Tần Hàn Thực không thể ngờ được rằng chồng của Nhϊếp Thu Sính lại là một người như vậy, lần đầu tiên anh gặp hai mẹ con Nhϊếp Thu Sính, trông hai người bọn họ vô cùng chật vật khiến anh ta nghĩ gia cảnh cô thật sự không tốt, không nghĩ là... Hoá ra anh ta sai lầm rồi.
Nhϊếp Thu Sính nói với Du Dực: “Anh còn nhớ lần trước em có nói chuyện mình mang chiếc bát cổ kia đi bán, suýt chút nữa bị lừa gạt, may mắn có cậu thanh niên này giúp đỡ một phen, nếu không em thật sự đã bị thiệt thòi rồi.”
Du Dực giương khoé môi, mỉm cười: “Thế ư, chuyện này trùng hợp thật, có thể gặp mặt thế này, xem ra cậu cũng rất có duyên với vợ chồng chúng tôi.”
Nụ cười trên mặt Tần Hàn Thực có chút không tự nhiên, Nhϊếp Thu Sính hẳn là không nghe ra ý tứ trong lời nói vừa rồi của Du Dực nhưng anh ta thì nhận ra rất rõ ràng. Trọng điểm trong lời nói của Du Dực chính là: “Vợ chồng chúng tôi”
Tần Hàn Thực liếc mắt nhìn Nhϊếp Thu Sính, cô đang đứng cạnh Du Dực, yên tĩnh thản nhiên, hai má ửng đỏ, mang theo chút ngượng ngùng, bộ váy đỏ vừa thuần khiết lại vừa toát ra vẻ quyến rũ khiến bất cứ người đàn ông nào trông thấy e cũng không dời mắt đi được.
Vợ chồng họ, dường như.... Vô cùng xứng đôi... Nhưng... Nhìn thấy vợ chồng cô tình cảm như vậy khiến lòng Tần Hàn Thực có chút khó chịu đến khó hiểu. Anh ta thuận miệng nói một câu lấy lệ: “Đúng vậy, quả thật là có duyên.”
“Lần trước không có cách nào cảm ơn cậu tử tế được. Hôm nay xa xứ gặp nhau, nói thế nào đi chăng nữa tôi cũng muốn cảm ơn cậu, cảm ơn cậu lần trước đã trợ giúp vợ con tôi.”
Tần Hàn Thực uyển chuyển từ chối: “Không cần, tôi cũng chỉ là vô tình trông thấy nên thuận miệng nói vài câu thôi.”
“Chuyện này với cậu có lẽ chỉ là chuyện nhỏ nhưng với vợ con tôi mà nói, chính là đại ân giúp đỡ lúc mẹ con cô ấy gặp khó khăn nhất. Phần ân tình này, đương nhiên phải cảm tạ.”
Tần Hàn Thực quả thực đã giúp đỡ Nhϊếp Thu Sính, đây là chuyện hoàn toàn rõ ràng. Mặc dù Du Dực không muốn, nhưng một khi đã gặp nhau, anh cũng phải cảm ơn một phen.
Ánh mắt của cô em họ Tần Hàn Thực như mọc ra chiếc móc câu, đầu tiên là chằm chằm nhìn trộm Du Dực, nhưng khi biết anh là chồng của Nhϊếp Thu Sính, lại còn có cả đứa con bên cạnh thì đành tiếc nuối, chuyển mắt về phía Nhϊếp Thu Sính. Cô ta gọi nhân viên cửa hàng tới, chỉ vào Nhϊếp Thu Sính nói: “Bộ váy trên người cô gái này, lấy cho tôi cỡ nào tôi mặc vừa đi.”
Nhân viên cửa hàng lắc đầu: “Xin lỗi cô, bộ váy này hiện giờ chỉ còn một chiếc duy nhất, từng kiểu dáng trong cửa hàng chúng tôi, mỗi số đo chỉ có một bộ duy nhất, những cỡ khác đều đã bán hết rồi ạ.”
Hơn nữa, đó còn là cỡ nhỏ nhất, nhưng lời này nhân viên cửa hàng cũng ngại nói ra.
Cô ta cắn răng, lưu luyến không rời nhìn bộ váy trên người Nhϊếp Thu Sính, hận một nỗi không thể trực tiếp lột nó trên người cô xuống, nhưng cô ta chợt nhớ ra vừa rồi Nhϊếp Thu Sính và Du Dực nói chuyện với Tần Hàn Thực có vẻ rất khách sáo, nghe trong lời nói của bọn họ thì có vẻ vợ chồng họ nợ anh họ cô ta một phần ân tình. Một khi đã như vậy thì cô ta cũng không cần khách sáo làm gì, vì thế, cô ta hất cằm, không khách sao nói: “Này, cô cởi bộ váy này ra cho tôi thử đi.”
Những người đang nói chuyện nhất thời đều im lặng, quay sang nhìn cô ta.
“Lời tôi nói, cô không nghe thấy à, cởi bộ váy này ra cho cho tôi thử đi.”
Nhϊếp Thu Sính nhíu mày, cô không thích cô gái đang vênh mặt hất hàm sai khiến này, bộ dạng lấn át người khác không lễ phép chút nào, nhưng mà, cô ta lại là em họ của Tần Hàn Thực.
Đôi mắt Du Dực nheo lại, lạnh lùng nhìn cô em họ Tần Hàn Thực, thản nhiên nói: “Xem ra tuổi cô cũng không còn nhỏ, chắc hẳn phải sớm biết nói rồi, nhưng sao đến giờ cũng không nói ra lời tử tế nào vậy?”
Tần Hàn Thực siết chặt tay, lời này là mắng em họ của anh không nói tiếng người, thiếu giáo dục.