới khoa tay múa chân, huống chi ban đầu là con quyến rũ cô ấy, là con vô liêm sỉ muốn tiếp cận cô ấy, là một tay con thúc đẩy cô ấy ly hôn, cũng là con đòi kết hôn với cô ấy. Nếu mấy người muốn mắng cô ấy thì cứ mắng con đi."
Nhϊếp Thu Sính nghe Du Dực nói, khóe môi cô tái nhợt giật giật.
Cô đã biết sẽ sớm có một ngày phải đối diện với mấy chuyện này nhưng cô đã có anh ở đây để dựa vào.
Chỉ cần anh vẫn đứng bên cạnh cô, như vậy tất cả những ngăn cản phía trước đều không là vấn đề.
Nhϊếp Thu Sính nhẹ nhàng cầm bàn tay của Du Dực, mỉm cười với anh.